Người đăng: ng0kpapydkny9x@
_Tốt quá cháu tỉnh lại rồi? Mọi người đã rất lo đấy!
Bác Trung bước vào nhìn thấy Trần Phong đã tỉnh dậy thì vui mừng
tiến đến, giọng điệu không giấu được sự quan tâm.
_Cám ơn bác! Cô bé thế nào rồi?
Trần Phong chợt nhớ ra bé gái mà mình liều mạng cứu sống nên vội
lên tiếng hỏi.
_Cô bé chỉ bị trầy da nhẹ, không có vết thương gì đáng kể. Con bé
đang ở ngoài phòng khách chơi với con gái bác. Nó lo lắng cho cháu
lắm, khóc suốt mấy tiếng đồng hồ mới thôi đấy.
Trần Phong thở phào nhẹ nhõm, cô bé không bị gì là tốt rồi. Hắn
nhoẻn miệng cười hỏi tiếp:
_Việc cháu dặn dò mọi người làm thế nào rồi?
Bác Trung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lê Thành, vui vẻ nói:
_Mọi chuyện đã xong, những chỗ cháu dặn đã được gia cố kĩ càng,
mấy đồ vật cháu cần làm cũng đã được làm xong. Hồi nãy có dùng
thử qua để cứu cháu đấy, công nhận là rất có hiệu quả.
Lê Thành đưa ánh mắt tò mò nhìn qua Trần Phong. Hắn gật đầu cười
nhẹ trả lời cho đối phương:
_Chỉ là chút đồ thủ công, chúng ta hiện tại thiếu vũ khí. Tôi chỉ
nhờ mọi người làm chút vũ khí thô sơ để có thứ dùng mà thôi.
_Được rồi, bác dẫn cháu đi ra ngoài xem một chút.
Trần Phong tính đứng dậy thì sắc mặt chợt tái mét, ngã xuống
giường lần nữa. Gân xanh trên trán hắn nổi đầy, khuôn mặt lộ vẻ đau
đớn.
“Chết tiết, không ngờ thương thế nặng đến vậy, chỉ đứng dậy thôi đã
cảm thấy đau kinh khủng.”
Trần Phong nhắm nghiền hai mắt, cố gắng áp chế cơn đau lại.
_Kìa đừng cố! Vết thương trên người cháu rất nặng, cần phải nghỉ
ngơi tránh hoạt động mạnh.
Bác Trung hốt hoảng đứng dậy đỡ Trần Phong, miệng không ngừng nói.
Lê Thành gật đầu đồng ý, các vết thương mà Trần Phong mang trên
người đủ làm người khác không chết cũng nằm liệt giường vài tháng
rồi. Hắn vẫn còn khỏe mạnh và tỉnh táo như bây giờ phải nói là
một kì tích.
Trần Phong biết lời bác Trung là đúng. Hắn không cứng đầu nữa, nhắm
mắt tĩnh dưỡng. Bây giờ thời gian là vàng bạc, hắn không nên bỏ lỡ
giây phút nào để cố gắng hồi phục.
Lê Thành và bác Trung nhìn nhau, sau đó lần lười rời đi để Trần
Phong nghỉ ngơi. Tuy nhiên Lê Thành trước khi đi có lại gần Trần Phong
hỏi nhỏ:
_Cậu có chắc chắn về quyết định của mình?
Lê Thành nhìn thẳng vào mắt Trần Phong dò hỏi. Trần Phong cũng không
lảng tránh ánh mắt đối phương, cười khổ nói:
_Thực lòng mà nói tôi muốn lựa chọn phương án thứ nhất. Thế nhưng
anh nhìn xem, với thương thế hiện tại như thế này, có lẽ không đi
được nổi vài trăm mét tôi cũng về hầu ông bà tổ tiên rồi.
_Vậy nếu thực lực cậu ở lúc viên mãn, cậu sẽ bỏ mọi người lại
mà đi chứ?
Trần Phong im lặng một lúc, sau đó thở dài:
_Tôi không biết nữa, theo lí trí thì tôi nên làm như thế nhưng chưa
chắc lương tâm sẽ cho phép, cũng giống như lúc tôi cứu cô bé kia, vốn
không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Chỉ biết cần phải cứu người
mà thôi.
Lê Thành cười nhẹ, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này của
đối phương. Hắn ta xoay người bỏ đi, không quên bỏ lại một câu nói:
_Vậy được, tôi cũng sẽ giúp cậu. Chúng ta cần lên kế hoạch cụ thể
để ứng phó với đợt quái vật tấn công sắp tới. Gặp lại buổi tối!
Mọi người đi hết, để lại mình Trần Phong ở trong phòng. Một lúc sau
có một bóng dáng nhỏ xíu lén lút đi vào, bộ dáng hết sức cẩn
thận tránh gây tiếng động.
_Chú… chú ơi!
m thanh rất nhỏ, giống như là tiếng người đang thì thầm. Thính lực
của Trần Phong đã được cải thiện, vì vậy khi cô bé bước vào phòng
là hắn đã biết. Hắn mở mắt ra liền thấy một cô bé mặc váy trắng
đứng ở cạnh giường.
Cô bé rất dễ thương, mắt to, môi chúm chím, hai má phúng phính như
thiên sứ nhỏ. Ánh mắt lanh lợi của cô bé nhìn Trần Phong không giấu
được vẻ quan tâm lo lắng.
Trần Phong chỉ nhìn cô bé mà không nói gì. Cô bé thấy vậy thì tiến
lại gần hắn nói nhỏ.
_Linh Linh cám ơn chú đã cứu con! Chú phải mau khỏe nhé!
Trần Phong mỉm cười gật đầu, sau đó hai mắt nhắm lại. Hắn muốn
tranh thủ chữa trị thương thế của mình. Linh Linh thấy vậy cũng yên
lặng không làm phiền Trần Phong nữa, chỉ ngồi gần nhìn hắn không
rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tám tiếng trôi qua. Tính
theo thời gian bình thường thì bây giờ có lẽ đã hơn tám giờ tối.
Trần Phong mở mắt, hắn cảm thấy đói bụng, dù sao cũng đã hơn nửa
ngày bản thân chưa được ăn gì.
Cảm giác được cơ thể đã hồi phục lại đôi chút, Trần Phong khó nhọc
đẩy bản thân ngồi dậy. Đưa tay sờ vào miệng vết thương, hắn kinh
ngạc nhận ra đa số vết thương nhỏ đã đóng vẩy, các vết thương lớn
thì đã khép lại một chút.
Trần Phong không khỏi cảm thán sự thần kì của luồng khí xám, nếu
không có nó có lẽ hắn đã chết mấy lần rồi. Hắn ngồi thừ người ra
một chút, suy nghĩ lại về trận chiến vừa rồi, có vài vấn đề rất
nghiêm trọng mà hắn mới phát hiện ra.
Thứ nhất là về đám quái vật, bọn chúng mặc dù có đặc điểm rất
giống trong giấc mơ của hắn, thế nhưng lại có nhiều khả năng mà
quái vật trong giấc mơ của hắn không có. Ví dụ như con quái vật
nhiều mắt hôm nay, trong giấc mơ của hắn nó không hề có khả năng bắn
tia sáng từ mắt làm đông cứng người khác như thế. Hay là giống con
quái vật nhện, một chiêu phun chất ăn mòn và bắn tơ kia chưa từng
thấy nó sử dụng qua.
“Có thể nào bọn chúng tiến hóa? Ta đã có những giấc mơ này trong
cả chục năm nay, rất có thể bọn chúng đã có thêm được năng lực mới
nào đó. Vậy tức là không thể ỷ lại vào tin tức từ những giấc mơ
của mình hoàn toàn được.”
Về vấn đề thứ hai, chính là năng lực cảm nhận mới.
Hiện tại hắn mới chỉ tìm ra được hai cách sử dụng nó. Một là sử
dụng trên diện rộng, bao quát bán kính hơn trăm mét, không hề tập
trung vào gì cả, cách này làm hắn chỉ cảm thấy tinh thần mệt mỏi,
bù lại có thể sử dụng giống như vòng cảnh giới, hễ quái vật hay
người khác tiến vào phạm vi vòng cảm nhận của hắn sẽ bị hắn nắm
giữ động tĩnh.
Cách thứ hai chính là sử dụng năng lực cảm nhận rút gọn. Hắn có
thể thu nhỏ bán kính của vòng cảm nhận lại chỉ tập trung vào một
mục tiêu, sau đó đại não sẽ tự động xuất hiện cảm giác và đẩy
nhanh tốc độ suy nghĩ cũng như tính toán giúp hắn có thể tính ra
được tốc độ, thực lực, hay là chuyển động cần thiết trong chiến
đấu. Điểm yếu là hắn không thể sử dụng cách này được lâu. Trong
trận chiến vừa rồi mới chỉ dùng nó trong mấy phút mà hắn đã sây
sẩm mặt mày, mũi miệng chảy máu tươi.
Trần Phong lấy ra một ít đồ ăn trong nhẫn cổ sau đó từ tốn ăn. Xong
xuôi hắn lấy ra thêm một cây gậy dài, khó nhọc đỡ bản thân đứng
dậy, bước ra khỏi phòng ngủ.
Vừa bước chân ra ngoài, hắn bỗng cảm thấy lạ. Không có ai ở đây cả,
căn nhà giống như trống không. Trần Phong cảm thấy có chuyện không
đúng, vội vã mở ra năng lực cảm nhận của mình.
Năng lực vừa mở, trong đầu Trần Phong đã xuất hiện tình trạng của
tất cả mọi người trong khu nhà. Vừa nhìn tới đây, sắc mặt hắn bỗng
dưng trắng bệch, lộ vẻ kinh hoảng. Bao quanh khu nhà của hắn lúc này
là… ba con quái vật.