Khai Mở Iii


Người đăng: LongGiang

Quỷ Đế một chưởng đánh thẳng vào người Văn Lộc khiến y chỉ kịp kêu lên một
tiếng, cơ thể như bao cát, vô lực rơi xuống phía dưới. Bạch Ưng chân nhân gầm
lên tức giận, cùng các sư phụ Vân Tiêu Kiếm xông tới Quỷ Đế.

Thấy Văn Lộc rơi bịch xuống đất, lão đạo trưởng vội vã mặc kệ Quỷ Đế, nhanh
chóng chạy tới bên đệ tử. Văn Lộc nằm trên đất, thương tích đầy mình, bên
miệng liên tục trào máu. Bạch Ưng đến bên, đỡ hắn giậy, ngước ánh mắt đầy bi
phẫn lên phía Quỷ Đế.

Lúc này, tất cả các cao thủ Vân Tiêu Kiếm đã xông tới, vây ráp Quỷ Đế vào
trong, pháp bảo ầm ầm xuất chiêu thức, quyết ăn thua một trận với nữ quỷ. Vô
Tình Quỷ thấy vậy cũng xông lên trợ chiến.

- Văn Lộc!

Bạch Ưng đạo trưởng nước mắt lưng tròng, nhìn đệ tử của mình đang hấp hối. Văn
Lộc khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn, mấp máy môi:

- Sư phụ! Con không qua nổi rồi. Nhiệm vụ lần này thất bại rồi.

- Con đã làm hết sức rồi Văn Lộc!

Bạch Ưng chân nhân an ủi, siết chặt bàn tay của đệ tử. Văn Lộc mỉm cười nhìn
sư phụ lần cuối, đôi mắt từ từ khép lại. Bạch Ưng chân nhân run run nhìn hắn,
khuôn mặt giờ đã chuyển sang một màu xám ngoét.

Lão đứng lên, ngước mắt nhìn Quỷ Đế đang bị quây vào trong, gầm lên:

- Giết!

Tức thì thân thể lão bừng bừng tỏa ra sát khí. Thanh quang nổi lên như muốn
tru sát thiên địa. Kiếm thần trong tay rực sáng như mặt trời. Lão nhún mình
một cái, toàn thân như một mũi tên, lao về phía Quỷ Đế.

Các lộ anh hùng chính đạo thấy Bạch Ưng chân nhân nộ khí xung thiên, lao lên
như chiến thần thượng cổ thì không khỏi kinh hãi trong lòng. Nhưng cũng rất
nhanh, tất cả đều ào ạt xông về phía Quỷ Đế và Vô Tình Quỷ. Đám ma giáo thấy
vậy cũng hò hét váng trời, ầm ầm tiến đến quyết tử.

Hai bên giao đấu, trời long đất lở, pháp bảo tỏa hào quang vạn dặm, rực rỡ cả
đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma.

Cảnh đạo sỹ nấp sau một gốc cây, chứng kiến cảnh ma giáo – chính đạo chém qua
giết lại, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn về miệng giếng. Hắn tìm một nơi kín đáo, gần
với miệng hố đoạn bắt chân ngồi xuống, hít một hơi, bắt đầu lầm rầm đọc một
đạo chú ngữ bí ẩn.

Bên trên, tất cả các đại cao thủ đồng loạt xông tới Quỷ Đế, liên tục công kích
khiến ả phải né tránh. Mỗi chiêu đánh ra, trời long đất lở, chẳng mấy chốc
Thông Thiên Hoàng Ma đã trở thành một chiến địa tan hoang. Các công trình đồ
sộ trên đỉnh núi cũng đã tan hoang, chỉ còn là gạch vụn.

Quỷ Đế gầm một tiếng, hữu trảo quét ra, tựa như bão tố thét gào, thổi bay mấy
chục cao thủ chính đạo khiến bọn họ tan ra thành những cơn mưa máu, rào rào
rơi xuống đất.

An Dương và Mai Thiếu Kỳ hợp công, đánh tới mấy chiêu. Quỷ Đế né tránh, xuất
một chưởng kinh thiên động địa khiến cả hai người vội vàng né tránh. Tuy vậy,
kình lực của chưởng pháp cũng khiến hai cao thủ chới với, như một con diều bị
gió dữ thổi, chao đảo không ngừng.

