Nửa Đêm Tinh Linh Đến Nhà.


Người đăng: vothihatien12@

Khúc Dụ Ân là một ngôi sao sáng giá của làng giải trí Hoa Ngữ. Hắn là con
người của thời đại mới đương nhiên sẽ có tư tưởng rất hiện đại.

Những chuyện ma quỷ dọa người thì hắn chả bao giờ tin. Nhưng mấy hôm nay thực
sự hắn rất mệt mỏi và hoang mang. Nguyên nhân chủ yếu là do lịch trình quá bận
rộn nhưng còn một nguyên nhân khác nữa cũng góp phần lấy đi tinh thần của hắn.

Chuyện xảy ra cũng mấy tháng rồi, mấy tháng trước hắn đang có tâm tình rất tốt
vì mới nhận giải >.

Tâm tình tốt thì phải chơi game, đấy là thói quen và sở thích từ lúc nhỏ cho
tới bây giờ. Nhưng ai ngờ có một chuyện rất kì lạ, vừa mới mở máy lên, một
dòng chữ xuất hiện, nội dung trong đó đến bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy
sởn tóc gáy.

Lúc đó khi định thần lại thì hắn lại vô tư nghĩ rằng có ai đó muốn trêu đùa
một tí nên cũng không mấy bận tâm. Nhưng cứ cách khoảng vài tuần thì dòng thư
ấy lại xuất hiện một lần. Trình tự ấy cứ lặp đi lặp lại cho đến nay khiến hắn
không sao giữ vững niềm tin là có kẻ cố ý trêu đùa. Thật là quá kì dị.


Hôm nay, Khúc Dụ Ân có buổi quay quảng cáo sản phẩm mẫu áo sơ mi nam kiểu mới.
Tốc độ làm việc gấp rút, lại dưới trời nắng cháy da, tâm tình có chút không
tốt. Nhưng với sự chuyên nghiệp, hắn vẫn giữ được hình tượng nam thần hoàn hảo
trong mắt mọi người hoàn thành công việc một cách mĩ mãn.

Buổi quay kết thúc lúc 4h chiều, thời tiết lúc này có vẻ dịu hơn. Khúc Dụ Ân
tuy có thể lực rất tốt nhưng cũng không chịu nổi cái nóng đến cháy da nghẹt
thở nên mồ hôi cứ thay nhau rơi xuống ướt cả một tấm lưng.

Hắn kéo cái ghế ngồi xuống, tay cầm chai nước ,ngửa cổ uống cái 'ực' . Bộ dạng
hắn lúc này phải nói là quá hại người. Mồ hôi rơi từng giọt trượt dài trên
khuôn mặt tuấn mĩ không một góc chết. Có thể nghe thấy được tiếng rơi rớt lộp
độp của trái tim mấy nữ nhân viên bên cạnh. Không còn gì để diễn tả được sự mê
trai của mấy bà.

" Dụ Ân, cậu không sao đấy chứ?" Quản lí vỗ vai hắn một cái, trưng bộ mặt lo
lắng nhìn hắn " Tôi thấy cậu không được khỏe."

Ngước mắt nhìn người ngồi bên cạnh hắn trấn an " Không sao, nghỉ một chút sẽ
ổn." Thuận tay bóp bóp chai nước ngọt " Buổi quay thế nào?"

Quản lí có vẻ an tâm hơn một chút, thở phào " Rất tốt..."

" Vậy tối nay tôi về sớm nhé?"

Anh ta còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Khúc Dụ Ân cắt ngang nên đành nuốt vào
bụng. Hiếm khi thấy hắn đòi nghỉ sớm, chắc mệt lắm, với lại hôm nay hắn làm
rất tốt nên quản lí gật đầu cái rụp không một lời cằn nhằn. Đúng là quản lí
tốt.


Về tới nhà là tên Khúc Dụ Ân này tháo giày vứt lung tung. Chả buồn đếm xỉa đến
việc tắm rửa thay đồ cứ thế mà phóng ào lên giường. Tối nay hắn không tập thể
hình, quá mệt rồi, ngủ cái đã. Vùi đầu vào trong gối cọ cọ lấy một tư thế
thoải mái nhất, và thế là ngủ.

Trong nhà lúc chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.
Quá yên ắng.

Tích tắc...tích tắc...tích tắc...

Trong phòng bỗng lóe lên một thứ ánh sáng lạ, tốc độ xoẹt qua rất nhanh, sau
đó thì tất cả mọi thứ bình thường như cũ.

Tích tắc...tích tắc...tích tắc...

Khoan đã, có chút không đúng,trong lúc ngái ngủ, hắn đưa tay lên vả vào mặt
cái 'bốp', sau đó thì nhận hậu quả " Á", hắn ngồi bật dậy, lấy tay ôm mặt. Ngu
quá mà!

"Khát quá" gào cho đã vào, bây giờ cổ họng thấy khô khan. Hắn quyết định rời
chăn ấm nệm êm đi tìm nước uống. Mới bật cái đén ngủ lên, quay sang lật chăn
định ngồi dậy thì bắt gặp một cảnh tượng vô cùng hãi hùng.

Một nam nhân, ánh đèn ngủ mập mờ hắt lên khuôn mặt tạo ra những đường cong
tuyệt mĩ đang... nằm cạnh hắn.

Khúc Dụ Ân trừng to mắt nhìn người nam nhân ăn mặc cổ quái đang kéo kéo cái
chăn về phía cậu ta.

Hắn trước giờ vốn không thích người khác chạm vào người huống chi là cùng nằm
trên một chiếc giường.

Không thể bình tĩnh thêm được nữa dù đã cố gắng kiềm chế, hắn gầm lên, mắt đã
hằn lên những tia máu " Dậy ngay cho tôi."

Yên lặng, không nhúc nhích...

" Dậy ngay" Tiếp tục có tiếng quát.

Vẫn không nhúc nhích...

Lần này thì quá lắm rồi. Hắn ngồi bật dậy, bật đèn sáng trưng, thuận tay quăng
ngay cái gối vào mặt người đang ngủ, rống lên " Dậy."

Bị thứ ánh sáng lạ chiếu vào mặt, lại bị tiếng quát làm cho giật mình, nam
nhân khẽ nhíu mày, lấy tay dụi dụi mắt ngồi dậy.

Giương mi mắt còn muốn ngủ nhìn người đang đứng trước mặt mình. Thấy người đó
trừng mắt nhìn mình chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống, người nam nhân ngạc
nhiên hỏi " Vị huynh đài này, tối như vậy còn lớn tiếng, không sợ phiền người
khác đang ngủ sao?"

" Cái gì ? " Khúc Dụ Ân gầm lên, cậu ta có phải bị thần kinh rồi không? Nửa
đêm, nửa hôm đột nhập vào nhà người khác ngủ mà còn dám bảo là làm phiền cậu
ta đang ngủ. Cậu ta nghĩ mình là ai chứ?

Bình tĩnh bình tĩnh, nhưng mà làm sao cậu ta có thể vào đây mà mình không hề
hay biết nhỉ? Có phải là an ninh ở đây không chặt chẽ không? Phải hỏi cho ra
mới được.

Thấy hắn ngẩn người nhìn mình, nam nhân cất giọng nhẹ nhàng " Có phải huynh
muốn hỏi vì sao ta có thể vào đây mà huynh không hề hay biết, đúng không?"

" Hả, cậu vừa nói gì? Cậu...cậu biết tôi đang nghĩ gì?" hắn đang suy nghĩ mông
lung thì bị một đòn làm rớt xuống đất cái bịch há hốc trừng to mắt nhìn người
nam nhân đang ngồi trên giường.

Không để đối phương hỏi thêm nữa, nam nhân gật đầu " Phải, tôi biết huynh đang
nghĩ gì, tôi được chủ nhân đưa đến đây để bảo vệ huynh."

Phụt !

Khúc Dụ Ân bị tên nam nhân này chọc cười đến đau dạ dày rồi, khẳng định là mới
trốn trại tâm thần ra. Nhưng vẫn cố trưng bộ mặt ngốc nghếch tỏ vẻ không hiểu
,hỏi thêm tí nữa " Chủ nhân?..." Thấy đối phương gật đầu, mới tiếp " Vâỵ cậu
từ đâu tới?"

" Vương quốc tinh linh"

" A ha ha ha..." biết ngay mà, có ai bị tâm thần mà nói mình ở trại tâm thần
đâu.

Nam nhân thấy mình bị cười có chút khó chịu, ngây ngốc hỏi " Huynh cười gì?"

" Không có gì" Khúc Dụ Ân xua tay, quay người lấy cái áo khoác " Đi, tôi dẫn
cậu về"

Nam nhân không hiểu gì hết hỏi lại " Về, về đâu. Tôi được phái đến đây để bảo
vệ huynh. Chưa hoàn thành xong nhiệm vụ tôi không được về."

" Về trại tâm thần, tôi biết cậu bị tâm thần. Nói mình là tinh linh gì đấy.
Tôi biết là lúc tôi về có hơi mệt nên không để ý. Cậu thừa lúc đó mà lẻn vào
đúng không?" Vừa khoác áo vào người, hắn vừa nói.

Bị hiểu lầm, nam nhân giãy nảy " Không phải, sao huynh không tin tôi. Tôi là
Dương An Lĩnh. Là tinh linh. Được chủ nhân phái đến đây."

" Vậy chủ nhân cậu là ai ? " Khúc Dụ Ân có chút khó chịu vì phải nói nhiều với
người không được bình thường.

Nam nhân có chút khựng lại, mân mê cái chăn trên người mình, ánh mắt có chút
lảng tránh " Tôi...tôi không thể cho huynh biết. Chủ nhân đã căn dặn là không
được nói."

Khúc Dụ Ân bây giờ mới nhìn rõ người đối diện, bỗng hắn khựng lại, nhớ đến
dòng thư trong máy tính 'Nửa đêm sẽ có một tinh linh đến tìm'. Bây giờ người
trước mặt hắn ăn mặt cổ quái giống như các nam nhân thời xưa mà hắn đã thấy
trong phim cổ trang.Trán có chút nhíu lại, hắn lao đến nắm chặt hai bả vai của
nam nhân lắc mạnh " Nói, có phải là cậu gửi mấy lời dọa người vào máy tính của
tôi không."

" Không có, tôi chỉ mới đến vào mấy canh giờ trước thôi, không biết huynh nói
gì cả. Máy tính là gì?"

Thấy đối phương có vẻ sợ, Khúc Dụ Ân mới ý thức được hành động của mình. Hắn
nới lỏng tay " Xin lỗi, nhưng nói cho tôi biết, cậu là tinh linh?"

" Phải"

" Có gì để chứng minh không?"

" Tôi biết đọc tâm thuật. Lúc trước đã cho huynh thấy rồi. Nhưng có thể cho
huynh xem thứ khác."

Nói rồi, nam nhân đó phất tay một cái, đèn liền tắt cái bụp. Không gian trở
nên tối tăm. Phất cái thứ hai, đèn liền sáng trở lại.

Nam nhân thể hiện xong nhìn qua người đối diện còn ngây người không tin vào
mắt mình mà hỏi " Huynh... đã tin những lời tôi nói chưa?"

Khúc Dụ Ân cứng họng gật gật lia lịa. Lát sau như nhớ cái gì đó liền hỏi " Cậu
tên Dương An Lĩnh, Cậu đến đây để bảo vệ tôi? Tại sao?"

" Phải. Tôi cũng không biết tại sao chủ nhân lại giao cho tôi nhiệm vụ đó.
Nhưng ở đây khác với thế giới của tôi quá." Dương An Lĩnh lắc lắc đầu.

" Thế giới của cậu, thế giới tinh linh? Các cậu là ma quỷ à?" Khúc Dụ Ân kéo
cái ghế bên cạnh ngồi xuống, hiếu kì hỏi dồn.

" Không phải, chúng tôi không phải là ma quỷ. Chỉ là giống vì có phép thuật và
phải tu luyện thôi. Huynh đừng sợ."

" Sao cậu không tìm chủ nhân, năn nỉ để ông ta không cho cậu làm nhiệm vụ. Ở
đây khác thế giới của cậu mà. Với lại tôi cũng không thích có người lạ ở trong
nhà của tôi."

Tiểu tinh linh có chút sửng sốt, sau đó thì cúi mặt như sắp khóc " Không được
đâu, chủ nhân đưa tôi tới đây thì đi luôn, tôi không biết chủ nhân đi đâu cả.
Với lại chúng tôi được chủ nhân thu nhận và dạy cho tu luyện nên không thể làm
trái ý người."

" Nhưng tôi không thể cho cậu ở lại."

" Nhưng... tôi không có nơi nào để đi cả. Tôi không biết đường về thế giới của
tôi. Và cũng không thể về." Tiểu tinh linh ngước khuôn mặt non nớt đang đầm
đìa nước mắt lên trả lời.

Không thể chịu nổi cảnh tượng ấy, lòng quân tử đã bị chôn vùi từ mấy tiếng
trước của Khúc Dụ Ân trỗi dậy. Hắn xua tay năn nỉ " Đừng khóc, đàn ông con
trai không được tùy tiện rơi lệ. Coi như tôi thua cậu rồi. Cho cậu ở lại đấy."

" Thật chứ, huynh cho tôi ở thật chứ?" Tiểu tinh linh lấy tay chùi nước mắt
cười thật tươi hỏi lại.

Khúc Dụ Ân không biết mình đang nói cái gì, hình như câu cuối nói hơi thừa thì
phải. Thôi kệ, quân tử một lời nói ra như đinh đóng cột, không thể nuốt lời.
Mình thực sự quá dễ dãi rồi. Hắn tiếp " Nhưng phải có một điều kiện."

" Huynh cứ nói."

" Phải nhất mực nghe lời tôi. Không được đi lung tung.Còn nữa tôi tên Khúc Dụ
Ân."

Tiểu tinh linh cười như nở hoa, lúc nãy còn lo lắng không biết điều kiện gì
bây giờ thì tốt rồi " Tôi biết rồi, Dụ Ân Ca."

Khúc Dụ Ân nhìn tiểu tinh linh đang ngồi trước mặt mình mà khẽ gật đầu. Nhưng
trong đầu thì vẫn không thoát khỏi sự đề phòng. Hắn bắt đầu dự tính cái gì
đấy. Bất giác trong đầu hắn hằn lên hai từ 'chủ nhân?'

Lát sau, " Dụ Ân Ca, nếu không có chuyện gì thì tôi đi ngủ đây." Nói rồi,
tiểu tinh linh ngáp một cái rồi nằm lăn ra ngủ.

Khúc Dụ Ân gật đầu một cái, chợt hắn thấy quên cái gì đấy, liền hỏi " Cậu bao
nhiêu tuổi rồi?"

" Hình như là sống hơn 1000 năm rồi"

" Gì chứ?" Hắn trừng to mắt nhìn cái con tinh linh đang khò khò trên giường
mình mà há hốc. Vậy mà gọi tôi là ca ca ư. Tôi chỉ mới 25 tuổi. Mình đúng là
quá dễ dãi rồi.

" Chúa ơi, ai có thể nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra với con không?"


Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào mặt ai đó
đang ngủ say như chết, vô tình đánh thức tiểu tinh linh của chúng ta dậy.

Đưa bàn tay thon dài lên che mặt, tiểu tinh linh đờ đẫn ngồi dậy, mắt vẫn
luyến tiết không muốn mở ra ,sờ sờ thấy phần đệm trên giường trống trải, tiểu
tinh linh có chút bất an.

" Dậy rồi à, mau vào rửa mặt rồi xuống ăn sáng" Khúc Dụ Ân đẩy cửa bước vào,
thấy tiểu tinh linh đã ngồi dậy, vậy là không cần phải gọi rồi. Hắn trước giờ
không biết cách đánh thức người khác. Lỡ giống như hôm qua thì...cái mạng của
mình.

Người ở đây, tiểu tinh linh thở phào một cái rồi gật đầu rời khỏi giường.

Nhưng mà thật sự rất khó thích nghi, đứng trong nhà vệ sinh mà không biết phải
làm gì, tiểu tinh linh ngoảnh lại nhìn Khúc Dụ Ân, ánh mắt đầy mong chờ.

Tiểu tinh linh này không biết vô tình hay cố ý đánh trúng điểm yêu của Khúc Dụ
Ân đây, hắn đầu hàng, hít một hơi rồi bước tới dạy cho tiểu tinh linh ngốc
ngếch biết cách sử dụng mấy thứ đơn giản như bàn chải, kem đánh răng, dầu gội,
sữa tắm hay thậm chí là vòi sen.

Khúc Dụ Ân vừa gắp đồ ăn cho Dương An Lĩnh vừa dặn dò vài việc ở nhà khi hắn
đi làm. Tiểu tinh linh vừa ăn vừa gật đầu trông cũng thông minh phết nhỉ.

Khúc Dụ Ân có tính cẩn thận, rất cảnh giác với mọi người đặc biệt là người lạ.
Bây giờ lại bất đắc dĩ phải ở cùng với một tinh linh nên cho dù ngoài mặt vẫn
ân cần nhưng trong lòng rất sợ một ngày nào đó có thể hắn bị ăn thịt cũng nên.

Thôi kệ tới đâu hay tới đó. Với lại tên tinh linh này nói đến để bảo vệ mình
nên chắc sẽ không hại mình sớm đâu.

Thấy Dụ Ân ca ca nhìn mình như vậy, tên tinh linh ngốc tròn to mắt cười một
cái với người đối diện. Khúc Dụ Ân giật mình, cũng nhếch môi cho có lệ.


Quản lí quơ quơ chai nước ngọt trước mặt Khúc Dụ Ân " Này, Ân ca, mắt cậu bị
sao thế, đêm qua mất ngủ à ? "

Khúc Dụ Ân bị đi dép vào bụng, uể oải xua tay " Không có, chỉ là ngủ không
ngon thôi"

" Thế có khác gì nhau à?"

" Khác, tôi không mất ngủ chỉ ngủ không ngon thôi" Nói xong hắn ngáp một cái,
ở trước mặt quản lí thì không cần cái hình tượng gì cả.

Quản lí dở khóc dở cười gật đầu lia lịa " Đúng đúng, rất khác, nên cậu sẽ phải
trang điểm chỗ mắt hơi lâu nhé."

" Ân ca, anh bị sao thế?" Quản lí và Khúc Dụ Ân đang chuẩn bị cho buổi chụp
hình quảng bá cho sản phẩm mới thì nghe thấy tiếng gọi liền ngoảnh lại xem là
ai.

" Thì ra là Tinh Dương, đi quay phim về rồi sao?" Quản lí nhanh mồm nhanh
miệng chào hỏi trước. Còn người được hỏi thì chỉ gật đầu một cái.

Tinh Dương vốn là một ca sĩ thần tượng, tuy cùng công ty trực thuộc với Khúc
Dụ Ân nhưng lại hoạt động khác ngành. Khúc Dụ Ân là nam thần ở lĩnh vực điện
ảnh còn Tinh Dương là nam thần ở lĩnh vực âm nhạc.

Hai người vốn cũng không thân lắm nhưng lại bị gán ghép. Nguyên nhân chính là
do fan thấy ánh mắt của Tinh Dương nhìn Khúc Dụ Ân rất khác thường. Khúc Dụ Ân
biết được nên luôn giữ khoảng cách còn Tinh Dương thì vẫn cố làm thân. Thế nên
Khúc Dụ Ân có chút đề phòng người này.

Tinh Dương thở dài " Ân ca, tôi mới đi xa về, anh không thể quan tâm tôi chút
được sao?"

Khúc Dụ Ân miễn cưỡng cong môi một cái " Tinh Dương trước giờ làm việc vốn rất
tốt. Đương nhiên là tôi cảm thấy an tâm và rất vui rồi"

Tinh Dương chỉ cười cười rồi bắt đầu trang điểm cho buổi chụp hình.

Hôm nay hai người chụp hình chung. Hiếm khi thấy hai nam thần cùng nhau góp
mặt vào một sản phẩm, mấy bà fan hủ đương nhiên chớp thời cơ mà tung tin bậy
bạ rồi.

Hai người, một người tựa như tuyết vạn niên trên băng sơn, một người như ánh
mặt trời ban mai. Quả không hổ danh là một cặp trời sinh, bị ghép đôi là phải.
Quá xứng!

Buổi chụp hình kết thúc tốt đẹp. Người mẫu đẹp, máy ảnh loại tốt, kĩ thuật
chụp ảnh điêu luyện, đương nhiên là sẽ cho ra bức ảnh không thể chê vào đâu
được.

Khúc Dụ Ân không hài lòng mấy với buổi chụp hình quảng bá này vì có mặt Tinh
Dương nên hắn không thoải mái. Nhưng hắn chuyên nghiệp lắm không để lộ ra
ngoài, chỉ có quản lí tinh mắt mới nhận ra. Anh ta vỗ vỗ vai hắn vài cái tỏ vẻ
an ủi. Muốn đập vào mặt anh ghê.

" Ân ca, lâu rồi không gặp, chúng ta cùng nhau dùng cơm tối đi. Tôi mời." Tinh
Dương trước giờ vỗ là người rất kiệm lời huống chi là mời người khác dùng bữa.
Ngay đến cả chiêu lợi hại bách chiến bách thắng nhất là dùng đôi mắt trong veo
tựa làn nước màu thu ra để mê hoặc đối phương cũng dùng đến. Lần này quả nhiên
là đối xử với Khúc Dụ Ân vô cùng đặc biệt.

Khúc Dụ Ân không kiêng nể nhếch môi một cái, ánh mắt rõ ràng cự tuyệt nhưng
vẫn giữ thái độ tôn trọng " Xin lỗi, thật ngại quá, tôi có hẹn rồi,đành để hôm
khác vậy."

Đối phương từ chối, quả nhiên không ngoài dự đoán của Tinh Dương, hắn không có
chút bất ngờ mấy, ngược lại còn tỏ vẻ thích thú cười rộ lên " Ok, nếu anh có
việc thì để khi khác vậy, coi như hôm nay tiểu đệ không có phúc được dùng
chung bữa với Ân ca đi."

Gì đây. Rõ ràng là mình đã không tiếc lời cự tuyệt, sao tên Tinh Dương này vẫn
còn có tâm trạng mà cười được. Lẽ nào thái độ của mình vẫn còn chưa quyết liệt
sao. Người này đúng là thâm sau khó lường. Nhất định phải cẩn trọng. Nhất
định!


Khúc Dụ Ân hôm nay tâm trạng không được tốt, chẳng phải là vì tên Tinh Dương
tính tình quái dị kia sao. Nhưng hắn không phải là người giận cá chém thớt,
lại được dạy dỗ đàng hoàn nên rấ dù biết chừng mực. Thế nên cho dù tâm tình tệ
đến đâu thì trước mặt người khác đều phải giấu đi. Đây là điều căn bản trong
cách đối nhân xử thế.

Ngồi trong xe chờ đèn đỏ, Khúc Dụ Ân vô tình nhìn thấy một cửa hàng nhỏ bán
quần áo cho nam. Con ngươi hắn sáng lên trông thấy, trong đầu liền nghĩ ngay
đến tiểu tinh linh ở nhà trên người chỉ có mỗi một bộ đồ cổ xưa quái dị. Hắn
quyết định ghé vào mua cho người ở nhà vài bộ mặc thay phiên. Dù sao kẹt xe
thế này thì còn lâu xe hắn mới đi được.

Đẩy cửa bước vào, hắn được một chị nhân viên chào mời đon đả. " Cô có thể giúp
tôi chọn vài bộ quần áo được không?" Hắn trước giờ không biết cách chăm sóc
người khác, thế nên việc chọn quần áo lần này nên để cho người có kinh nghiệm
làm là tốt nhất.

Nữ tiếp viên thấy người đàn ông ăn mặc kín đáo, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi
trai sụp xuống che nửa khuôn mặt liền có chút sợ hãi. Nhưng khách hàng là
thượng đế, bề ngoài thế nào không quan trọng, quan trọng là đến để mua quần áo
thì đều phải tiếp đón một cách chu đáo nhất. Thấy người đó nhờ mình, nữ tiếp
viên không ngần ngại mà hỏi lại " Xin hỏi, chọn cho quý khách ạ?"

" Không, cho bạn tôi."

" Vậy xin hỏi bạn ngài có ngoại hình như thế nào?"

Như thế nào à? Khúc Dụ Ân nghe đến đây thì có chút khựng lại, như thế nào nhỉ?
Trong đầu hắn lúc này xuất hiện hình ảnh người nam nhân khuôn mặt thanh tú,
mũi cao, mắt phượng, mày ngài đẹp tựa nữ nhân, sợ là nữ nhân cũng không sánh
bằng.

Nữ tiếp viên nhìn hắn hồi lâu, quơ quơ trước mặt " Quý khách?!"

Bị kéo về thực tại, Khúc Dụ Ân đỏ mặt ấp úng " À, người đó cao khoảng một mét
tám, thân hình hơi ốm một chút." Cũng may là hắn kịp định thần lại, nếu không
nói hết suy nghĩ trong đầu ra thì không biết tìm đâu cái lỗ để chui vào nữa.
Quá nhanh trí!

" À, có ngay đây." Nữ nhân viên cười thật tươi, bảo hắn chờ một chút rồi đi về
phái một dãy đồ, bắt đầu chọn. Hắn không có việc gì làm nên cầm đại một cuốn
tạp chí ngồi đọc để giết thời gian.

Lát sau, hắn nhận đồ, đến quầy thanh toán quẹt thẻ rồi đi ra. Phía sau là lời
cảm ơn của nhân viên cửa hàng. Đúng là có tiền thì cái gì cũng mua được, kể cả
sự tôn trọng của người khác. Tất nhiên chỉ là ngoài mặt.


Về đến nhà, hắn bỏ giày vào kệ, nhìn mấy túi đồ trong tay mà vui vẻ nghĩ rằng
chắc là tên tinh linh ngốc nghếch này sẽ vui lắm đây. Có đồ mới mà !.

" Tiểu Lĩnh tử, tôi về rồi đây, có mua cho cậu ít đồ này."

Vẫn im ắng!

Khúc Dụ Ân bỏ đồ xuống bàn rồi gọi tiếp, hắn ở đâu nhỉ, chắc trốn trong phòng
rồi.

" Tiểu lĩnh tử, tôi..." Đến cả trong phòng cũng không có. Hắn nhìn dáo dát. TV
còn phát ra âm thanh, cửa sổ trong phòng khách thì bị mở tung. Lẽ nào...

Trán hắn bất giác hằn lên những vết nhăn, đôi đồng tử co chặt lại. Hắn có thể
cảm nhận được tim mình đang mỗi lúc đập một nhanh hơn. Sắp rớt ra khỏi lồng
ngực rồi.

Bất an, sao trong lòng hắn bỗng thấy nóng như bị thiêu đốt. Nóng, nóng quá!

Cửa bị đập cái 'rầm' ,Khúc Dụ Ân điên cuồng chạy ào ra ngoài. Tên tinh linh đó
rốt cuộc đã đi đâu? Hắn không quen nơi này thì có thể đi đâu được chứ?

Dương An Lĩnh, nói cho tôi biết cậu ở đâu?


Lạc Duyên Giữa Bắc Kinh - Chương #1