Phương Thức Để Mạnh Lên


Người đăng: Khatttj

Crouch đã lấy đi bằng chứng, cùng với những gì còn lại của con Clay Viper, vì
vậy Hiiro đành rời khỏi hang với bàn tay trắng.
Nhưng sau đó, cậu nhận ra điều gì đó. Cơ thể của cậu trở nên nặng nề mệt mỏi,
mặc dù không nặng đến mức cậu không thể đi. Lý do quá rõ ràng.
(Hẳn là tại vì mình đã sử dụng 「Parallel Writing」 .)
Cậu đã viết 「Speed」 trên cơ thể cậu nhiều lần, và những hiệu ứng đã xếp chồng
lên nhau. Nó tăng tốc độ của cậu lên một cách đáng kinh ngạc, nhưng nó cũng
làm cho cơ thể làm việc quá sức trong khi không phù hợp với cấp độ hiện tại
của cậu. Cơ thể cậu kêu răng rắc như thể nó đang cố để theo kịp với tốc độ
nhanh dần của cậu.
(Chậc, đau đấy...)
Vừa nghĩ cậu vừa đi về cửa hang. Ở ngoài cửa hang, Muir ngủ dưới bóng mát của
một cái cây, và Arnold đang chăm sóc cho cô bé.
Thấy Hiiro ra trễ, Arnold phàn nàn.
"Mi làm cái quái gì mà lâu thế? Lạc đường à?"
"Không. Tôi biết. Vậy ông không nhìn thấy hắn à?"
Crouch đã biến mất vào mặt đất. Có vẻ hắn ta cũng đến bằng cách như vậy. Khả
năng cao là Arnold không nhìn thấy hắn ta.
"Nhìn thấy cái gì cơ?"
"Không, không có gì. Nhóc lùn như thế nào rồi?"
"Ổn, con bé không có vết thương nào nghiêm trọng, giờ con bé sẽ ngủ 1 lát vì
mệt mỏi. Con bé sử dụng quá nhiều sức mạnh rồi lại còn bị bắt bỏi Clay Viper
nữa."
Muir đã ngủ say. Ngay cả sau khi giải phóng một lượng sét đáng kinh ngạc, cơ
thể của cô không có bất kỳ vết thương nào. Ngay cả quần áo của cô cũng không
có bất kỳ vết cháy xém nào.
"Ta xin lỗi, nhưng cho đến khi Muir tỉnh dậy..."
Khi Arnold đã định nói gì đó, Muir từ từ mở mắt.
"Uu ..."
"Muir? Con ổn chứ, Muir? "
"Ch..chú?"
Mắt cô bé vẫn hơi lờ mờ nhìn ra Arnold trước mặt cô.
"Ừ chú đây. Cảm thấy thế nào? Con có cảm thấy cơ thể có gì lạ không?"
Muir dần nhìn rõ hơn và cô bé nhận ra mình đã ra khỏi hang. Rồi cô bé nhìn
Arnold và nói.
"Cháu có đau một chút, nhưng vẫn ổn. Còn con quái vật?"
"Con rắn đó hả, chúng ta đã đập chết nó rồi."
Và Muir nói với giọng buồn bã.
"Cháu... cháu xin lỗi ... Tại vì cháu mà..."
Mặc dù con quái vật đã bị đánh bại, Muir cảm thấy buồn vì cô bé gây ảnh hưởng
đến 2 người. Nhưng những từ tiếp theo khiến cô không tin vào tai mình.
"Ahaha, con đang nói gì vậy? Nhờ con mà chúng ta đã có thể hạ gục con rắn.
Cháu không nhớ à?"
"Ể?"
Arnold giải thích tất cả mọi thứ cho Muir, những điều mà cô không thể tin rằng
đó là mình. Sức mạnh của chính cô bé đã làm tê liệt con Clay Viper và tạo cơ
hội để hai người kia hạ gục nó.
Ngay cả Hiiro cũng không hề phủ nhận điều đó. Cậu chỉ đứng khoanh tay, nhắm
mắt với ý “Đúng vậy”
"Chú... có thật không ạ?"
Ngay cả bây giờ,cô bé vẫn không thể tin được vào điều đó. Nhưng Arnold hoàn
toàn không có lý do gì để nói dối. Sự thật là sức mạnh của cô đã có thể thay
đổi một điều gì đó, sự thật là cô đã có thể chống lại con quái vật đó khiến cô
bé sốc hơn bất cứ thứ gì.
Hiiro lúi húi viết cái gì đó. Cậu đã viết một từ trên mặt đất.
"Oy, Hiiro. Mi đang làm gì thế?"
"Im miệng và xem đi."
Và một cái gì đó bắt đầu được chiếu lên mặt đất. Đó giống như một màn hình
tivi đã được tạo ra. Và trên đó, những cảnh từ cuộc chiến trước đó đã được
chiếu lại.
(Có vẻ như nó đã thành công. Sử dụng 「Project」, mình có thể thấy những cảnh
trong trí nhớ của mình. Thật là tiện lợi.)
Cả hai người kia sửng sốt khi thấy phép thuật đó, nhưng Arnold nhận ra những
cảnh chiếu ra giống những gì anh ta đã trải qua, vì vậy nên anh ta có thể hiểu
được ý nghĩa đằng sau phép thuật của Hiiro.
"Đây có phải là trận đánh chúng ta vừa đánh lúc nãy?"
"Đúng vậy. Này nhóc lùn."
"Dạ?"
"Là thật đấy. Cứ xem đi nếu nhóc muốn."
Hiiro nói trong khi cậu hướng góc nhìn của cậu xuống để nhìn cảnh quay. Muir
bắt chước cậu và nhìn vào “màn hình”.
“Đoạn phim” được phát lại là khoảnh khắc mà cô bé bị bắt bởi Viper Clay. Khi
đó đột nhiên, một luồng điện lớn xuất hiện, và Hiiro đã nắm lấy cơ hội.
Sau đó, cơ thể của cô tiếp tục tỏa ra một ánh sáng nhạt, và Arnold đỡ lấy cô.
Trên người Arnold là những vết cháy xém do điện giật. Ngay cả các những câu
nói giữa Hiiro và Arnold trong trận đánh cũng nghe rõ.
Nhìn Muir xem với vẻ mặt sửng sốt, Hiiro thấy sẽ khá phiền nếu viết 「Project」
một lần nữa. Thời gian hiệu quả chỉ có một phút đã gần hết, do đó các cảnh
quay sẽ kết thúc và lập lại một lần nữa. Đó là lý do tại sao cậu đã phải sử
dụng để xếp chồng hiệu ứng lên nhau.
"Đây có phải là... thật không?"
Trông như là cô bé vẫn chưa tin, Muir hỏi Arnold. Và anh ta gật đầu nhẹ nhàng.
"Ừ, vậy là cuối cùng sức mạnh của con đã thức tỉnh. Con làm tốt lắm, Muir."
“Hic...”
Muir vỡ òa trong nước mặt và ôm chặt vào Arnold. Anh xoa đầu cô bé và nói.
"Chú đã nói với con rồi mà, phải không? Điều đó sẽ làm con mạnh mẽ hơn. Con
vẫn còn một chặng đường dài để đi, nhưng 「Lightning Spirit」 đã thừa nhận những
nỗ lực của con."
“Híc…híc.”
"Bây giờ con đã có thể chiến đấu. Nhưng hãy nhớ, con vẫn chỉ là một người mới.
Hãy làm từng bước một trong thời gian này. Được chứ, Muir? "
“Vâ… híc… vâ… vâng!”
Arnold lau sạch nước mắt của cô, và cô bé mỉm cười hạnh phúc.


Konjiki no Word Master - Chương #78