Hôn Ước


Người đăng: LongGiang

Bạch Ưng đạo trưởng và tám vị sư phụ không thốt được một lời nào, cứ ngồi trơ
như gỗ đá trên ghế, mắt trợn ngược, mồm không ngậm nổi vào, không biết là đang
hoảng hốt hay quá đỗi sung sướng mà nhìn Thái Bảo như dị thú, quái điểu ngàn
năm mới sinh sản được một con.

Thái Bảo đứng giữa Vọng Nhật lầu, bên cạnh nó, hoàng kim châu tỏa sắc vàng dịu
mắt, bập bềnh bay trước mặt. Song Mai, Ánh Nguyệt và Văn Lộc mặt tươi như hoa,
lấp ló bên cảnh cửa gỗ lim của Vọng Nhật lầu quan sát, trong lòng không khỏi
kinh ngạc.

- Con nói cho ta, đây không phải là sự thật chứ?

Lưu Ly đạo nhân thảng thốt hỏi.

- Mẹ! Chính là con đây, bất quá hơn hai tháng, không đạt được mục đích ban
đầu đề ra với Bạch Ưng sư phụ.

Thái Bảo mỉm cười, trong thanh âm chứa đựng nét kiêu ngạo.

Bạch Ưng đạo trưởng phá lên cười sảng khoái, chòm râu rung lên bần bật. Cả đời
lão, chắc chuyện này là vui nhất.

Từ khi khai môn lập phái, Vân Tiêu Kiếm đến giờ mới phát sinh một kỳ tích. Lão
tưởng rằng Song Mai sau nửa năm có thể thoát khỏi thạch động đã là một chuyện
trọng đại nhưng so ra, thằng bé này còn có khả năng hơn nhiều.

Cẩm Y đạo nhân hướng ánh mắt đầy vẻ cô ngạo, liếc nhìn các sư huynh, tỷ, muội
một vòng rồi nhếch miệng, cười lên một tiếng:

- Xem ra, ông trời đã quá ưu ái Vân Tiêu Kiếm, Lạc Hồng đại hội lần này, ngôi
vị bá chủ chính đạo không thoát khỏi tay chúng ta. Đại sư huynh, nói xem có
nên tổ chức ăn mừng trước hay không?

- Nên lắm, nên lắm, kỳ tài, kỳ tài.

Thiên Hỏa đạo nhân, nét mặt lộ rõ mười phần đắc ý. Khuôn mặt hung dữ của lão
đã trở nên hiền hòa mấy phần.

Thái Bảo cúi người, cung kính nói:

- Được thành tựu như vậy, đồ nhi không bao giờ quên công ơn của các vị sư
phụ.

- Chà! Tên đệ tử này, từ bao giờ đã học được cách ăn nói khách sáo vậy?

Thiên Sinh đạo nhân cũng không dấu được vẻ mãn nguyện.

- Con nói cho ta, sao có thể đạt được kỳ tích vậy? – Bạch Ưng đạo trưởng hỏi.

- Thưa sư phụ! Đúng là trong thạch động có phát sinh kỳ tích. Con tìm được
một chú ngữ cổ, sau khi đọc thì một phần ký ức của sư tổ hiện ra, giúp con có
được thành tựu này.

Thái Bảo trả lời.

- Sư phụ! Sư phụ bố trí pháp thuật trong thạch động sao?

Bạch Ưng ngạc nhiên.

- Dạ, đúng là vậy.

Thái Bảo cung kính nói.

- Đúng là cơ duyên xảo hợp mà.

Lưu Thủy đạo nhân chen vào.

- Khá lắm! Chỉ hơn hai tháng, con có thể phá được cửa thạch động để ra ngoài.
Vậy giờ đã có thể cùng ba người kia hạ sơn tìm linh điểu. Con cũng nên kiếm
cho mình một bảo khí để hợp với hoàng kim châu.

Bạch Ưng chân nhân mừng rỡ nói.

- Sư phụ nói sao? Con được hạ sơn?

Nét mặt Thái Bảo trở nên phần khích tột cùng.

- Đúng vậy, đệ tử Vân Tiêu Kiếm vượt cấp Nhân Thánh sẽ được hạ sơn tìm linh
điểu và bảo khí. Nay xem ra tu vi của con đã gần đến Siêu Cấp Nhân Thánh, ta
không thể giữ con ở mãi Vân Tiêu Kiếm. Có thực tài nhưng phải có cả kinh
nghiệm hành tẩu giang hồ nữa mới có thể xưng bá giang hồ, tạo lập sự nghiệp
lẫy lừng.

Bạch Ưng chân nhânvuốt chòm râu bạc, thủng thẳng nói, toàn thân khẽ rung lên.

