Người đăng: HeiwaGaIchiban
“Satou kun ơi có người gặp cậu này hình như là mấy người thương nhân đó.”
Vâng quả là như dự đoán mà, chỉ vài ngày sau, cờ vua đã nổi tiếng khắp công
hội, bây giờ các mạo hiểm giả đã trở nên thích thú với nó, và các thương nhân
đã đánh mùi được lợi nhuận nên tìm tới tui đây mà.
“Được! Tôi sẽ đi gặp họ.”
Đi theo sự dẫn dường của nhân viên khu khai thác gỗ tui được dẫn vào một căn
phòng.
“Thì ra đây là người mang thú vui giải trí tên là cờ vua đến cho mọi người đây
à, trẻ hơn tôi tưởng đó.”
“Cám ơn nhưng hình như ngài cũng hơi trẻ để làm một thương nhân thì phải. Hay
là trẻ hơn tuổi thật nhỉ
“Đúng là người ta thường nói thương nhân thì sẽ mau già vì tính toán nhiều
nhưng tuy hơi tự kiêu nhưng tôi đúng tuổi thật của mình đó, tên Frank Harret,
hân hạnh.”
‘Satou Sumeragi! Hân hạnh.”
“Tôi cũng vậy, là người đã giới thiệu cờ vua cho mọi người chắc cậu phải giỏi
lắm nhỉ.”
Tới rồi a! Màn kiểm tra đối tác đây mà, là thương nhân ai cũng muốn hiểu rõ
đối tác của mình là loại nông sâu như thế nào để tính toán các phương pháp
quan hệ sau đó.
“Không dám! Ở quê hương tôi thì chỉ là trung cấp mà thôi.”
“Trung cấp? Ý anh là, thực lực anh thuộc thứ hạng ở ở giữa ư.”
“Không! Môn này không có một tiêu chuẩn nào để xác định chính xác cấp độ cả,
nhưng cái gọi là trung cấp chỉ mang tính tương đối thôi. Nó có nghĩa là mạnh
hơn người mới biết chơi một chút
“Thật là một trò chơi kỳ lạ đấy, nhưng nay tôi càng thêm hứng thú với nó đó.”
Frank nói với một biểu lộ mỉm cười vừa mang đậm tính tò mò cũng như thách thức
“Vậy Sumeragi san! Tại sao chúng ta không chơi một ván để tôi hiểu thêm về trò
chơi này nhỉ.
Tôi nghĩ anh muốn hiểu thêm về tôi đúng hơn, Tất nhiên tui không hề nói câu
này ra nhưng chắc chắn từ chối không phải là lựa chọn.
“Được!.” Tui lấy bàn cờ ra.
“Xin lỗi! Nếu có thể tôi muốn chơi ván này trên bàn cờ khởi nguyên.”
Bàn cờ khởi nguyên hay bàn cờ vô sắc chính là cái cách mà hội mạo hiểm đặt tên
cho bàn cờ không được tô màu. Uh!wa, cũng phải nói rằng, khi biết điều đó, một
chuunibyo như tui cảm thấy cả cơ thể sướng phát run rẩy khi biết những vật
mình làm ra được đặt cái tên ngầu lòi như vậy.
“Bàn cờ khởi nguyên à. Tôi không nghĩ anh lại có hứng thú với nó đó.”
Sở dĩ tui nói vậy là sau khi giới thiệu cờ vua thì hầu hết mọi người đều dùng
bàn cờ có sơn hai màu hơn là bàn cờ không sơn, chắc hẳn là vì bàn cờ vua từ
đầu đã như vậy cho dù tui có thêm sự tồn tại của bàn cờ vô sắc thì điều đó
cũng không thay đổi được gì.
“Cái này coi như ý thích cá nhân của tôi thôi mà.”
“Được dù sao chuyện này cũng không thay đổi được việc tôi sẽ thắng đâu.”
Tui làm một vẻ vặt tự tin, đúng rồi a, là một người nắm giữ vị trí kẻ khai
sáng cờ vua trong thế giới này tui phải thể hiện gì đó hợp với vị trí chứ, tuy
thì nói vậy nhưng đây cũng là thái độ tui muốn thể hiện một lần a. Vị trí đứng
trên nhìn xuống những kẽ thách thức, trời ơi cái cảm giác đó thật là vi diệu.
Phải khó khăn lắm tui mới ngăn được việc bộc lọ cảm xúc quá đà
“Ha! Ha! Quả đúng như mong đợi từ một người khai sáng, tuy có vẻ không đúng
đắn khi nói nhưng cho dù đây là ván cờ đầu tiên, tôi sẽ không nương tay.”
“Ván cờ để làm quen thì không cần phải nương tay. Cả tôi cũng vậy.”