Cùng một lúc, tất cả các cao thủ xuất chưởng đánh thẳng vào Quỷ Đế, lúc này
vừa né một chiêu. Chiêu thức hung hãn lao tới với khí thế bài sơn đảo hải,
chập lại cùng lúc, phát kích khiến cho trời đất rung chuyển, đá bay đất lở.
Khói bụi mờ đi, chỉ thấy Quỷ Đế được bao bọc bởi một khối cầu đang tỏa hắc khí
đại thịnh.

Ả cười lên ha hả đoạn trừng trừng nhìn về An Dương, sát ý ngùn ngụt. An Dương
thấy ánh mắt đó, toàn thân run run. Hét lên một tiếng, Quỷ Đế phẩy tay một
cái, một vạch bạch quang bừng bừng sáng lên, phá không bay tới như một tia
chớp. An Dương chỉ kịp rú lên một tiếng, thân thể chấn động, bị đẩy lùi về
sau. Vạch bạch quang kia xẹt tới với tốc độ kinh hồn, An Dương chỉ kịp lách
một thần thân thể sang bên cạnh. Cánh tay trái bị bạch quang vạch qua, chớp
mắt rời khỏi thân thể, máu vương vào hư vô như những cánh hoa lung linh.

An Dương rú lên đau đớn, vội ôm lấy cánh tay đã mất một nửa, khuôn mặt tái
nhợt, sợ hãi mà nhìn Quỷ Đế. Các cao thủ bên phe ông ta, hoảng hốt la lên:

- Thánh thượng!

Cánh tay của An Dương rơi bịch xuống đất, Liên Châu Thần Tiễn buộc ở đó lập
lòe chớp tắt, tựa như đang đau đớn vô cùng. An Dương lập tức vươn tay kia,
triệu hồi pháp bảo, thần tiễn phóng vọt về bên cạnh.

Mai Thiếu Kỳ trên tay cầm trường kích, múa tít lên, chém mấy tên ma giáo ở
gần, vội đến bên cạnh, ái ngại nhìn An Dương, đoạn khẽ hỏi:

- Không sao chứ.

An Dương mắt hằn tia máu, nhìn về Quỷ Đế. Ông ta gầm lên, tức thì bầu trời sầm
tối, từ trên cao, Long Quy Bá Hạ như một trái núi, ầm ầm lao xuồng. Cả người
và linh thú đều rực sáng. Chớp mắt linh thú đã biến thành một vầng sáng chói
lọi, cuốn lại bên cánh tay đã bị cắt cụt. Luồng sáng này kết thành một cánh
tay vàng óng, đầy vảy rồng.

- Nhân, Long hợp nhất?

Quỷ Đế kêu lên một tiếng. Nhưng khuôn mặt chẳng tỏ vẻ sợ sệt.

Lúc này, Bạch Ưng chân nhân toàn thân bạo phát thanh quang, nắm chắc thần
kiếm, lầm rầm đọc khẩu quyết. Nền trời đã u ám, nay còn u ám hơn. Mây đen kìn
kìn kéo tới, sấm sét giáng xuống liên hồi, chớp mắt một con thanh long khủng
bố đã hiển hiện, toàn thân rực sáng.

Thanh long gầm lên một tiếng thấ

u tận trời, uốn mình xông đến Quỷ Đế. Ả hừ một tiếng vươn tay điều động. Vạch
bạch quang khi nãy chém đứt tay An Dương lập tức vòng về, dần dần hiện ra hình
ảnh của thanh Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm.

Ở những vị trí còn lại đang quây ráp, các vị sư phụ của Vân Tiêu Kiếm cũng
đồng loạt xuất ra Độc Long Kiếm, ào ạt đánh tới Quỷ Đế. Một cảnh tượng không
thể khủng bố hơn khi những con mãnh long đủ màu sắc đang hung hãn lao tới Quỷ
Đế với khí thế sát thần diệt phật. Trên Thông Thiên Hoàng Ma, sấm sét không
ngừng giáng lâm, cuồng phong không ngừng thổi tới, quả là một trận đại chiến
có một không hai.