Thái Bảo quỳ mọp xuống khấu đầu, trong lòng tựa như có ánh mặt trời soi sáng
chói lọi. Rốt cục cũng có ngày hôm nay, được hạ sơn, hành tẩu trong nhân gian.
Trong lòng nó cảm thấy những kích thích vô cùng lớn lao. Thái Bảo thầm nghĩ,
đã đến lúc nó rửa mối thù cho cha mẹ. Ma giáo khốn kiếp, nó thề sẽ tru diệt
từng tên một. Trong lòng Thái Bảo, cảm giác được trả mối huyết thù và sự thích
thú được ở bên cạnh sư tỷ trong suốt thời gian hạ sơn như những đợt sóng kích
động, cứ ầm ầm cuộn chảy.

- Vậy khi nào con có thể hạ sơn thưa sư phụ?

Thái Bảo khuôn mặt mừng rỡ, ngẩng lên hỏi.

- Các con mau về chuẩn bị, sáng mai là có thể hạ sơn được rồi.

Bạch Ưng đạo trưởng gật gù.

- Chúng con xin đa tạ các vị sư phụ.

Bọn Song Mai, Ánh Nguyệt, Văn Lộc chạy ùa vào, quỳ bên cạnh Thái Bảo, khấu
đầu, giọng nói mười phần vui thích.

Thấy vậy, Bạch Ưng đạo trưởng và các vị sư phụ cười phá lên, trong lòng rất
đắc ý. Lão đạo Bạch Ưng lắc lắc cái đầu, đưa tay vuốt râu, lên giọng:

- Xem mấy đứa kìa! Chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi Vân Tiêu Kiếm
thôi có phải không?


Thái Bảo ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, ngẩng đầu nhìn hàng triệu vì tinh tú đang
tỏa sáng chói lọi trên đầu.

Trời không một gợn mây, cao và xa vời vợi. Không biết, cha mẹ ở trên đó có vui
vẻ và hạnh phúc với những thành tựu mà nó đạt được hay không. Bất giác, một
giọt nước mắt chầm chậm lăn dài trên má, trong lòng ùa về những ký ức ngày
xưa. Nó nhớ vòng tay ấm áp, những cái nhìn trìu mến, tiếng nói thân quen của
cha mẹ. Cố lắm, nhưng Thái Bảo chỉ ngăn được những tiếng nức nở không phát ra
bên ngoài còn đôi mắt thì nhòe đi, sống mũi cay xè.

- Đệ sao vậy?

Giọng Song Mai bỗng vang lên sau lưng.

Lấy tay quệt nhanh đám nước mắt, nó lúng túng nói:

- Sư tỷ! Sư tỷ đến lúc nào vậy? Đệ không sao cả, chỉ là…

Thấy nó ấp úng, Song Mai nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh, không nhìn vào mặt nó bởi
cô bé nghĩ rằng, khi một người đàn ông khóc, việc tốt nhất là tránh nhìn thẳng
vào mắt họ.

- Ngày mai hạ sơn rồi, chắc đệ muốn trả thù cho cha mẹ?

Thái Bảo quay sang, nhìn vào khuôn mặt sư tỷ. Dưới ánh sáng của trăm triệu vì
tinh tú, khuôn mặt sư tỷ thật đẹp đẽ, kiêu sa tựa hồ như một món bảo vật của
trời đất, không chút tì vết. Nhìn sư tỷ, bất giác trong lòng nó xuất hiện
những mâu thuẫn, đắn đo không thôi.

Người ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc, dù có chút cảm tình với mình thì chắc
hẳn chỉ là thứ cảm xúc giữa đồng môn, liệu có phải là…Văn Thành sư huynh cốt
cách siêu phàm, khí khái tỏa ra là bậc đế vương, làm sao có thể so sánh.

Nghĩ đến đây, hai bàn tay nó nắm chặt lại, tim đập nhanh hơn, trong lòng phát
sinh những cảm giác khổ sở. Có nên hỏi thẳng sư tỷ không? Chuyện sư tỷ nói với
Văn Lộc là tình cảm gì? Giữa đồng môn hay là…

- Sao đệ nhìn ta lạ thế?

Song Mai đỏ ửng mặt khi nhìn thấy Thái Bảo nhìn mình chằm chặp.

Nghe sư tỷ nói, Thái Bảo giật mình, khuôn mặt ngẩng vội lên nhìn tinh tú. Thở
dài một cái, nó nén lại những thứ tình cảm đó sâu xuống tận đáy lòng. Nhưng,
có vẻ tu vi của Thái Bảo cực cao, nhưng cũng không đủ để giúp nó có thể chiến
thắng cái cảm giác yêu thương, mong ngóng, hờn giận của con người. Sức mạnh
của nó cứ như thể biến đi đâu hết, mặc kệ cho thân thể bị cảm xúc tầm thường
len lỏi, công kích. Nó muốn hét lên nhưng cổ họng cứ cứng đờ lại, nó muốn đập
phá nhưng tay chân không còn sức. Nó muốn…ôm sư tỷ vào lòng, nhưng cả thân thể
cứ đờ ra như gỗ đá. Thật là khổ sở.