Và thế là tui với Frank bắt đầu trận chiến trên bàn cờ của mình. Chỉ sau hơn
chục nước, Frank đã chứng tỏ mình là một người có sự quan sát cục diện rất
tốt. Trước đây chỉ bằng thế song mã tui đã liên tục hành Harina, Alicia và
những mạo hiểm giả khác tơi bời. Thế nhưng cho tới giờ cậu ta vẫn rất thận
trọng chưa lộ ra sơ hở nào đáng kể, nhưng chỉ vậy thôi...
“Thật khó tin đây là trận đầu tiên của anh đó.” Tui lên tiếng khi điều mã đến
một vị trí khó đoán chuẩn bị đưa đối thủ vào thế đánh bắt.”
“Ván cờ đầu tiên với người khai sáng, dù thắng hay thua đó cũng là một hình
tượng rất tốt để quảng bá, nhưng có vẻ như quả thật ngài không nương tay nhỉ.”
Frank quan sát một chút rồi lên tiếng sau đó chuyển quân khác với dự đoán một
chút, tui dừng lại ngẫm nghĩ thế trận và nhận ra
Hử! Cách đối ứng khéo thật, nếu cứ tiếp tục kế hoạch thì tui vẫn có thể đưa
cậu ta vào thế lựa chọn nhưng đồng thời cũng tạo sơ hở để cậu ta đưa quân sâu
xuống chỗ tui gây thế bất lợi sau này. Cản cậu ta lại bây giờ hoặc lờ đi cứ
tiếp tục kế hoạch của mình sau đó sẽ ứng biến tùy theo tình hình, không biết
như thế nào hay hơn nhỉ.
Cạch! Là chủ nhà tui không nên để cho khách quá mất mặt, tui quyết định để cậu ta làm được thứ mình nhắm đến.
“Tới đi! Như anh muốn! Tôi cũng muốn xem anh phát triển được thế cờ này thế
nào.
Thế là vài nước sau đó tui đã gài được cậu ta vào sự lựa nhưng....
“Không thể nào?” Cậu ta sững người khi thấy cái tui nhắm đến không phải là vua
hoặc xe, mà là hậu hoặc vua.
“Đây là lợi hại của song mã đó. Cậu khá đấy nhưng kết thúc rồi.”
Ực! Phát ra tiếng như vậy, chàng trai trẻ đành chấp nhận sự mất mát và di
chuyển quân xuống vùng đang tính tạo thế trận.
“Tuy tôi không phải là mạo hiểm giả nhưng tôi biết một câu nói của họ là đừng
lơ là khi chưa về đến thành.”
Nghe câu đó tui mỉm cười và tiếp tục trận chiến, tất nhiên sau lời đó thì tui
cũng không thể chủ quan, ngay lập tức một tượng được điều thêm hỗ trợ song mã
nhằm loại bỏ thế công cậu ta sắp triển khai. Sau đó thì hai phe giao tranh dữ
dội nhưng phần lợi thế dần dần nghiêng về tui, khi đó tui thật sự thở dài tự
hỏi, liệu cậu ta có quá hấp tấp không nhỉ, không giống cậu ta nãy giờ chút nào
và khi đến cuối ván lợi thế tui càng lớn,
cậu ấy không thể làm gì hơn. Nhưng....
Cạch!.
“Đây là...!”
Cũng bất ngờ dữ, cuối ván cậu ta lại có thể dồn tui vào thế lựa chọn vua hoặc
mã cơ đấy, nhưng đã tới lúc này thì cho dù tui mất một mã cũng không nhằm nhò
gì cả. Tui di chuyển quân vua để cậu ta ăn mã và chuẩn bị sử dụng thế trận
khác nhưng trong giây phút đó cậu ta lại nở nụ cười đắc thắng. Và nhìn nụ cười
đó tui cảm thấy mình có chút sai lầm.
“À! Thì ra là vậy sao! Xem ra mình mới thật là kẻ bị tính toán từ đầu trận tới
giờ. Cậu ta quả là một tay lợi hại mà.”
Đến giây phút này tui mới nhận ra mục tiêu thật sự của cậu ta là gì, đó là phá
được thế cờ song mã.
Đúng là thế cờ song mã là thế cờ tui yêu thích ở kiếp trước nhưng khi qua đây
và sử dụng nó để hành hạ các mạo hiểm giả khác nó đã được ví như dấu ấn cờ vua
của riêng tui.
Nơi đây toàn là dân tập sự trong cờ vua nên hầu hết thường ỷ vào sức mạnh xe
và hậu, nhưng sau khi bị tui hành hạ nhiều lần thì trong tâm thức mọi người
thế cờ đó được coi là dấu ấn tuyệt chiêu độc quyền.
Vậy nên chẳng có gì nổi bật và dễ quảng cáo bản thân hơn việc ván đầu tiên của
cuộc đời chính là đánh với người khai sáng và phá được thế cờ dấu ấn của người
đó cho dù kết quả chung cuộc là thua đi chăng nữa.
Nhưng cậu ta quá ngây thơ, chẳng lẽ cậu ta không biết rằng nếu cố hết sức đánh
bại tui thì điều đó cũng có nghĩa là đã phá được thế cờ song mã rồi sao, dù
sao thì trong một cuộc chơi thế này phần thắng cũng là ấn định quan trọng
nhất. Vậy chỉ có thể có một trường hợp đó là ngay từ đầu cậu ta đã không nghĩ
đến mình có thể thắng tui
“Là một người chơi cờ cậu đã bại, nhưng là một thương nhân thì cậu có thể là
một người tốt đó, ít ra cậu ta không phải là người chỉ quan tâm kết quả và
quan tân cả đường đi tới nó nữa. Xem ra tôi có thể yên tâm giao cờ vua cho cậu
rồi.”
Tui gật đầu thầm nghĩ như vậy và quyết định nghiêm túc dốc toàn lực nghiền nát
cậu ta và chỉ bằng vài nước sau đó
“Không thể nào..... Con chốt đó.” Cậu thương nhân xanh mặt khi thấy con chốt
của tui đã sắp tiếp cận đến cuối bàn cờ
“Trước giờ các mạo hiểm giả không ai có thể dồn tôi đến mức này, cậu là người
đầu tiên đã phá được thế song mã của tôi, và để chúc mừng cậu tôi sẽ dồn toàn
bộ sức mạnh của mình vào những nước còn lại.”
Cạch! Con chốt đã về tới cuối đường bên kia, thế song mã hồi sinh, và khi đó thì do đã hi sinh quá nhiều để phá song mã khi nãy, Frank đã không còn đủ sức chống lại tui nữa và nhanh chóng bị dồn vào thế bí.
“Tôi thua rồi.!” Bằng một biểu hiện thất vọng Frank cúi mặt lên tiếng
Tui không thể nói là thỏa mãn với ván cờ này, nhưng ít ra cậu ta cũng có thể
chứng minh được một cái gì đó về bản thân, điều đó cũng khiến tui hài lòng.
“Là một người chơi lần đầu tiên, như vậy là rất tốt rồi.”
“Cám ơn ngài, đúng là thực lực người khai sáng có khác! Tôi không phải là đối
thủ của ngài.”
“Vậy thì chúng ta sang mục đích chính của cậu khi tới đây được rồi chứ hả.”
“Vâng! Tôi xin ngài cho phép tôi được quyền kinh doanh cờ vua và phát triển
nó.”
“Anh hoàn toàn có thể lơ tôi đi và tự tay làm điều đó mà.”
“Nếu tôi thật sự làm vậy thì chúng ta sẽ không thể cùng ngồi với nhau để chơi
cờ như vậy đâu. Ngài thấy tôi nói như vậy đúng không.”
Khư! Khư! Khư! Thành ý đầu tiên trong việc làm ăn đối tác đó là phải công khai
tìm hiểu lẫn nhau à, cậu ta quả thật là thú vị, nhưng cũng đúng đó, nếu cậu ta
có ý định không hợp tác với tui thì cậu ta có thể lờ tui đi và tự kinh doanh,
hoặc là vẫn gặp tui nhưng không đề nghị chơi cờ mà sẽ trực tiếp đi vào vấn đề
và cho dù tui có cho phép hay không cũng không quan trọng với cậu ta.
“Được lắm! Tôi trao cờ cua cho cậu! Ra giá đi.”
Nghe được câu nói đó, khuôn mặt chàng trai giãn ra
“Được! 25.000 Eris!. Nếu ngài đông ý sẽ có tiền ngay tại đây, ngay lúc này.!”
“Thành giao!.” Tui thống khoái đập bàn, con mẹ nói, bán được tới 25.000 ngàn
thậm chí vượt dự đoán tui đến gần 10.000, như vậy tui sẽ bày tỏ lòng hiếu
khách của mình một lần nữa.
“Anh có thẻ skill không, nếu có tôi sẽ cho anh một thứ thú vị khác.”
“Vâng! Nhưng hiện tại tôi chỉ có thẻ cấp 1 và cấp 2 thôi, skill cũng không
thuộc loại hiếm, liệu có được không.”
“Không thành vấn đề! Cho tôi xem thử đi.”
“Vâng vậy thì….”
Sau đó anh ta cho mình xem hơn chục loại thẻ skill khác nhau, quả thực mình đã
gặp quý nhân rùi, tuy chỉ có hai thẻ mình cần nhưng đó quả là thứ nếu rơi vào
tay mình thì nó có thể phát huy đến uy lực cao nhất.
Là cái gì ư! Bí mật! Nói trước mất hay à.