An Dương Đại Đế​


Người đăng: LongGiang

Thái Bảo thấy lạ, bèn thận trọng tiến tới với thái độ dò xét. Nó biết, đám
người kia chính là Hổ Vệ Quân danh tiếng lẫy lừng. Nhiều Hổ Vệ Quân như vậy,
chắc hẳn nhân vật xuất hiện ở đây phải quan trọng lắm.

Bỗng, nó giật mình vì những tiếng kêu đinh tai nhức óc vọng xuống từ trên
trời. Ngước mắt nhìn lên, nó thấy một đoàn chim Lạc lên đến mấy chục con đang
bay thành hàng ngũ rất chỉnh tề. Dẫn đầu đoàn chim Lạc ấy, là một người đàn
ông trung niên, thần khí tỏa ra oai phong lẫm liệt. Người trung niên này thân
vận hoàng kim giáp, trên tay cầm một thanh trường kích tuyệt đẹp. Ông ta cưỡi
trên một con chim Lạc với bộ lông màu đen tuyền, đôi mắt rực sáng đầy khí thế.
Bay đến Vọng Nhật lầu, đoàn chim Lạc tách làm hai tốp, chia nhau ngả về hai
hướng, trung niên kia hạ lệnh cho chim Lạc đáp cánh xuống sảnh chính rồi nhẩy
phốc xuống, ném thanh đại đao về phía mấy giáp sỹ đang đứng trước cửa Vọng
Nhật lầu, đoạn đi thẳng vào trong.

Thái Bảo lờ mờ đoán rằng hôm nay trên Vân Tiêu Kiếm có sự kiện trọng đại, nó
đắn đo trong lòng, nẩy lên tia nghi hoặc rằng người đàn ông cưỡi chim Lạc kia
chắc hẳn là Phong Hỏa thành chủ Mai Thiếu Kỳ, cha của sư tỷ Song Mai.

Nó định đi thẳng vào Thái Cực điện thì đám giáp sỹ đã dàn hàng ngăn cản, một
người bước lên, quát lớn:

- Ngươi đi đâu? Mau dừng lại, An Dương Đại Đế giá lâm Vân Tiêu Kiếm, hiện
đang ở trong Vọng Nhật lầu, người không có phận sự, mau rời khỏi đây.

- Trong kia là nơi ta ở.

Thái Bảo trả lời, người nhích lên một chút, ánh mắt quét một lượt đám giáp sỹ.

“Xoeng… xoeng” – Vừa dứt lời, đám giáp sỹ đã tuốt kiếm, xỉa ra phía trước mặt,
mấy con bạch hổ cũng thu mình xuống, gầm gừ, sẵn sàng phóng tới tấn công kẻ
lạ.

Thấy vậy, Thái Bảo hơi lùi lại một chút, hai tay nắm chặt, chân chuyển bộ tấn,
sẵn sàng đáp trả lũ giáp sỹ nếu bị tấn công. Ánh mắt nó trở nên tập trung cao
độ. Vốn nó chẳng muốn vào Vọng Nhật lầu làm gì, chỉ là đi về phòng, thu dọn
hành lý còn hạ sơn cho kịp. Nay bị lũ người này ngăn cản, còn tuốt kiếm định
tấn công nó. Cực chẳng đã, phải thủ thế mà thôi. Nhưng lũ giáp sỹ kia, nhận
được lệnh bảo vệ An Dương Đại Đế, bất cứ kẻ nào có ý định xâm nhập đều sẽ được
coi là thích khách. Một bên muốn về phòng, một bên thi hành công vụ, vốn đã
chẳng có tiếng nói chung với nhau.

- Ta chỉ muốn về phòng của mình thu dọn hành lý để hạ sơn, các vị thông cảm
cho, ta không muốn vào Vọng Nhật lầu gặp An Dương Đại Đế của các ngươi đâu.

Thái Bảo giải thích.

- Ranh con! An Dương Đại Đế giá lâm, trong khu vực này được Hổ Vệ Quân canh
phòng, một con ruồi cũng không thể lọt vào chứ đừng nói nhà ngươi. Là đệ tử
của Vân Tiêu Kiếm, hãy mau chờ ở ngoài này, khi nào Đại Đế hồi kinh, ngươi mới
được phép trở vào.

Tên giáp sỹ ra lệnh, chĩa mũi kiếm về phía mặt Thái Bảo, thách thức.