Người của Mẫu Nghi Giáo theo lệnh của Hồng Vân Tiên Tử, đồng loạt xuất “Băng
Tâm Tiên Kiếm” công kích Quỷ Đế. Chiêu thức đánh ra, hàn khí ngập trời, đất đá
phía dưới lập tức đông cứng thành băng. Băng tiên lạnh lẽo, phá không tiến tới
Quỷ Đế.

Quỷ Đế thấy đủ loại pháp môn đỉnh cấp rầm rầm đánh tới thì gầm lên váng trời:

- Xông đến đây hết, ta chấp hết tất cả các ngươi.

Chỉ nghe một tiếng nổ oanh trời liệt đất, ngọn Thông Thiên Hoàng Ma như muốn
sụp xuống thành bình địa. Cột sáng chói lòa lan tỏa, cuồn cuộn cuốn trôi hết
mọi hình ảnh xung quanh. Toàn bộ những người có mặt ở đó đều đồng loạt đưa tay
che mắt.

Tựa như có một cơn bão đỉnh cấp đang tràn qua, xung quanh một vùng chỉ nghe
tiếng gió thét không ngừng. Ma giáo, chính đạo đều như muốn bị thổi tung lên
nền trời u ám.

Tiếng nổ tắt, ánh sáng dịu dần, cuồng phong thôi gào thét, nền trời tựa như
trong trẻo hơn, hình bóng phía trước ẩn hiện trong làn khói đậm đặc.

Quỷ Đế vẫn đứng đó, mục quang lạnh lẽo, sát ý như mây, cuồn cuộn dâng lên,
hung hãn đảo mắt một lượt. Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm trong tay ả khẽ rung lên tựa
như muốn lao tới chém giết không ngừng. Từ sau lưng Quỷ Đế, một vạch hắc khí
đậm đặc bập bềnh huyết quang. Là Sát Thần Hoành Tảo Côn.

- Không ổn!

Lưu Ly đạo nhân thốt lên.

- Ả hình như bị thương!

Thiên Hỏa đạo nhân nhíu mắt nhìn tới. Khuôn mặt Quỷ Đế hơi biến sắc, trên trán
chảy xuống một giọt mồ hôi. Nếu để ý kỹ có thể thấy hô hấp của ả có vẻ khó
nhọc hơn.

- Ma nữ! Ngươi cũng bị thương rồi…

Chưa kịp nói xong, Thiên Hỏa đạo nhân tựa như bị một nhát kiếm chém ngang qua
cổ. Y đưa tay lên sờ thử, máu đỏ chảy ra. Trong một chớp mắt, đầu vị sư phụ
Vân Tiêu Kiếm đã rời khỏi cổ, rơi thảm xuống đất.

- Thiên Hỏa!

Tất cả như gầm lên đau đớn nhìn thân thể của Thiên Hỏa đạo nhân rơi xuống như
lá.

- Mọi người cẩn thận!

Đinh trưởng môn gầm lên, kiếm báu tề ngang người, phòng thủ. Lập tức tất cả
đều đề phòng gắt gao. Quỷ Đế quét mắt một lượt, nháy mắt đã xông tới phía Đinh
trưởng môn. Ả quát lên:

- Để quả nhân lĩnh giáo Hàng ma thập tam thức.

Kiếm phong như mưa, rào rào xông tới Đinh trưởng môn. Ông ta rú lên, toàn thân
kịch liệt chấn động, chớp mắt đã rơi xuống như một bao cát. Đinh Bá Tùng thấy
phụ thân thọ thương, hoảng hốt xông tới đỡ. Y còn chưa kịp đỡ phụ thân, một
cảm giác đau đớn truyền tới, bất giác cúi xuống nhìn, thân mình đã bị cắt làm
hai nửa. Đinh Bá Tùng rú lên thảm thiết, thân thể bị chia làm hai nửa, rơi
bịch xuống đất. Toàn bộ đệ tử của Nhất Thanh Môn bủn rủn chân tay, gào khóc
như ri.

