Sự Thức Tình Của Muir!


Người đăng: Khatttj

“Có vẻ đó là lối ra.”
“Nhanh nào, ta muốn nhảy vào bồn tắm nóng ngay và luôn~”
“V-vâng, chúng ta đã gặp rất nhiều quái vật trên đường.”
Cả ba tiến đến gần đến phía ánh sáng. Bỗng dưng, đá từ trên trần bắt đầu rơi
xuống, khiến cả ba giật mình.
“N-này, Hiiro?”
“Hah, vậy là như trong game, chúng ta sẽ phải đánh boss trước khi thoát ra.”
Muir run lẩy bẩy. Cả bọn đồng loạt nhìn lên. Và…
“SHAAAAAA!”
Đó là một con anaconda. Nó khéo léo di chuyển trên trần động.
“Tôi nghĩ rằng nó là… Clay Viper.”
“Này này, không đùa chứ!?”
Hiiro đã từng thấy nó trong Bách Khoa Toàn Thư. Nó là một con quái Rank S. Nó
có thể dài tới 30 mét, và thân hình nó lớn như một cái cây. Vảy phủ khắp cơ
thể nó, và một hào quang màu đen cũng từ đó tỏa ra.Nó xuất hiện với một vẻ mặt
đầy đe dọa. Chiếc lưỡi chẻ của nó thụt ra vào liên tục. Đôi mắt đỏ thẫm, tỏa
ra cái cảm giác như bạn sẽ bị hút vào nếu nhìn vào chúng.
“Nhóc nên tránh đi đâu đó đi, nhóc lùn.”
“Ah, v-vâng…”
Muir không có lựa chọn nào khác ngoài nghe theo Hiiro. Cô bé không thể giúp
được gì khi đối mặt với đối thủ đáng sợ này.
“Ông già, ông xài được đòn tầm xa nào không?”
“Thì, cũng sơ sơ.”
“Vậy làm phân tâm con quái với chúng. Tôi sẽ cho nó ngủ, như với con Red
Boar.”
Nhưng cần thời gian chuẩn bị để làm điều đó. Cần tập trung rất cao để có thể
hoàn thành từ đó, nên cậu không thể để mình trở thành mục tiêu.
“Được, nhưng cố mà làm cho nhanh đấy. Level của ta có tăng, nhưng con này ta
không chấp nổi một mình đâu.”
Bình thường, chạy có vẻ như là phương án tốt nhất. Tuy nhiên, trong trận với
con Red Boar, đối thủ bị hạ dễ dàng với . Arnold tin rằng Hiiro sẽ làm được gì
đó.
“Nó tới đấy.”
Trong lúc họ đang đứng yên, con Clay Viper bắt đầu tiến đến chỗ cả hai với cái
miệng há rộng. Cả hai nhảy lên cao để tránh. Nhưng, ngay lập tức bị đánh văng
bởi cái đuôi của con quái.
“Guh!”
Cả hai cùng ngã xuống một lượt. Arnold chửi rủa cái sức mạnh không tưởng của
con quái, trong lúc lăn lộn trên mặt đất đau đớn.
(Chết tiệt… Nó dùng đuôi thuần thục quá.)
Hiiro càu nhàu, cố gắng giữ khoảng cách và bắt đầu viết một ký tự. Arnold đứng
đậy và chặn đầu con Clay Viper.
Đột nhiên, con quái phun ra một chất dịch từ miệng.
Có hơi giật mình, nhưng Arnold đã kịp lùi lại và tránh đòn. Mặt đất, ngay khi
tiếp xúc với chất dịch, bắt đầu tan chảy.
“Cái con này còn có cả độc hả trời…”
‘Vụ này căng đây,’ Arnold nghĩ, nắm chặt hơn vào thanh kiếm trên tay.
“! Nhận lấy này!”
Ngay khi xuất kiếm, một ngọn gió sắc như dao được chém ra.Ngọn gió sắc chém
vào da thịt con Clay Viper, khiến nó rỉ máu.
Nhưng ngay sau đó, vết thương lập tức liền lại. Có vẻ đòn tấn công quá yếu,
không thể đối phó với cái khả năng tự hồi phục đáng sợ của con quái.
Arnold có vẻ xuống sức, nhưng con Clay Viper thì không. Nó phóng thẳng tới
anh, như chưa hề bị gì.
“Ku!”
Arnold bằng cách nào đó, né qua một bên, và chuẩn bị phản công. Nhưng con quái
bỗng nhiên chui xuống lòng đất.
“WTF!? Nó có cái mánh này nữa hả!?”
Nhìn cảnh đó, Hiiro tặc lưỡi. Cứ thế này, cậu băn khoăn liệu có trúng con quái
không. Con Clay Viper hiện giờ đang tập trung vào Arnold, nên Hiiro có thể
hoàn thành ký tự của mình mà không gặp khó khăn nào.
Nhưng, với cái tốc độ và cái chiêu chui xuống đất đó, nhắm trúng con quái là
cả một vấn đề.
“Chết tiệt! Mày đâu rồi! Ra đây coi, con quái khốn nạn!”
Arnold hét lớn, nhưng không có bất kì dấu hiệu nào.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển. Cả hai tập trung theo dõi xung quanh, tìm vị
trí trồi lên của con quái.
“KYAAaaaa!”
Nó trồi lên ngay nơi Muir đang trốn. Dùng thân mình quấn lấy con bé, nó phóng
thẳng lên trần.
“MUIIIIIR!”
“Chết tiệt!”
Hiiro đã không nghĩ rằng Muir sẽ bị tấn công. Cậu đã mất cảnh giác.
Hiiro ngay lập tức chỉ ngón tay ra và nhắm ký tự của mình đã viết. Bản năng
của nó như cảm nhận được nguy hiểm, con quái liếc nhìn, rồi đổi tư thế để có
thể di chuyển bất cứ lúc nào. Cứ thế này, nó sẽ tránh được một cách dễ dàng.
Hiiro hoàn toàn không muốn lãng phí ký tự cậu dành chừng đấy thời gian để
viết.
“Ông già, ông có thể dừng chuyển động của nó không!?”
“Không phải là không thể, nhưng Muir cũng sẽ bị cuốn vào đòn đánh!”
Arnold nghiến răng, trừng mắt nhìn con Clay Viper.




Muir nghĩ hoàn cảnh của mình thật đáng thương. Và cô bé bất lực trước nó. Cô
không thể chiến đấu và hoàn toàn vô dụng, và bị bắt như thế này, khiến Hiiro
không thể tấn công.
(Tại sao… mình luôn là người được bảo vệ…? Kể cả khi mình không muốn điều đó…)
Cô nghĩ về quá khứ. Cơ thể của cô trước giờ vốn rất yếu ớt, và cô chẳng thể
làm gì ra hồn cả. Cô đã rất buồn vì điều đó. Nhưng luôn luôn có ai đó đứng lên
bảo vệ cô. Điều đó luôn khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
(Kể cả khi… kể cả khi mình đã hứa với chú sẽ trở nên mạnh hơn)
Đau đớn khi bị con quái quấn chặt, Muir mở mắt ra. Trước mặt cô là khuôn mặt
bồn chồn của Arnold.
(Chú…!)
Chỉ vì cô bé mà anh phải lộ ra vẻ mặt như vậy…. Arnold và Hiiro có thể bị
thương vì cô. Lời nói của Arnold vang lên trong đầu cô.
“Hắn đã gửi gắm con cho ta. Có chết ta cũng bảo vệ con”


Konjiki no Word Master - Chương #74