Máu nóng trong người Thái Bảo bốc lên rần rần, toàn thân khe khẽ rung lên, ánh
mắt hằn học nhìn lũ giáp sỹ. Hừ, bọn tôm tép, dám gọi nó là ranh con. Được, để
ranh con này cho các ngươi biết thế nào là đau khổ. Nó cũng vốn muốn thử xem
tài nghệ của mình đã biến chuyển đến đâu. Trong lòng nó chắc rằng, đám giáp sỹ
này đều không đủ trình độ để giao đấu với nó. Chỉ vài ba chiêu thôi, nó sẽ
biến đám Hổ Vệ Quân này thành những con mèo ngoan ngoãn.

Thái Bảo lùi lại, từ từ vận khí lưu chuyển khắp thân thể, Hoàng Kim Châu từ
trong áo bay ra chậm rãi, tỏa sáng lung linh. Xung Thiên Thần Kiếm đeo trước
cổ cũng khẽ phát quang nhưng được giấu trong mấy lớp áo nên đám giáp sỹ không
hề ngó thấy.

Phát hiện viên Hoàng Kim Châu phóng ra, đám giáp sỹ biết tên nhóc con này
chuẩn bị ứng chiến liền không ai bảo ai, nhất tề xỉa kiếm xông tới đoạt mạng.
Đám bạch hổ thấy vậy, rống lên điếc tai rồi chồm tới phía Thái Bảo, vươn những
cặp móng sắc như dao ra tấn công

- Công!

Thái Bảo gầm lên một tiếng, song chỉ vươn ra, ánh mắt tựa như có một ngọn lửa
bùng lên mãnh liệt. Tức thì, từ trong viên Hoàng Kim Châu, mấy trăm đạo hoàng
khí ầm ầm phóng vọt ra, nhắm thẳng về đám Hổ Vệ Quân đang xông tới.

Oành oành mấy tiếng nổ vang lên, đám Hổ Vệ Quân bị đánh bật ra phía sau, nằm
lăn lộn dưới đất. Mấy con bạch hổ tung người lên không, lao về phía Thái Bảo
cũng bị hất ngược ra sau, rơi rầm rầm xuống đất.

Đám giáp sỹ, bạch hổ nằm lăn lộn dưới nền đất, vẻ mặt nhăn nhó rất khó coi,
Thái Bảo ngạo nghễ đứng sừng sững, liếc mắt nhìn quanh rồi thủng thẳng bước
tới cổng chính dẫn vào Thái Cực điện.

Chân vừa bước lên bậc tam cấp, nó vội vàng nhẩy lùi lại phía sau. Từ trên cao,
một thanh trường kiếm phóng thẳng xuống. Chỉ lùi lại chậm một chút thôi, có lẽ
Thái Bảo đã bị xả làm hai mảnh. Trường kiếm phóng xuống, cắm phập xuống nền
đá, khẽ đu đưa, phát ra những tiếng u u man rợ. Viên châu màu đỏ gắn ở chuôi
kiếm tỏa sáng chói lọi. Một tiếng gầm rống vang động, bóng nhân ảnh cưỡi một
con bạch hổ to lớn với hai chiếc răng nanh vươn dài như đoản kiếm phóng xuống
chụp lấy Thái Bảo.

Thấy nguy, Thái Bảo thu song chỉ về ngang ngực, hô lên một tiếng “Hộ”. Lập tức
trước mặt nó xuất hiện một đạo thái cực âm dương tỏa bạch quang mờ ảo. Uỳnh
một tiếng, bạch hổ va vào vòng bảo hộ, bật lộn ngửa về sau mấy vòng nhưng vẫn
giữ được thăng bằng, đoạn uốn người, nhe nanh ra hăm dọa, Nhân ảnh ngồi trên
lưng bạch hồ nhíu mắt, vươn tay ra phía thanh kiếm.

Trường kiếm rít lên chói tai rồi tự động bật khỏi mặt đất, hồi về trong tay
người này. Thái Bảo nhíu mắt quan sát, người này to cao, vận bạch kim giáp,
râu ria rậm rạp, ánh mắt hung dữ. Chính là Phạm Mạnh Hổ, chỉ huy Hổ Vệ Quân.

- To gan! Dám tấn công cả Hổ Vệ Quân, ngươi tính hành thích An Dương Đại Đế
sao?

Phạm Mạnh Hổ trừng mắt, quát lớn. Đám Hổ Vệ Quân lúc này bâu đến xung quanh
Thái Bảo, nhất tề chĩa kiếm về phía nó.

Thái Bảo đứng im, khẽ đưa ánh mắt đảo một vòng, Hoàng Kim Châu bập bềnh trước
mặt, lung linh tỏa kim quang như sẵn sàng tấn công bất kỳ kẻ nào dám làm hại
chủ nhân của nó.

“Grào”, con bạch hổ của Phạm Mạnh Hổ gầm lên một tiếng oai phong, nhún người
nhẩy lên không trung, vươn móng vuốt lao xuống phía Thái Bảo. Phạm Mạnh Hồ
ngồi trên lưng dị thú, chĩa thanh trường kiếm xuống, mắt hằn lên tia lửa,
miệng thét lên “Công”. Lập tức một đạo huyết quang rực rỡ phóng thẳng từ mũi
kiếm về phía Thái Bảo, hai mắt bạch hổ rực sáng như đèn, cũng xuất ra những
tia chết chóc.

Thái Bảo nắm chặt tay, xuất ra phía trước một quyền đánh vào hư không, Hoàng
Kim Châu đột ngột rực lên chói lọi, phóng thẳng về phía Phạm Mạnh Hổ tựa như
một ngôi sao băng rạch nát bầu trời.

Hai luồng công kích phóng thẳng vào nhau tạo nên một tiếng uỳnh long trời lở
đất, đám Hổ Vệ Quân dính phản chấn, kẻ thì liêu xiêu, người thì ngã nhào ra
đằng sau. Thái Bảo cũng bị ảnh hưởng, thoái lui lại sau ba bước. Phạm Mạnh Hổ
bị chấn động mạnh, phóng vọt khỏi lưng hổ, nhẩy xuống bên phải thủ thế, dị thú
của y cũng bị đánh ngã ra đất, lăn lộn mấy vòng nhưng lập tức bật giậy nhanh
chóng, hướng ánh mắt thù địch về phía Thái Bảo, gầm gừ khe khẽ. Có vẻ nó cũng
thận trọng hơn với đối thủ trước mặt.

So ra, Phạm tướng quân và Thái Bảo đều ngang sức ngang tài. Trong lòng Phạm
Mạnh Hổ thoáng xuất hiện mấy tia kinh hoàng. Thằng nhóc này mới có mười mấy
tuổi mà đã có sức mạnh kinh thiên động địa như vậy rồi, Vân Tiêu Kiếm quả thực
là nơi ngọa hổ tàng long. Đám Hổ Vệ Quân thấy chủ soái đánh ngang cơ với thằng
nhóc kia cũng không khỏi thất kinh, không hiểu đứa trẻ này năng lực mạnh mẽ
đến đâu nữa. Khi nãy, một chiêu xuất ra, đám Hổ Vệ Quân nhất tề bị đánh gục
thì không khỏi hoảng hốt nhưng may có sự xuất hiện của Phạm tướng quân nên khí
thế lấy lại được phần nào. Chuyện Hổ Vệ Quân oai trấn Lạc Hồng đại bại trong
tay một đứa trẻ mười mấy tuổi, tiết lộ ra ngoài thì không khỏi mất mặt.

- Dừng lại!

Đúng lúc này một giọng nói vang lên khiến đám Hổ Vệ Quân đồng loạt quay lại
nhìn.

Từ phía cổng, bóng Văn Thành đang đứng đó, khuôn mặt nghiêm nghị, tỏ vẻ không
hài lòng. Chau mày một cái, Văn Thành quát lớn:

- Phạm Tướng quân!

Đây là sư đệ của ta, phụ hoàng đang muốn gặp, hãy để nó vào.

Phạm Mạnh Hổ thấy Văn Thành xuất hiện, vội vàng thu binh khí, cung kính vái
chào. Đám giáp sỹ cũng nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh hô: “Nhị thế tử”.

- Không biết là khách của hoàng thượng nên vô ý ra tay, mong nhị thế tử lượng
thứ.

Phạm Mạnh Hổ nói.

- Được rồi, được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi Phạm tướng quân. Thái Bảo, mau mau
theo ta vào bái kiến phụ hoàng.

Văn Thành nói với Phạm Mạnh Hổ rồi quay sang Thái Bảo.