Đinh Bá Toàn thấy con trai chớp mắt bị cắt làm hai, thì tâm thần hoảng loạn,
lập tức ngất lịm, rơi bình một cái xuống đất.

Quỷ Đế lại liếc nhìn một lượt, sát ý mênh mang truyền ra. Các đại cao thủ lập
tức lùi lại, giữ khoảng cách an toàn, ai ai cũng lo lắng nhìn ả.

Cười lên sảng khoái, nữ quỷ quát tới:

- Có vẻ như tất cả các ngươi không thể làm gì được quả nhân. Quả nhân đã đánh
giá các ngươi quá cao rồi. Không cần phải khai mở quỷ môn thì hôm nay các
ngươi cũng thành ma hết.

Tiếng cười vang động khắp trập trùng núi non, khiến toàn bộ các cao thủ chính
đạo hết sức bàng hoàng. Đúng là thực lực của ả đã đạt đến mức không thể ngờ
được nữa rồi. Cho dù có liên thủ, đều không thể giành được một phần thắng lợi.

Đoàng…

Một tiếng nổ rung chuyển thiên địa vang tới, tất cả giật mình, nhìn xuống
miệng giếng. Lúc này, những tấm phướn đã phóng ra huyết quang, ken đặc với
nhau, tạo nên một ngôi sao năm cánh sáng chói. Ở trung tâm ngôi sao, miệng
giếng đang không ngừng cuộn lên hắc khí đậm đặc.

Xoạt…bùng…

Những cuộn hắc khí lập tức bị cuốn lên trên cao khi một cột sáng đỏ rực như
máu phóng vọt lên, như muốn chia đôi thiên địa. Trời đất càng chuyển sang một
màu thê thảm hơn.

Quỷ Đế rùng mình nhìn xuống, Cảnh đạo sỹ từ lúc nào đã ngồi bên cạnh luồng
sáng, không ngừng lẩm bẩm.

- Cảnh đạo sỹ…ngươi!

Quỷ Đế lắp bắp.

Vô Tình Quỷ đang hỗn chiến cùng mấy đại cao thủ, quay mặt ra nhìn, thấy Cảnh
đạo sỹ đang ngồi đó, lẩm bẩm như đọc một đạo chú ngữ thì bất giác nhận ra,
liền phóng vọt về phía y, Quỷ Đầu Đao hung hãn chém tới.

Chỉ nghe choang một tiếng. Mấy tia lửa bắn ra, Quỷ Đầu Đao khi chỉ còn cách
Cảnh đạo sỹ một gang thì văng ra ngoài, tựa như va chạm với một tấm khiên vô
hình.

Khi thanh đao nằm chỏng chơ trên mặt đất cũng là lúc Cảnh đạo sỹ đọc xong đạo
chú ngữ bí ẩn. Y chầm chậm đứng lên, khuôn mặt tỏa ra sự tà ác kinh người.

Lúc này, toàn bộ ma đạo, chính giáo đều dừng cả lại, nhìn về phía cột sáng đỏ
như máu đang sừng sững dựng lên giữa trời kia. Cột sáng phóng lên, vang vọng
trong thinh không tiếng ma gào, quỷ khóc, khắp nơi quỷ khí ngập tràn khiến
người ta phải rùng mình sợ hãi.

Cảnh đạo sỹ cười lên man rợ, ngửa cổ hét váng:

- Khai mở rồi! Quỷ môn chính thức khai mở rồi. Lạc Hồng sẽ ngập tràn trong
mưa máu.

Quỷ Đế như bị bán đứng, gầm lên một tiếng, vung kiếm chém vào hư vô. Một đạo
kiếm quang xé gió bay đến Cảnh đạo sỹ. Lần này, cũng như Quỷ Đầu Đao, kiếm
quang bị bắn ra ngoài, chém vào một tảng đá lớn, xẻ nó làm đôi.

Thấy chiêu thức của mình dễ dàng bị hóa giải, Quỷ Đế sững người, tròn mắt nhìn
Cảnh đạo sỹ. Hắn lại có thể hóa giải kiếm khí của ả sao? Hắn là người thế nào?
Trong lòng Quỷ Đế, cảm giác bất an về con người này tràn ngập.