Cố lắm, nó cũng dập được những tia kích động, hít một hơi dài, nó thở hắt ra
một câu hỏi mơ hồ:

- Sư tỷ! Chuyện của sư tỷ và…và… sư huynh sao rồi? Đệ thấy huynh ấy rất
tốt…không biết…ý…của…tỷ..

Song Mai nghe vậy, ánh mắt đột nhiên nhìn nó rất kỳ quái, cô bé cất tiếng hỏi
đầy ngạc nhiên:

- Đệ nói gì vậy? Ta với nhị sư huynh làm sao, chuyện gì là chuyện gì?

- Thì…chuyện mà mọi người hay nói đó.

Nó ấp úng.

- Chuyện mọi người hay nói? Đệ nói gì ta chẳng hiểu.

Song Mai khuôn mặt ánh lên mấy tia nghi hoặc, cô bé không hiểu tên sư đệ ngu
ngốc của mình đang nói đến chuyện gì nữa. Song Mai lục tìm trong đầu óc, xem
có chuyện gì giữa nhị sư huynh và mình nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một dấu
hiệu gì cả.

- Ta và nhị sư huynh đâu có chuyện gì.

Song Mai nhún vai, khuôn mặt càng tỏ ra khó hiểu về vấn đề mà sư đệ nêu ra.

Lấy hết can đảm, Thái Bảo nói nhanh ra, như thể đã dồn nén những điều này từ
lâu lắm rồi và cứ để mặc cho nó hành hạ bản thân:

- Đệ nghe mọi người nói rằng hai họ Mai và An vốn đã có…

Thái Bảo ấp úng.

Song Mai nhổm hẳn người lên, ngó vào mặt Thái Bảo, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên
và thúc giục:

- Mọi người nói sao? Hai họ Mai, An có cái gì?

- Là…là…hai họ đã có hôn ước với nhau.

Thái Bảo lí nhí trong miệng.

Khuôn mặt Song Mai giờ đã chuyển qua một màu đỏ rực như gấc chín, cô bé vừa
giận, vừa buồn cười cái thái độ của gã sư đệ. Cái gì mà hôn ước? Từ thủa bé
đến giờ, Song Mai chưa một lần nghe đến điều này. Trong suốt thời gian học
nghệ trên Vân Tiêu Kiếm, một từ hôn ước, hai từ đính ước cũng chưa từng nghe
qua chứ đừng nói là chuyện thông gia giữa hai họ Mai và An.

Máu nóng rần rần chạy trong cơ thể, chuyện đại sự như vậy, không hiểu tên sư
đệ ngốc này nghe ở đâu, Song Mai bật giậy, khuôn mặt bừng bừng nộ khí, quát
lớn:

- Đệ đừng có nói linh tinh, ta chưa nghe lần nào về hôn ước gì cả. Giữa ta và
nhị sư huynh cũng chẳng có chuyện gì. Đệ nghe những đứa mồm thối nói nhăng
cuội, không biết suy xét cho cẩn trọng đã vội kết luận. Ta…ta chán đệ lắm.

Quát Thái Bảo xong, Song Mai nhẩy phắt xuống đất, hằm hằm bỏ về khiến gã sư đệ
ngẩn người ra, cứng họng không nói được một câu gì cả, chỉ biết nhìn theo bóng
sư tỷ khuất dần vào trong màn đêm tĩnh mịch.

Trời Đông rực lên một màu chói lọi, mặt trời từ từ nhô lên, phả ánh sáng rực
rỡ khiến những vảy mây ánh lên huy hoàng. Gió thổi nhè nhẹ, ve vuốt không gian
thanh cảnh khắp Hoàng Ma Sơn. Thái Bảo cứ ngồi yên lặng như thế cả đêm, nó
nhìn vầng thái dương tỏa sáng rực rỡ nhưng trong lòng thì sầu thảm vô cùng.

Thở hắt ra một cái thật mạnh, Thái Bảo nhún người nhảy xuống đất, chầm chậm đi
về Thái Cực điện. Bước chân nó cảm thấy nặng nề vô cùng. Hôm nay sẽ được hạ
sơn mà sao nó thấy chẳng vui vẻ chút nào cả, trái ngược hoàn toàn với vẻ phấn
khích khi được Bạch Ưng sư phụ thông báo lúc trước.

Gần về đến Thái Cực điện, Thái Bảo thấy từ xa, một đám giáp sỹ oai phong đứng
dàn hàng trước lối ra vào. Đám giáp sỹ này, ai ai cũng vận bạch giáp sáng
bóng, hông đeo trường kiếm, khí thế tỏa ra vô cùng anh dũng, thiện chiến. Đứng
sau lưng mỗi giáp sỹ, đều có một con bạch hổ to lớn, oai vệ, ánh mắt nhìn ra
chứa đầy vẻ hung bạo.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #26