Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Trần Phong lúc này thần trí tỉnh táo, có điều hắn biết bản thân
chết chắc rồi. Vừa rồi tình huống nguy hiểm, chiến đao đã bị bỏ
lại trên mặt đất, cơ thể lại dính đầy thương tích, không còn được
bao nhiêu sức lực. Bác Trung thì khỏi phải trông đợi gì cả, bác ta
đang ngồi run cầm cập tại chỗ, thậm chí còn không có đủ dũng cảm
để chạy trốn.
“Chỉ cần nó phun một lần chất nhày kia nữa là xong.” - Trần Phong
tuyệt vọng thầm nghĩ.
Nửa phút đã qua đi, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, Trần Phong mở
mắt ra, khó khăn nghểnh cái đầu lên một chút để quan sát. Con quái
vật đang bò đến chỗ hắn, khoảng cách đã rất gần.
Trần Phong cố gắng di chuyển thân thể nhưng không được, đau đớn tràn
ngập cơ thể làm việc cử động một ngón tay thôi cũng khó như trên
trời. Hắn đành trơ mắt nhìn con quái vật từ từ bò lên trên cơ thể
mình.
Con quái vật lúc này đã ở ngay phía trên đầu Trần Phong, hai cánh
tay người của nó đè chặt cánh tay hắn, cái đầu dí sát gần mặt
Trần Phong. Ở khoảng cách này Trần Phong có thể ngửi thấy một mùi
vị hôi thối từ miệng con quái vật phả vào mặt.
Miệng con quái vật từ từ bành sang hai bên, đám thịt ống như ngửi
thấy mùi đồ ăn, lúc nhúc cử động như sinh vật sống.
“Cha mẹ, ông nội, con xin lỗi mọi người...”
Trần Phong thầm nghĩ trong lòng, hai mắt nhắm lại. Từ khóe mắt hắn
ứa ra một hàng lệ nóng. Đối mặt với cái chết, hắn chợt thấy quí
trọng cuộc sống yên bình trước kia biết bao. Có điều nếu cho hắn cơ
hội làm lại, hắn vẫn sẽ đối mặt với con quái vật này. Trước không
nói vì mọi người ở trong khu nhà này, mà còn vì chính bản thân
hắn. Sự giày vò mười năm trời từ những cơn ác mộng đã gần như làm
hắn phát điên. Nếu bây giờ hắn không dám đối mặt với nó thì tương
lai cũng sẽ không thể nào sống sót nổi. Cái này người khác khó mà
hiểu được, chỉ bản thân hắn mới biết rõ nhất.
Đám thịt ống từ miệng con quái vật bắt đầu lao vào Trần Phong, vài
cái ống cắm vào người, xuyên qua da thịt ở phần bụng, một cái ống
to nhất lại nhanh chóng chui vào miệng. Tình cảnh y hệt như viên cảnh
sát lúc nãy bị hút khô, chỉ khác lần này lại chính là bản thân
hắn gặp phải.
Trần Phong cảm giác cơ thể ngày càng yếu đi. Hắn cố giãy dụa, nhưng
cơ thể dường như đã không còn thuộc về hắn. Trần Phong cảm giác cái
chết có vẻ đã cận kề. Hai mắt hắn chợt thấy tối sầm, cả cuộc
đời bỗng như một thước phim chiếu ngược từ từ xuất hiện.
Hắn nhìn thấy bản thân đang cầm một chai bom xăng, khuôn mặt căng
thẳng quan sát con quái vật. Vụt một tiếng, hắn lại thấy mình đang
ngồi xếp bằng trong nhà, trước mặt là cuốn sách cổ đang tỏa ra ánh
sáng nhè nhẹ. Khung cảnh xung quanh lại thay đổi, hắn nhìn thấy rất
nhiều việc, rất nhiều người, có những người hắn chỉ vô tình gặp
phải, có những việc hắn dường như đã quên mất, tất cả lần lượt
hiện ra.
Thời gian phảng phất đã bị ngưng đọng lại, Trần Phong như một bóng
ma trôi nổi giữa không gian. Hắn đang ở trong một đường hầm tối tăm,
xung quanh là từng dòng thời gian đang trôi vùn vụt. Trần Phong cứ vô
định bay đi mãi, đến cuối điểm của đường hầm, nơi hắn cảm thấy sự
xuất hiện của ánh sáng. Càng tới gần ánh sáng kia, hắn càng cảm
thấy lạnh lẽo, giống như chỉ cần bước đến nơi đó, cuộc sống này
của hắn sẽ hoàn toàn chấm dứt.
“Thiên u u, địa âm âm, thương khung nay đảo lộn
Nhắm mắt nộ, mở mắt bi, lệ nam nhi ướt áo.
Ngàn vạn dân, ngàn vạn tộc, đầu bạc tiễn đầu xanh.
Thủ quê hương, vệ người thương, một lòng ta chiến tử.
Tráng sĩ hề, mạng đổi mạng, vốn chẳng thể quay đầu.
Hồn che thiên, xác phủ địa, thề chết đuổi xâm lăng.
Địch chưa tru, thân đã tử, sao yên lòng nhắm mắt.
Anh linh vĩnh hằng… chúng sinh cúng bái… bi ai hồn chiến sĩ.
Anh linh vĩnh hằng… thiên địa chứng minh… Chiến Hồn Bia bất diệt.
Anh linh vĩnh hằng… thân tộc ai tang… sinh tử lại màng chi…
Anh linh vĩnh hằng…ngàn đời bất hủ...
Anh linh vĩnh hằng...
*Thuần Việt:
(Trời u u, đất âm âm, đất trời nay đảo lộn.
Nhắm mắt giận, mở mắt buồn, nước mắt người trai làm ướt áo.
Ngàn vạn dân, ngàn vạn tộc, mẹ già tiễn con yêu.
Vì quê hương, vì người thương, ta đem thân liều xứ lạ.
Lòng anh dũng, mạng đổi ngang, một đi không trở lại.
Hồn vá trời, xác trải đất, quyết đuổi kẻ xâm lăng.
Địch chưa thua, người đã mất, sao yên lòng nhắm mắt.
Hồn thiêng nơi chín suối, trời đất tỏ tưởng, đời đời còn đó.
Hồn thiêng nơi chín suối, rũ xác phàm, sống chết có là chi?
Hồn thiêng nơi chín suối....!
Tráng sĩ ra đi, mong hồn người yên nghỉ.")
“Quay lại… quay lại… đã không thể… quay lại”
“Giết… giết… giết…”
Một khúc bi ca cổ lão ai oán thê lương bỗng chợt vang lên, kèm theo từng
phạm âm rền rĩ vang vọng nổ rền trong linh hồn Trần Phong, hắn cảm
giác một nỗi bi thương cực độ từ sâu linh hồn truyền đến, giống như
một loại ấn kí mãi mãi chẳng thể phai mờ. Ngoài sự đau thương, còn
có bi ai, còn có không cam tâm, còn có sự quyết tử không màng. Đến
cuối cùng, hắn có thể nghe được tiếng trống báo tử dồn dập, tiếng
người gào thét bên tai.
Trong giây phút này, linh hồn hắn lại lọt vào chiến trường cổ giống
như ở trong giấc mơ mà hắn từng gặp. Từng hình bóng chiến binh
quyết tử xông pha hiện ra, tựa mây khói mờ ảo, đến rất nhanh rồi đi
cũng rất nhanh. Bọn họ giống như những linh hồn bất tử, lướt đi qua
hắn, xuyên phá tháng năm, lặng lẽ bước đi trong năm tháng vô tận. Phảng
phất như hắn và họ thuộc về hai thế giới khác nhau.
Bài ca ngân lên gần hết, tiếng ca cũng nhỏ dần, linh hồn Trần Phong
như bị ai đó đẩy mạnh, từ cuối đường hầm ngã xuống rất nhanh. Linh
hồn hắn lúc này tựa như có một bàn tay kéo lại, dùng tốc độ không
tưởng quay về thể xác.
Hai mắt Trần Phong chợt mở ra. Hắn giống như bị ma nhập, ánh mắt
hừng hực bốc lên ngọn lửa, đuôi mắt có hai đám khí kéo dài mờ ảo
như hai tia sáng, nhìn chằm chằm vào con quái vật.
Quyển sách cổ nằm trong lồng ngực hắn cùng lúc cũng lóe lên ánh
sáng nhè nhẹ. Một sợi tơ khí từ thân quyển sách bất chợt xuất
hiện, không một tiếng động chui vào người Trần Phong. Nếu vào lúc
bình thường, Trần Phong sẽ cảm giác được cũng như sẽ nhận ra cái tơ
khí này, cực kì quen thuộc.
Một sợi tơ khí này chính là thứ hắn ngưng tụ được khi tu luyện cái
“khí” kia theo như lời sách cổ nói. Thứ khí thần kì vừa nhập thân,
kì tích liền xảy ra, chỉ thấy Trần Phong cảm giác được sức lực
toàn thân trở lại, mặc dù không nhiều, nhưng đúng là đã trở lại, so
sánh với một giây trước không cách nào cử động là hoàn toàn trái
ngược.
Có điều lúc này Trần Phong đang cảm thấy cực kì khó chịu. Từ sau
khi nghe bài ca kia vang vọng trong linh hồn, hắn cảm giác máu huyết
như đang bị đun sôi, lồng ngực bức bế tức tối, cảm tưởng chỉ muốn
hét lên thật to cho thỏa dạ. Đặc biệt khi mở hai mắt ra, thứ đầu
tiên hắn nhìn thấy là con quái vật lại làm sâu trong linh hồn hắn
truyền đến cảm giác căm phẫn tột độ, muốn lập tức ra tay chém
giết, ăn tươi nuốt sống nó.
_Hầu...
Trần Phong hét lên một tiếng thật to, vậy mà không biết lấy đâu ra
sức lực, vung cả cánh tay giật ra khỏi bàn tay của con quái vật. Hai
mắt hắn lộ vẻ điên cuồng, từ trên tay bỗng xuất hiện một con dao găm
quân dụng, nhắm thẳng cái miệng đang mở to cùng đám xúc tu hình ống
bầy nhầy đâm tới.
Một tiếng “phập” vang lên, dao găm trên tay hắn cực kì sắc bén, cắt
đứt một loạt xúc tu rơi xuống đất. Cú đâm chưa hết lực, thuận đà
chui vào cái miệng lớn, hướng thẳng lên đỉnh đầu con quái.
_Xong rồi, xong rồi, mạng ta xong rồi…
Bác Trung đang ngồi ôm đầu run lập cập cũng bị tiếng hét của Trần
Phong dọa sợ, còn tưởng hắn đang đau đớn kêu gào vì bị con quái vật
ăn thịt. Cả người bác ta quỳ dưới mặt đất cứ liên tục run rẩy,
muốn đứng dậy chạy đi mà không thể.
“Rầm…”
Từ lúc Trần Phong hét lên đã không còn nghe thêm tiếng động nào nữa,
không kêu gào, không đau đớn thảm thiết. Âm thanh kì lạ này đột nhiên
xuất hiện làm bác Trung sợ hãi ngẩng mặt lên. Không nhìn thì thôi,
vừa nhìn đến liền làm bác ta ngây người sợ hãi.
Con quái vật đổ rập xuống đất trước mặt Trần Phong, đám xúc tu vốn
cắm vào cơ thể hắn bị tuột ra để lại từng lỗ vết thương sâu hoắm.
Cả người Trần Phong đầy máu, cánh tay còn giữ nguyên tư thế vung dao,
hai mắt mở to trừng trừng không chớp. Con dao quân dụng trong tay hắn
đâm xuyên qua đỉnh đầu con quái vật tầm ba phân, lộ ra phần mũi dao
nhọn hoắt dính đầy máu xanh.
Đến khi hoàn toàn xác định được con quái vật đã chết, hắn mới thở
phào một cái, bàn tay cũng tuột khỏi cán dao, để mặc phần người
của con quái vật đổ ập xuống thân mình.
Một trận suy yếu cực lớn tràn đến, Trần Phong cảm giác cả người
không còn chút sức lực. Tuy nhiên nguy hiểm chưa qua đi, hắn không có
cơ hội nghỉ ngơi nào cả, còn ở lại đây thêm một giây phút nào sẽ
càng nguy hiểm giây phút đó.
Trần Phong khó nhọc quay đầu qua nhìn bác Trung, tính mở miệng thì
chợt kinh ngạc phát hiện ra cuốn sách cổ có dị động. Từ thân thể
con quái vật tràn ra một tia khí vô hình dùng mắt thường không thể
nhìn thấy, chỉ có Trần Phong do đã tu luyện thành công phương pháp
cảm nhận khí trong không gian mới có thể dùng một cách đặc biệt
“nhìn” thấy được.
Tia khí này có màu xám, lúc này bị cuốn sách cổ hút lấy, kéo
dài ra từ thân thể con quái vật như một sợi chỉ nhỏ, tốc độ rất
nhanh. Thân thể con quái vật từ lúc bị hút đi tia khí xám này liền
vỡ ra từng mảng, giống như mất đi sự sống, chẳng mấy chốc đã biến
thành một cái xác khô đét.
Tia khí xám này luân chuyển một vòng trong sách cổ, sau đó truyền
vào cơ thể Trần Phong. Hắn sửng sốt phát hiện ra khi tia khí này
chạm vào cơ thể, cảm giác đau đớn từ các vết thương bỗng giảm đi
rất nhiều, cơ thể hắn vốn đã hết sạch sức lực nay cảm thấy như
được hồi sinh.
Điều đặc biệt hơn nữa là tia khí xám này mặc dù khác loại với
sương trắng nhưng sau khi bị sách cổ thu lại liền có công dụng giống
nhau, thậm chí còn tốt hơn. So sánh một cách dễ hiểu thì lúc bắt
đầu tu luyện Trần Phong vốn có cảm giác cơ thể mình giống như một
cái bình nước trống rỗng, Vậy thì bây giờ sau khi sách cổ truyền
dòng khí hút được từ con quái vật kia vào cơ thể hắn thì cái bình
nước rỗng này giống như mới được đổ thêm một ly nước vào trong.
Phát hiện này làm Trần Phong nửa mừng nửa lo. Mừng vì hắn bỗng
dưng phát hiện ra con đường tu luyện nhanh hơn, nhưng lại lo vì bản
thân hắn sẽ phải mạo hiểm đối mặt quái vật nhiều hơn nữa.
“Ta tu luyện bao lâu mới ngưng tụ được một tí xíu khí mỏng như sợi
chỉ, trong khi giết một con quái vật này lại lấy được nhiều khí
thế này?”
Trần Phong có chút không thể tin tưởng được, hắn động niệm, nhắm
mắt lại dùng tâm thần cảm nhận, dường như thứ khí kia đang làm gì
đó trong cơ thể hắn.
Khí xám thực sự rất thần kì, nó đảo qua một vòng trong cơ thể
Trần Phong, mặc dù không thể làm liền các vết thương nhưng cũng làm
chúng ngừng chảy máu. Cùng lúc đó, Trần Phong bỗng cảm thấy ở
vùng bụng dưới phát nóng, tựa như có một lò lửa nhỏ đang âm ỉ
cháy.
Bàn tay của hắn nắm lại, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhíu
lại với nhau. Cái cảm giác nóng rát này không phải khó chịu, có
điều tuyệt đối cũng không sung sướng gì.
Trần Phong có thể cảm giác được dòng khí xám kia đang xoay tròn liên
tục trong bụng, dần dần ngưng đọng lại. Từ sợi chỉ mỏng manh như có
như không nay hình dáng đã rõ ràng hơn, kích thước cũng lên cỡ như
que tăm.
Dòng khí ngừng dao động, một cơn đau đớn cũng ập đến, mà bản thân
hắn lúc này cũng không còn sức để quản nữa, ngã gục xuống đất,
miệng thều thào gọi tên bác Trung.