Thái Bảo thấy vậy cũng thu hồi Hoàng Kim Châu, nhét vội vào trong áo rồi rảo
bước tiến về phía Văn Thành. Khi đi qua đám Hổ Vệ Quân, nó ném một nụ cười
khinh khỉnh.

Thái Bảo đi theo Văn Thành, trong lòng nghi vấn không thôi. Vì sao An Dương
Đại Đế lại muốn gặp nó chứ? Đối diện với vị hoàng đế của Lạc Hồng, người đứng
trên triệu người không biết sẽ ra sao? Lần đầu tiên được tiếp xúc với nhân vật
lớn như thế, Thái Bảo không khỏi hồi hộp, đoạn đường đi tới Vọng Nhật lầu mọi
ngày ngắn lắm mà sao hôm nay lại dài ra như vậy.

Trên ghế trưởng môn của Bạch Ưng đạo trưởng hôm nay không dành cho lão mà an
tọa trên đó là An Dương Đại Đế. An Dương thân hình cao to, đầu đội mũ kết bằng
lông chim Lạc, thân vận hoàng y, khoác một tấm bào lớn thêu hình hai con rồng
đang tranh nhau một viên minh châu. Khuôn mặt góc cạnh, miệng rộng, mắt sáng,
đôi lông mày rậm như hai con sâu róm nằm trên mặt. An Dương Đại Đế khắp người
tỏa ra hoàng khí bức nhân, khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Ngồi bên tả đại đế là Bạch Ưng đạo trưởng còn bên hữu là người trung niên mà
khi nãy Thái Bảo thấy cưỡi chim Lạc. Phía dưới, Thái Bảo ngó thấy mấy vị sư
phụ đang sắp thành hàng rất cung kính. Nó ngó thấy Song Mai, Văn Lộc và Ánh
Nguyệt cũng đứng ở dưới, hướng mặt về phía An Dương Đại Đế, thần thái tỏ ra
kính sợ muôn phần. Bất giác, một cảm giác lo lắng, sợ sệt xen lẫn kích thích
cứ chạy rần rần trong cơ thể. Bạch Ưng đạo trưởng quay sang rỉ tai An Dương
Đại Đế điều gì đó khiến cho ông ta gật gù không thôi, sắc mặt tỏ rõ sự hài
lòng. Chậm rãi, An Dương Đại Đế quét ánh mắt khắp thân thể Thái Bảo rồi mỉm
cười, cất giọng sang sảng, vang động khắp Vọng Nhật lầu:

- Khá lắm, khá lắm, còn nhỏ mà tu vi đã cao thâm đến như vậy, sau này nếu
không muốn ở lại Vân Tiêu Kiếm thì có thể về thành Thần Long, ta hứa sẽ dành
cho ngươi những ưu đãi không nhỏ.

Văn Thành thấy vậy, kéo tay ra hiệu cho sư đệ. Biết ý, Thái Bảo vội vàng quỳ
xuống khấu đầu:

- Thần xin bái kiến An Dương Đại Đế!

- Được rồi! Mau đứng lên đi. Ta nghe nói ngươi là một trong bốn người của Vân
Tiêu Kiếm sẽ tham gia Lạc Hồng đại hội lần tới. Quả thực nhân tài không đợi
tuổi. Ta xem ngươi đúng là cốt cách phi phàm, còn nhỏ mà đã thăng tiến không
ngừng, tương lai sẽ vô cùng rực rỡ.

An Dương Đại Đế chậm rãi buông lời khen tặng.

- Đa tạ An Dương Đại Đế đã ưu ái.

Thái Bảo cảm khái, trong lòng dâng lên những tia hân hoan vô cùng. Được người
đứng đầu Lạc Hồng đại lục khen tặng quả thực không tồi một chút nào. Bất giác
nó nghĩ đến cha mẹ, cảm tạ công ơn sinh thành.

- Mai ái khanh! Ngươi xem thằng nhóc này so với ái nữ của họ Mai đều là những
nhân tài hiếm có của Lạc Hồng đại lục.

An Dương Đại Đế quay sang người trung niên ngồi bên cạnh, gật gù nói.

- Hoàng thượng anh minh, đều là nhờ hồng phúc của người nên Lạc Hồng đại lục
nhân tài nở rộ, khắp nơi muôn dân no ấm.

Mai Thiếu Kỳ cung kính nói.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #27