Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Phải mất đến năm phút hắn mới thuyết phục được bác ta mở cánh cửa
trên sân thượng. Cánh cửa hé mở, Trần Phong liếc nhìn ra ngoài qua
khe cửa mở, cả hai người đều không dám thở mạnh. Dù sao suy luận
cũng chỉ là suy luận, vẫn có khả năng sai sót.
_Có vẻ an toàn.
Trần Phong thì thầm. Hắn đưa tay đẩy cánh cửa một cách nhẹ nhàng,
mở nó ra to thêm chút nữa. Cả người Trần Phong vẫn còn đau ê ẩm bởi
các vết thương, thế nhưng không đến nỗi không thể cử động. Bàn tay
phải hắn nắm chặt thanh kiếm nhật, thận trọng bước qua cánh cửa
một bước.
Sân thượng lặng im như tờ, ngoài xác con quái vật nhện khô đét nằm
đó thì không còn gì dấu hiệu của sinh vật nào nữa. Ánh sáng mờ
mờ màu tím từ bầu trời truyền xuống làm mọi vật dường như đều
khác đi chút. Trần Phong cẩn thận kiểm tra các ngóc ngách kĩ càng
để đảm bảo an toàn.
Hắn cầm lấy ống nhòm, hướng về các tòa nhà khác xung quanh khu nhà
của mình để theo dõi. Thậm chí một vài địa điểm ở phía ngoài khu
tập thể này cũng được hắn quan sát qua một lượt.
Từ lúc màn sương trắng rút đi đến giờ đã hơn năm tiếng. Trần Phong
có chút kinh hãi nhìn về phía các tòa nhà kia. Hắn thấy được xác
người nằm la liệt dưới đất, máu khô nhuộm đen cả đoạn đường. Có
nhiều người chết đi còn không ra hình dáng con người nữa mà co rúm,
vặn vẹo như vỏ lon nước ngọt bị người bóp chặt, hình như xương cơ
thể của bọn họ đã vỡ vụn.
Cổ họng Trần Phong cảm thấy nôn nao, hắn vội di chuyển ống nhòm quay
qua hướng khác. Các tòa nhà có vẻ đều rất im ắng, không thấy hình
bóng con quái vật nào ngoài những xác chết được bọn chúng quẳng
lại.
Khu tập thể hắn ở tương đối rộng lớn, có đến tám tòa nhà khác
nhau. Tòa nhà hắn đang đứng là gần phía ngoài rìa, từ đây có thể
nhìn ra được đường cái. Lúc này Trần Phong đang quan sát con đường,
hắn muốn tìm tung tích quái vật khác.
Ngoài đường cái cũng cùng một cảnh kinh dị thê thảm không tả xiết.
Xe cộ đâm nhau bốc khói nghi ngút, xác người chết ở khắp nơi. Người
già, trẻ nhỏ, phụ nữ, thanh niên, không ai may mắn thoát được.
Trần Phong cắn chặt răng, cảm giác căm thù quái vật lại nổi lên.
Những người bị giết kia mặc dù không phải họ hàng hay người thân
quen của hắn, thế nhưng họ chính là đồng loại, chính là đồng bào
cùng màu da tiếng nói.
Hắn buông ống nhóm, đưa bàn tay lên xoa xoa sống mũi. Bác Trung thấy
được cảnh này, dường như cũng đoán được một số chuyện. Bác ta châm
một điếu thuốc, rít vào một hơi, đặt bàn tay thô ráp lên vai Trần
Phong.
_Nhiều người chết lắm hả, hồi xưa lúc chiến tranh bác đã từng nhìn
thấy nhiều xác chết hơn nữa cơ. Bác hiểu cảm giác của cháu, nhìn
giống loài của mình bị một giống loài khác tàn sát, cái cảm giác
căm hận này không phải ngày một ngày hai mà quen được.
Trần Phong im lặng nhìn bác Trung, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục đưa
ống nhòm lên nhìn. Ánh mắt của hắn chuyển qua vị trí khác, ngay
đoạn ngã tư đèn xanh đèn đỏ ở gần cuối con đường. Bỗng dưng Trần
Phong thấy được thứ gì đó. Hắn vội vã thay đổi vị trí đang đứng,
nhảy lên trên một bể nước để nhìn được rõ ràng hơn.
Một con quái vật màu xanh, tròn ung ủng như con sâu, to cỡ ba, bốn
mét. Chỗ đáng lẽ là đầu của nó lại là một khuôn mặt trẻ con với
đầy đủ ngũ quan. Phía thân là rất nhiều chân tay người đang không
ngừng ngọ nguậy, nhìn qua dễ gây sởn gai ốc. Nó đứng trên nóc một
chiếc ô tô, phía dưới là một người phụ nữ nằm bất động không biết
sống chết.
Con sâu dường như đang làm gì đó với cô ta. Mấy cặp chân tay của nó
quặp chặt lấy người phụ nữ. Từ miệng của cái đầu trẻ con kia thò
ra một cái ống, chọc vào miệng của đối phương, sau đó không ngừng
truyền cái gì đó qua.
Bụng của người phụ nữ càng ngày càng to, đến mức căng phồng lên
tưởng như sắp nổ tung. Thêm tầm chục giây nữa, con quái vật sâu chợt
dừng lại, thả cô ta xuống, sau đó thong thả bò khỏi cái xe.
Ở góc của một chiếc xe tải bị lật, từ chỗ đang đứng Trần Phong
chợt phát hiện ra một con quái vật nữa màu đen xì, nhìn qua giống
như bọ ngựa, thế nhưng lại có tới ba cái đầu với sáu cặp càng,
kích thước của nó cũng phải to cỡ chiếc xe lu.
Trên càng của con quái vật bọ ngựa đang cầm nửa thân người đã đứt,
mỗi bên càng kẹp một cánh tay, cái miệng kép của nó không ngừng
đóng mở, ngấu nghiến ăn phần ruột đang lòng thòng ở ngoài của cái
xác.
Trần Phong cảm thấy lợm giọng, nôn nao trong cổ họng. Hắn cố gắng
đè nén cảm giác này xuống, căng mắt quan sát con quái vật.
Con quái sâu bò gần đến vị trí của con quái vật bọ ngựa, khoảng
cách giữa chúng chỉ còn vài mét. Mặc dù cách nhau một cái xe tải,
thế nhưng dường như chúng có thể cảm nhận được lẫn nhau.
Con quái vật bọ ngựa bỗng dưng thả cái xác xuống, ngẩng đầu nhìn
về hướng chiếc xe tải nghe ngóng sau đó đột nhiên rít lên. Tiếng rít
rất to, thậm chí Trần Phong đang ở tận đây cũng có thể nghe thấy
được.
Quái vật sâu nghe thấy thế cũng lập tức đáp trả. Nó dựng cả cái
thân hình béo núc ních màu xanh của mình dậy thẳng như cây cột, sau
đó cũng rít lớn. Mấy chục cặp tay chân của nó không ngừng ngoe
nguẩy trong không khí như đang thách thức đối phương.
Hai con quái vật cứ đứng hai bên rít gào gần chục phút mà không hề
có ý định tấn công nhau. Không biết vì sao Trần Phong có một cảm
giác kì lạ là chỗ chiếc xe tải kia giống như một lằn ranh, ngăn
cách hai khu vực với nhau.
“Xem ra suy đoán của ta là đúng, giữa đám quái vật này cũng phân
chia lãnh thổ. Điều đó có thể giải thích được tại sao mỗi tòa nhà
lại chỉ có một con quái, sau đó cũng không thấy xuất hiện thêm con
nào.”
Trần Phong buông ống nhòm, thầm suy nghĩ trong đầu. Những thông tin
này mặc dù tưởng như bình thường, nhưng thật ra lại cực kì quan
trọng.
"Đám quái vật này dường như có cách để nhận ra sự hiện diện của
nhau, Tạm thời cứ coi như mỗi con quái vật tỏa ra một sóng từ
trường riêng, hay gọi là uy áp đi. Con quái vật nhện ta giết nhất
định cũng vậy. Vấn đề ở đây chính là sau khi nó chết đi, uy áp này
còn tồn tại hay không và tồn tại được bao lâu. Cuối cùng là có
cách nào để cảm nhận cái thứ uy áp này không?”
Trần Phong nhíu mày suy nghĩ. Trong đầu hắn chợt có một ý tưởng kì
lạ. Nghĩ là làm, Trần Phong ngồi bệt xuống đất, trong đầu bắt đầu
sử dụng phương pháp minh tưởng và hít thở của cuốn sách cổ để kết
nối với không gian nơi đây.
Sau khi trong cơ thể hắn ngưng tụ được một tia khí bí ẩn kia, dường
như phương pháp tu luyện này cũng có chuyển biến rõ rệt. Trần Phong
có thể cảm nhận được không gian xung quanh với kích thước lớn hơn
rất nhiều. Hắn có cảm giác giống như barn thana có một con mắt ở
trên không trung, nhìn ra được khuôn viên xung quanh trong bán kính hai,
ba trăm mét.
Lông mày Trần Phong nhíu chặt, mồ hôi đua nhau chảy xuống. Hắn đang
cố gắng hết sức thử mở rộng vòng bán kính kia thêm chừng ba trăm
mét nữa để chạm tới khu nhà chung cư bên cạnh.
Trong đầu Trần Phong truyền đến cảm giác ong ong, bất chợt giống như
một quả bóng được bơm rất căng, “ầm” một tiếng vỡ ra. Tầm quan sát
của “con mắt" vô hình kia đột nhiên tăng lên một cách chậm rãi. Năm
mươi mét… sáu mươi mét... tám mươi mét… một trăm hai mươi mét… đến
một trăm năm mươi mét thì dừng lại, mặc cho Trần Phong có cố gắng
thế nào đi chăng nữa cũng không hề xê dịch một phân.
Năng lực này thật tuyệt vời, trong bán kính một trăm năm mươi mét
này, Trần Phong có cảm giác như hắn có mặt ở khắp mọi nơi, có thể
cảm nhận tất cả mọi thứ. Từ ngọn cỏ đang đung đưa theo gió, từ đám
rong rêu đang bám trên bể nước hay là đàn kiến đang bò trên mặt đất.
Tất cả giống như được thu vào một cái hộp đồ chơi được đặt sát
vào mắt hắn. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được khí tức sinh mạng
của tất cả mọi người đang có mặt trong tòa nhà này. Bọn họ giống
như là đốm sáng trong đêm đông, có tổng cộng chính xác là một trăm
năm mươi ba người.
_Cháu… cháu ổn chứ?
Giọng bác Trung lo lắng truyền đến. Vừa rồi Trần Phong không nói năng
gì bỗng dưng có hành động lạ như vậy. Phải biết hiện tại trong suy
nghĩ của bác ta, Trần Phong là chỗ dựa duy nhất giúp bác và gia
đình được an toàn, vì vậy nếu có chuyện xấu xảy ra thì…
_Cháu không sao.
Trần Phong đưa tay day day ấn đường giữa trán. Tầm cảm nhận và quan
sát tăng lên được một trăm năm mươi mét, thế nhưng vẫn chưa đủ, phải
thêm ít nhất một trăm năm mươi mét nữa mới chạm được đến tòa nhà
bên kia. Sắc mặt hắn trầm ngâm, cắn răng đưa ra một quyết định dọa
người.
_Bác ở yên đây, cháu muốn tiến tới gần chung cư bên kia làm một ít
thử nghiệm, việc này rất quan trọng,
Trần Phong vừa nói ra liền làm bác Trung giật mình sợ hãi, vội vã
lên tiếng can ngăn. Trần Phong lắc đầu, ý hắn đã quyết, việc thử
nghiệm này nếu chứng minh suy luận của hắn là đúng thì sẽ rất có
ích cho việc sống sót sau này.
Hiện tại cổng chính đã được niêm phong chặt chẽ bằng khóa xích và
chặn bởi đồ đạc cồng kềnh. Trần Phong muốn rời đi rồi quay lại sẽ
rất lằng nhằng. Hắn đưa mắt quan sát các mái hiên của từng nhà,
trong đầu thầm tính toán một chút.
_Bác Trung, bác có thể kiếm cho cháu một cuộn dây thừng chắc chắn
một chút không?
_Dễ thôi, cháu chờ bác một chút.
Bác Trung lật đậy chay đi, chỉ ít phút sau đã vác theo một cuộn dây
thừng to đùng. Bác ta khó nhọc vứt cuộn dây thừng khỏi vai, sau đó
cũng ngồi bệt xuống đất thở lấy thở để.
Trần Phong cầm cuộn dây thừng vác lên vai. Hắn có chút kinh ngạc là
trọng lượng của cuộn dây đối với hắn lại khá nhẹ.
“Có lẽ đây là công dụng của việc tu luyện kia.”
Trong lòng Trần Phong mừng thầm, thế nhưng lại không nói ra. Hắn vác
theo cuộn dây thừng, tìm một chỗ thật chắc chắn buộc vào, sau khi
kiểm tra cẩn thận mới cầm lấy cây kiếm nhật kia đeo vào sau lưng rồi
bắt đầu tụt xuống.
Các vết thương trên người mặc dù đã đóng miệng, thế nhưng cảm giác
đau đớn không hề nhỏ. Thứ khí xám thần bí kia mặc dù chữa trị
thương thế của hắn rất nhiều, thế nhưng không thể trong một hai ngày
mà bình phục lại được.
Trần Phong cắn răng chịu đựng, một tay cuốn lấy sợi dây thừng, hai
chân đạp vào bức tường của tòa nhà, từ từ đi xuống đất. Phải mất
đến hơn một phút hắn mới xong, cũng một phần vì các vết thương,
ngoài ra hắn không muốn kinh động đến nhiều người. Chỗ hắn chọn để
trèo xuống này cũng là một góc khuất của tòa nhà mà ít ai quan
sát được.
P/s: Cám ơn các bạn độc giả và đặc biệt là bạn znht97z đã ủng hộ
mình trong suốt hai mươi chương truyện. ^^ Vì bạn rất nhiệt tình và
cũng đang ngóng đợi chương mấy hôm rồi nên mình lên hai chương 20, 21
hôm nay để bạn và những ai đang theo dõi truyện đọc cho đã. Mỗi
chương hơn 3k chữ nên chắc cũng tạm đủ. Cám ơn rất nhiều. ^^