Gần như tất cả đều bất động, sợ hãi nhìn tới luồng huyết quang đang chĩa thẳng
lên trời kia. Một chặp sau, mây đen kéo tới ầm ầm, từng luồng sấm sét điên
cuồng giáng xuống cột sáng, tựa như trời đất đang phẫn nộ mà muốn đánh tan quỷ
môn ra làm trăm mảnh.

Thế nhưng, những tia sét càng giáng xuống bao nhiêu, huyết quang kia càng mạnh
mẽ hơn bấy nhiêu, tựa như đang hấp thụ cơn thịnh nộ của đất trời.

Khắp nơi vang động tiếng sấm sét, gió lớn điên cuồng thổi ù ù. Tất cả đều lặng
im, run rẩy mà nhìn đến. Quỷ Đế cũng không phản ứng, đôi mắt vẫn chằm chặp
nhìn tới.

Chừng nửa cây nhang trôi qua, ánh sáng kia yếu dần, yếu dần rồi tắt lịm. Một
mảnh bình yên trôi qua, không có bất cứ tiếng động nào phát ra, chỉ nghe gió
nhè nhẹ thổi, tiếng hô hấp của cả chính đạo và ma giáo. Họ đều nhìn đến quỷ
môn, chờ đợi một sự khủng khiếp đang sắp diễn ra.

Một chặp qua đi, từ phía quỷ môn không có bất cứ động tĩnh nào. Cảnh đạo sỹ
khuôn mặt chợt tái đi, chạy ào tới cái giếng, ngó xuống. Bên dưới chỉ một màu
đen ngòm, nhờ nhờ hình ảnh đất đá nơi đáy giếng.

Chợt nhiên y gầm lên một tiếng thấu trời rồi la hét không ngừng.

Mọi người nhìn bộ dạng điên cuồng ấy của Cảnh đạo sỹ, đều lờ mờ đoán là việc
khai mở quỷ môn của y đã thất bại thảm hại.

Cảnh đạo sỹ gục xuống bên cạnh mép giếng, nước mắt trào ra, thút thít khóc to.
Quỷ Đế lạnh lẽo như băng, đáp xuống bên cạnh y, nói như rít lên:

- Tên phản bội! Ngươi lừa ta sao?

Đoạn nữ quỷ vung kiếm lên chém xuống. Cảnh đạo sỹ chẳng còn tâm trạng nào né
tránh, với y như vậy là đã kết thúc rồi.

Xoạt…vù….

Một kiếm chém xuống, như lướt vào hư vô. Chới với.

Quỷ Đế ngạc nhiên, tròn mắt nhìn. Phía trước không thấy bóng Cảnh đạo sỹ. Ả
quay người tìm kiếm, tất cả đều quay người tìm kiếm. Ở phía xa, cách Quỷ Đế
mấy trăm thước, Cảnh đạo sỹ vẫn gục xuống khóc ở đó. Chợt y nhận ra mình vẫn
chưa bị chém chết thì giật mình ngó lên.

Phía trước mặt y, một thân hình gầy đét như cá mắm, quấn một chiếc khố màu đen
sì đang đứng đó nhìn chằm chặp.

Người này cao độ đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi, chỉ có da bọc xương, làn da
xám ngoét như người chết lâu ngày. Mặt y hốc hác, đôi mắt lõm hẳn vào trong,
đờ đẫn nhìn Cảnh đạo sỹ.

- Ngươi vừa khai mở quỷ môn?

Gã cá mắm kia hỏi.

Cảnh đạo sỹ gật gật đầu. Thái độ bàng hoàng.

- Tốt!

Gã cá mắm kia có vẻ hài lòng, mỉm cười với Cảnh đạo sỹ. Y ngoác mồm cười, hàm
răng trắng ởn, thiếu đi một chiếc, tựa như bị người ta bẻ mất.

Cảnh đạo sỹ nhìn thấy hàm răng đó, toàn thân như lên cơn co giật, lắp bắp nói:

- Truy Hồn Quỷ Đại Vương!

Đôi mắt lờ đờ của gã cá mắm chợt mở to, nhìn về phía Cảnh đạo sỹ rồi nói:

- Ngươi biết ta?

