Tình Và Máu - Chính Và Tà​


Người đăng: LongGiang

Vùng đất Lạc Hồng rộng lớn, ở đây non xanh thủy tú, đất đai phì nhiêu, diện
tích lên đến hàng trăm triệu dặm. Phía đông, là Đại Đông Hải mênh mông không
giới hạn. Phía tây bị án ngữ bởi dãy núi Hoàng Ma Sơn cao vợi, quanh năm mây
phủ trắng xóa. Phía bắc là hồ Vạn Trùng hồ sâu không thấy đáy, rộng không thấy
bờ. Còn phía nam là núi Thiên Vân Sơn đầy rẫy quái thú, ác điểu, giết người
trong chớp mắt.

Trên vùng đất Lạc Hồng, có 4 tòa thành lớn:

Thành Thần Long, nằm ở trung tâm

Thành Phong Hỏa ở phía đông, sát bờ Đại Đông Hải

Ngược lên phía bắc, gần với hồ Vạn Trùng là thành Huyết. Còn cách Thiên Vân
Sơn khoảng hơn hai trăm dặm đường là thành Ánh Nguyệt.

Lật ngược lại lịch sử, cách đây hơn 500 năm, vùng đất Lạc Hồng rơi vào cảnh
nội chiến triền miên với hàng chục thủ lĩnh, cát cứ một vùng, tự cho mình là
thiên tử.

Bấy giờ, có một cao nhân tên gọi Long Thần Quân, tu luyện thánh đạo uyên thâm,
thượng thừa, có khả năng ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa. Long Thần Quân thấy
muôn dân cơ cực, chìm đắm trong binh đao khói lửa triền miên thì tập hợp thế
lực, đánh dẹp toàn bộ các xứ quân. Ngài được suy tôn là Đại Đế Long Thần.

Đại Đế Long Thần cho gia cố lại 4 tòa thành lớn, rồi lấy thành Thần Long làm
kinh đô. Đối với các tòa thành còn lại, vì đều nằm ở những vị trí hết sức
trọng yếu nên Long Thần Quân cử những tay chân thân tín nhất nắm giữ với mục
đích ngăn cản ma giáo, phản tặc thừa cơ làm loạn.

Cuộc sống thái bình, no ấm thấm thoắt trải qua được hơn 300 năm thì Đại Đế
Long Thần cũng đạt cảnh giới tu luyện Thượng Thiên Thánh, xuất thể lên 9 tầng
trời, chẳng màng gì đến thế sự cõi phàm trần.

Lại nói, Đại Đế Long Thần sau khi rời bỏ ngôi cao, xuất thể lên 9 tầng trời
thì các chủ thành còn lại không ai chịu ai, bắt đầu bước vào thời kỳ ly khai,
tự phong vương, cát cứ một vùng rộng lớn rồi đem quân xâm chiếm lẫn nhau khiến
vùng đất Lạc Hồng lại một lần nữa rơi vào cảnh nồi da nấu thịt, nhân dân lầm
than, ai oán.

Từ xưa đến nay, chính đạo lu mờ thì ma giáo ắt hẳn cường thịnh, đó là quy luật
bất biến. Khoảng hai trăm năm trước, xuất hiện một nhân vật được gọi là Quỷ
Khốc Lão – ác nhân số một trong thiên hạ. Quỷ Khốc Lão lĩnh hội được tầng cao
nhất của Vạn Quỷ Chú, pháp môn bá đạo của ma giáo được truyền thừa từ ngàn năm
trước. Quỷ Khốc Lão tập hợp ma giáo khắp nơi, tiến đánh toàn cõi Lạc Hồng.

Ma giáo đi đến đâu, máu chảy, đầu rơi, cảnh tượng tàn khốc vô cùng. Các thành
trì lớn lần lượt rơi vào tay của ma giáo. Sau cùng, thành Thần Long cũng nằm
gọn trong tay Quỷ Khốc Lão. Ác nhân được ma giáo khắp nơi suy tôn là Quỷ Đế,
thống nhất toàn bộ vùng đất Lạc Hồng.

Quỷ Đế chia cho bọn thuộc hạ nắm giữ những chức vị quan trọng, tiến hành bóc
lột, hà hiếp dân lành vô cùng tàn khốc. Thời kỳ của Quỷ Đế kéo dài được hai
trăm năm, cuối cùng cũng theo quy luật mà diệt vong. Nguyên nhân là bởi một
môn phái tu hành có tên Vân Tiêu Kiếm…

Xa trên dãy núi Hoàng Ma Sơn quanh năm mây phủ có một phái tu hành gọi là Vân
Tiêu Kiếm. Nghe nói sư tổ lập phái là Vân Tiêu chân nhân, năm xưa là cánh tay
phải của Đại Đế Long Thần trong cuộc bình định các lộ quân, thống nhất vùng
đất Lạc Hồng. Khi các xứ quân bị dẹp tan, Vân Tiêu chân nhân đã khước từ lời
đề nghị phong vương quyền của Đại Đế Long Thần mà bỏ lên Hoàng Ma Sơn khai môn
lập phái, đưa ra lời thề không bao giờ xuống núi, chẳng màng chuyện thế sự
đương thời.

Lại nói, dãy núi Hoàng Ma Sơn bao gồm 9 đỉnh núi cao chót vót, vươn ngập trong
mây, ngọn chính Thông Thiên Hoàng Ma nằm ở trung tâm, nổi bật hơn 8 ngọn còn
lại. Nếu nhìn từ trên trời cao, các đỉnh núi của Hoàng Ma Sơn trông như một
bát quái đồ, cấu tạo hung hiểm vô cùng.

Vân Tiêu chân nhân biết nơi đây tụ khí trời đất, bèn sử dụng Tiên Thiên Bát
Quái Đồ để trấn yểm Hoàng Ma Sơn. Xong xuôi đâu đấy, ngài chia Vân Tiêu Kiếm
thành 8 nhánh, ứng theo các quẻ trên Tiên Thiên Bát Quái Đồ. Nhánh chính, Vân
Tiêu Kiếm nằm trên ngọn Thông Thiên Hoàng Ma, có lối xây dựng như một vòng
thái cực khổng lồ.

Nơi chính giữa hai dấu âm dương của kiến trúc thái cực trên đỉnh Thông Thiên
Hoàng Ma, có hai hồ nước cắm song kiếm là Thuận Dương Kiếm và Thuần Âm Kiếm,
bảo vật trấn phái của Vân Tiêu Kiếm.

Hai thanh kiếm này ngoại hình giống hệt nhau nhưng một màu đen, một màu trắng,
chuôi kiếm có gắn hai viên châu tên gọi: Hắc Long Châu và Bạch Phụng Châu vô
cùng quý hiếm.

Nhờ có bảo khí trấn phái này, liền trong mấy trăm năm qua, ma giáo, ác nhân
không dám bén mảng đến núi Hoàng Ma Sơn gây chuyện vì sợ Vân Tiêu Bát Quái
Kiếm Đồ đánh cho tan hồn, nát xác.

Bấy giờ, nhân dân khắp Lạc Hồng oán than Quỷ Đế hôn quân vô lại nhưng đều
không dám vùng lên đấu tranh. Đầu tiên là bởi thế lực của Quỷ Đế đang ở vào
thời kỳ cực kỳ sung mãn. Kế đến nữa là do đã có rất nhiều cao thủ tuyệt luân
của cả chính đạo và ma giáo đã bí mật ám sát Quỷ Đế nhưng bất thành, đều bỏ
mạng dưới pháp môn Vạn Quỷ Chú.

Ai oán chất chồng, tiếng kêu khóc vang vọng chín tầng trời, bao phủ cả dãy núi
Hoàng Ma Sơn. Vân Tiêu chân nhân ngày ngày chứng kiến, cầm lòng không được, tự
mình xé bỏ lời thề năm xưa, xuất Âm Dương Song Kiếm, một mình cưỡi mây, bí mật
về thành Thần Long, ám sát Quỷ Đế.


Hậu cung của Quỷ Đế, thành Thần Long, nửa đêm.

- Quỷ Khốc Lão! Mau ra đây nạp mạng cho ta.

Giữa đêm khuya thanh vắng, một tiếng quát vang lên, thanh âm trầm nhưng đanh
thép, chứa đầy khí thế bức nhân.

Ngay sau tiếng quát vang động khắp hậu cung, đám hộ vệ quân của Quỷ Đế túa ra
sân sau như ong vỡ tổ, đông hơn trăm người. Đèn đuốc đốt lên, đao kiếm sáng
loáng rực hết một góc.

Vân Tiêu chân nhân tuy bị vây ở giữa nhưng thần thái tỏa ra không chút gì sợ
hãi, nao núng. Trên hai tay của Vân Tiêu chân nhân đang nắm chặt song kiếm.
Bên tay trái là Thuận Dương Kiếm phát sáng chói lòa, còn bên phải là Thuần Âm
Kiếm, tỏa ra những luồng khí đen cuồn cuộn. Khắp thân thể trưởng môn Vân Tiêu
Kiếm, nộ khí bốc lên mãnh liệt khiến đám binh sỹ bao vây không dám lao vào.
Chúng chỉ loanh quanh bên ngoài, thủ thế.

Vân Tiêu chân nhân người tầm thước, mặc một đạo bào màu trắng, da dẻ hồng hào,
mắt sáng miệng rộng, râu tóc bạc phơ như cước. Phong thái tỏa ra chứng tỏ thời
trẻ người này là một trang nam tử khôi ngô tuấn tú.

- Quỷ Khốc Lão! Mau ra đây cho ta, ngươi sợ hãi đến vỡ cả mật rồi sao?

Vân Tiêu chân nhân lại quát lên, sóng âm phát ra bốn phía khiến lũ binh sỹ ngã
nhào hết cả.

Trăm người vây một, tình cảnh lại thành ra thế này, quả là một nỗi sỉ nhục lớn
lao.

Bỗng một tiếng “Rầm” vang lên, cánh cửa hậu cung bật mở toang, từ màn tối đen
kịt phía trong, xé gió lao đến một cây côn dài hơn hai trượng, tỏa ra thứ ánh
sáng quỷ dị, đỏ quạch như máu tươi. Cây côn lao thẳng tới Vân Tiêu chân nhân,
liền đó xuất hiện một tràng cười ma quái.

Nhìn kỹ, phía đầu cây trường côn này có điêu khắc một chiếc đầu lâu đen nhánh,
hai hốc mắt của nó đỏ rực, chính là chứa hai viên huyết châu ở trong.

Vân Tiêu chân nhân thấy trường côn lao về phía mình, khẽ kêu lên:

- Sát Thần Hoành Tảo Côn!

Tiếng vừa dứt, lập tức buông tay cho Âm Dương Song Kiếm tự động thi triển, lao
vút về phía trước chặn đánh.

Chỉ nghe hai tiếng “Ầm! Ầm” vang lên rền vang khi song kiếm lao vào trường
côn. Kèm với tiếng va chạm là những thứ ánh sáng rực rỡ của pháp bảo đỉnh cao
tỏa ra. Nền đá phía dưới điểm va chạm của hai pháp khí bị áp lực đánh lõm
xuống thành một cái hố sâu hoắm. Phản chấn của vụ va chạm cũng làm cây cối
xung quanh hậu cung bật tung hết gốc rễ. Thảm thương nhất là đám lính hộ vệ
của Quỷ Đế, chúng bị thổi bay ra xa. Mái ngói của hậu cung cũng bị đánh tung
lên hết.

Sau vụ va chạm, song kiếm vạch lên không trung những vạch sáng đẹp đẽ hình
vòng cung rồi tề về bên Vân Tiêu chân nhân. Song kiếm bập bềnh giữa không
trung, tựa như có thần tiên đang điều khiển chúng vậy. Song kiếm kiêu dũng
chĩa mũi về phía trước, chờ đợi.

Cây Sát Thần Hoành Tảo Côn cũng dội lại phía sau, xoay tít mấy vòng trên
không. Đang đà xoay, bất chợt có một bàn tay vươn ra, nắm chặt lấy nó, đoạn
lộn một vòng, đáp xuống đứng đối diện với Vân Tiêu chân nhân. Kẻ vừa xuất
hiện, không ai khác chính là ác nhân số một trong thiên hạ, Quỷ Khốc Lão.

Ngay thời điểm này, xuất hiện một điều hoàn toàn trái ngược với những lời đồn
đại khắp vùng đất Lạc Hồng về một lão quỷ xấu xí, già nua. Đứng trước mặt Vân
Tiêu chân nhân là một mỹ nữ chỉ có thể dùng một từ “tuyệt thế” để miêu tả.
Dung mạo nàng đẹp như tiên, tuy xét về tu hành có lẽ đã hàng trăm tuổi nhưng
dáng dấp, phong thái tỏa ra lại như một thiếu nữ đôi mươi. Quả thực, có đánh
chết Vân Tiêu chân nhân, lão cũng không thể ngờ, Quỷ Đế lại là một bậc mỹ nhân
tuyệt sắc.

Quỷ Đế mặc y phục dành cho bậc đế vương với họa tiết mãnh long trước ngực. Mái
tóc dài, thướt tha, phủ xuống đôi vai thon thả. Quỷ Đế tiến tới, mỗi bước đi,
tựa như những cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ.

Một cách không vội vã, Quỷ Đế nhìn Vân Tiêu chân nhân, đôi mắt cứ long lanh
tựa như sóng nước rung lên khi gió thu nhẹ nhàng thổi qua. Vân Tiêu chân nhân
đang ngẩn ngơ chưa biết phải xử trí ra sao thì Quỷ Đế đã cất tiếng trong vắt
như chuông:

- Vân Tiêu chân nhân! Chẳng phải năm xưa đưa ra lời thề không xuống núi hành
hiệp hay sao? Sao hôm nay lại có nhã hứng đến thăm trẫm vậy?

Chỉ thấy, cử chỉ và điệu bộ của Vân Tiêu chân nhân hết sức đáng thương. Lão
khẽ lùi lại, toàn thân run rẩy, ánh mắt cứ đờ đẫn nhìn Quỷ Đế, miệng lắp bắp
chẳng thành lời:

- Thiên…Thiên…Thu! Là..là nàng sao?

Cái tên vừa phát ra từ miệng Vân Tiêu chân nhân, Quỷ Đế tức khắc có phản ứng
lại. Ả cau mày, toàn thân run run, đoạn rít lên:

- Đừng có nhắc cái tên đã chết ấy, lão đạo sỹ vô tình kia. Thiên Thu đã chết
rồi, giờ chỉ còn Quỷ Đế ta mà thôi.

Trái ngược hẳn với vẻ oai phong, lẫm liệt lúc ban đầu, Vân Tiêu chân nhân thần
thái bàng hoàng, cử chỉ run rẩy, song kiếm vì thế cũng bớt phần chói lọi, cứ
lập lòe tỏa sáng hết sức ảm đạm. Tình cảnh này, chỉ có thể nói là “thê thảm”
để mà hình dung.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #1