Người đăng: ng0kpapydkny9x@
_Cậu hôn mê đã gần một ngày. Theo cậu thì chúng ta còn bao nhiêu
thời gian? Cậu có kế hoạch gì không?
Lê Thành mang theo ánh mắt suy tư nhìn Trần Phong, khẽ hỏi.
Cả hai đều là người thông minh, thời gian ở đây chính là khoảng thời
gian an toàn trước khi quái vật ở tòa nhà khác nhận ra quái vật
nhện đã chết.
_Dựa theo tập tính của động vật mà xem xét, bọn chúng phân chia
lãnh thổ nghiêm ngặt như vậy, một khi tòa nhà này mất đi khí tức
của quái vật nhện nhất định sẽ thành miếng mồi ngon mặc bọn chúng
cắn xé. Hiện giờ tôi chỉ có thể nghĩ được hai phương án...
Trần Phong ra hiệu nhờ Lê Thành đỡ hắn ngồi dậy, dựa lưng vào
giường. Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó nói cho đối phương suy nghĩ
của mình.
_Từ lúc quái vật xuất hiện đến giờ đã khoảng ba mươi hai tiếng,
phía quân đội chính phủ nhất định đã có động thái. Chúng ta không
biết số lượng quái vật xuất hiện là bao nhiêu, thực lực mạnh thế
nào. Thế nhưng có lẽ không đến nỗi bò đầy đường đi, nếu không hiện
giờ chúng ta đã nằm trong bụng bọn chúng cả rồi. Nếu chúng ta muốn
rời đi, nhất định phải tới được chỗ của quân đội. Họ có hỏa lực
đủ mạnh để tiêu diệt quái vật, hơn nữa có chuyện gì thì cũng đã
có họ chống đỡ. Chính phủ đâu thể chính diện bỏ rơi người dân phải
không?
Trần Phong vẽ xuống một ít hình minh họa, miệng không ngừng phân
tích.
_Anh nhìn này, bộ chỉ huy của Bộ Quốc Phòng nằm ở đường Nguyễn Tri
Phương. Mặc dù chỉ là cơ sở đối ngoại, nhưng dù sao cũng là bộ mặt
của chính phủ, tôi nghĩ ít nhất sẽ có lực lượng quân đội chính qui
đóng ở đó. Từ Ngã Tư Sở lên quận Ba Đình khoảng hơn bảy cây số,
tức là gần hai giờ đồng hồ đi bộ, chưa kể có đám quái vật chặn
đường hoặc gặp những vấn đề khác phát sinh.
Lê Thành im lặng lắng nghe. Đôi mắt hắn lộ vẻ đăm chiêu, ngón tay
không ngừng gõ xuống bàn theo nhịp. Trần Phong thấy đối phương không
có ý kiến gì thì tiếp tục.
_Đấy là phương án một nếu chúng ta lựa chọn rời đi thì theo tôi đó
là hướng đi khả thi nhất. Còn phương án thứ hai là ở lại cố thủ ở
đây. Theo như tôi dự đoán có thể trong vòng ba đến năm ngày, chậm
nhất là mười ngày nhất định quân đội sẽ phản công.
_Tại sao cậu nghĩ vậy?
Lê Thành đưa mắt nhìn Trần Phong, lộ ra ý tứ cười như có như không.
_Chỉ dựa vào người bình thường như tôi mà còn có thể giết được
một con quái vật. Anh nghĩ hỏa lực quân đội mạnh gấp cả trăm ngàn
lần mà không tiêu diệt được chúng ư?
Trần Phong cười giễu, hỏa lực của súng đoạn là không thể coi
thường. Trải qua chục nghìn năm phát triển, vũ khí nóng đã giúp
nhân loại vượt qua mọi giống loài khác trong tự nhiên để trở thành
bá chủ. Lấy ví dụ như quái vật nhện mà nói, đạn súng lục không
thể làm gì được nó, vậy còn đạn xuyên thép 12.7mm? Đạn chuyên dụng
chống tăng? Bộc phá? … vv....
Trần Phong không tin đám quái vật này đủ mạnh đến mức coi thường
hỏa lực của loài người. Thế nhưng hắn cũng không hề xem nhẹ đám
quái vật. Từ sâu thâm tâm Trần Phong có cảm giác đám quái vật này
chỉ là khởi đầu nho nhỏ của một cơn ác mộng kéo dài.
_Nói thực với cậu, tôi có người quen trong quân đội, khoảng bốn ngày
trước chúng tôi đã từng nối liên lạc được bằng cái này.
Lê Thành bỗng nhìn mỉm cười lên tiếng, rút từ trong áo khoác ra một
cục kim loại đen xì có kích cỡ khá to, thật không biết hắn ta giấu
nó ở chỗ nào.
_Cái này…
Trần Phong có chút nghi ngờ nhìn vào món đồ vật kia. Lê Thành thấy
hắn không nhận ra được thì có chút đắc ý cười.
_Cái này là Ham radio, hay còn gọi là máy vô tuyến điện. Tất nhiên
là bản đã qua cải tiến.
Hai mắt Trần Phong lóe sáng. Từ lúc bầu trời tím xuất hiện, trong
không gian dường như đã xuất hiện thêm thứ gì đó làm ảnh hưởng đến
các cột thu phát sóng ở khắp nơi, dẫn đến tín hiệu điện thoại và
mạng internet lúc có lúc không. Trần Phong mặc dù không thể tưởng
tượng chi tiết ra hậu quả nhưng hắn có thể mường tượng ra được một
số thứ. Ví dụ như ở chiến trường cấp trên không thể ra lệnh cho cấp
dưới. Tướng không thể ra lệnh cho binh lính. Binh lính không thể liên
lạc với nhau để làm nhiệm vụ… rất nhiều thứ sẽ bị ảnh hưởng
nghiêm trọng.
Máy vô tuyến điện (ham radio) này hắn biết. Nó là một thiết bị
nghiệp dư không dây. Đừng nhìn nó nhỏ thế mà coi thường, nó có đủ
sức mạnh đẻ bắn các sóng cực ngắn phản xạ vào tầng điện li để
tạo thành thiết bị liên lạc. Ham radio là đồ tự chế, có khá nhiều
người tạo ra nó vì sở thích, ưu điểm của nó chính là không cần
trạm phát sóng và các linh kiện phức tạp. Tầm liên lạc lại cũng
rất cao và ổn định.
_À, nó là thiết bị dùng sóng ngắn mà các điệp viên ngày xưa
thường dùng phải không?
_Không sai! Mấy ngày trước tôi và người quen đã nối được liên lạc
với nhau. Theo những gì anh ta tiết lộ thì sau khi sự kiện Bầu Trời
Tím xảy ra, phía quân đội đã điều động một lượng lớn bộ đội vũ
trang tiến vào trong thành phố. Tôi tin rằng với lực lượng sung túc
như thế họ sẽ phản công lại rất nhanh.
Lê Thành mỉm cười, bàn tay vuốt dọc tấm bản đồ thành phố, cho đến
khi tìm được nơi mình muốn mới dừng lại.
_Chỗ này! Bạn của tôi và sư đoàn của cậu ta là sư đoàn bộ binh 318
đang đóng quân tại đây.
Trần Phong nheo mắt lại để nhìn cho rõ, vị trí ngón tay Lê Thành
chỉ nằm ở gần đoạn giao thoa giữa đường Láng và đường Bưởi, cách
chỗ bọn hắn tầm năm cây số.
_Theo tôi chúng ta nên cố thủ ít nhất trong vòng ba đến năm ngày. Đầu
tiên là để cậu có thời gian hồi phục và điều trị. Thứ hai là để
chờ xem động tĩnh của quân đội. Tôi nghĩ số thời gian đó hẳn là
đủ, ý cậu thế nào?
Lê Thành gõ nhịp tay trên mặt bàn, đưa ánh mắt dò hỏi ý kiến của
Trần Phong.
_Tôi đồng ý, có điều ở lại cũng rất nguy hiểm, chúng ta không biết
sẽ phải đối mặt với bao nhiêu con quái vật một lúc. Cộng với vũ
khí và nhân lực hạn hẹp, tôi e thương vong sẽ không hề nhỏ. Thật ra
tôi muốn chọn phương án rời đi hơn, nhưng tình trạng cơ thể hiện tại…
chậc...
Trần Phong thở dài lo lắng. Đúng lúc này có tiếng người đến, giọng
bác Trung từ ngoài vọng vào, hai người ăn ý liền dừng cuộc trò
chuyện.