Cảnh đạo sỹ bỗng dập đầu cốp cốp xuống đất, hô lên:

- Chủ nhân! Chủ nhân!

Gã được gọi là Truy Hồn Quỷ kia, nheo mắt nhìn, chợt toàn thân run rẩy, gào
lên:

- Phu nhân của ta ở đâu?

Cảnh đạo sỹ rống lên bi ai, đoạn nói:

- Phu nhân đã chết cách đây ngàn năm.

Truy Hồn Quỷ đứng im như tượng, thở dài bi ai. Toàn bộ ma giáo, chính đạo xung
quanh cứ im lặng chứng kiến màn đối đáp của hai người, không hiểu tên kia từ
đâu xuất hiện mà khiến Cảnh đạo sỹ phải khấu đầu như thế.

- Quỷ giới…

Cảnh đạo sỹ ngẩng mặt lên nhìn Truy Hồn Quỷ, khẽ hỏi.

Truy Hồn Quỷ vỗ vỗ nhẹ vào bụng, cất tiếng:

- Tất cả quỷ ở quỷ giới đã vào đây cả, giờ bên đó có mỗi mình ta.

Cạnh đạo sỹ kinh hoàng, lại cúi xuống vái lấy vái để.

Quỷ Đế chầm chậm bước tới, thận trọng nhìn gã mới xuất hiện. Ả nheo mắt, khẽ
động thân mình, một kiếm chém đến.

Keng một tiếng, thần kiếm bổ vào đầu Truy Hồn Quỷ, nảy bật ra ngoài, Quỷ Đế
toàn thân rung lên, vô thức lùi lại phía sau mấy bước, thái độ chuyển sang một
trường kinh hoàng.

Tất cả những ai chứng kiến màn đó đều há mồm không kêu nổi.

Truy Hồn Quỷ từ từ quay ra nhìn Quỷ Đế, định nói câu gì bỗng sững lại. Mục
quang của y dồn về phía Hoàn Hồn Linh Thạch. Y nhe răng cười, chỉ chỉ vào đó
rồi cúi xuống nhìn Cảnh đạo sỹ, bộ dạng như trẻ con nhìn thấy đồ chơi. Cảnh
đạo sỹ lại vái một vái, nói:

- Vâng! Chính là răng của ngài.

Truy Hồn Quỷ một trảo vươn ra nhanh hơn tia chớp, chộp lấy cổ Quỷ Đế. Ả chỉ
kịp ú ớ được mấy câu đã bị áp đảo hoàn toàn. Nhân sỹ hai bên chính – tà đều
toàn thân chấn động, nói không ra lời, chỉ hoảng sợ nhìn Quỷ Đế giãy giụa điên
cuồng trong bàn tay khô đét của gã kia.

Chợt toàn thân của Truy Hồn Quỷ chấn động, y buông Quỷ Đế ra, ánh mắt hướng về
phía xa, chầm chậm nói:

- Ta cảm nhận được sự xuất hiện của nàng! Nàng chưa chết!

Trên dãy Thiên Vân Sơn, Bạch Kiếm Nữ run rẩy nhìn về phía xa rồi quay mặt nhìn
vào mắt Thiên Thiên. Thiên Thiên cũng run lên, lắp bắp:

- Là hắn! Chính là hắn!.

Bầu trời u ám tràn đến những luồng khí quỷ dị, khắp nơi như vang lên hàng ngàn
tiếng kêu khóc của ác quỷ từ địa ngục. Tiểu Bất Tử bước ra ngoài cửa, run run
nhìn về phía vạch thanh quang đang tiến gần đến Ẩn Sơn cốc. Bóng dáng thiếu nữ
thướt tha đang ngự kiếm đi tới, khuôn mặt nàng, ẩn chứa sự buồn bã không thôi.
Nàng nhìn về phía căn nhà nhỏ, bóng người bước ra khiến đôi môi xinh đẹp chợt
lập cập, cố lắm cũng nói ra được một câu: “Tiểu Bất Tử!”. Thanh Long kiếm rực
lên một màu đẹp đẽ, lao xuống dưới như một mũi tên…


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #101