Word Magic


Người đăng: Khatttj

Thông thường trong tình huống như thế dễ có quái ra cản đường lắm nhưng cậu đã
gặp may khi đi về thị trấn mà chẳng tốn giọt mồ hôi nào.
Và cậu hướng tới Guild để hoàn tất nhiệm vụ.
“Để tôi xác nhận lại nhiệm vụ của cậu, Hiiro Okamura-sama. Cậu chấp nhận nhiệm
vụ cấp F “Thu hoạch Cát thảo” đúng chứ. Cậu có thể cho tôi xem thành quả của
cậu.”
Bà chị tiếp tân trong quầy nói, Hiiro đặt túi chất đầy cát thảo trước mặt cô.
“Được rồi, tất cả là 22 bó. Cậu sẽ được thưởng 7700 Rigin. Hãy đưa thẻ của cậu
cho tôi.”
Khi cậu đưa chiếc thẻ, cô ta đi đâu đó một lát.
Sau một hồi thì quay lại và trả tấm thẻ cho cậu.
Nhìn vào cột tiền trong thẻ đã từ 0 trở thành 7700.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành. Cậu làm tốt lắm.”
Cô cúi đầu lịch thiệp và nở nụ cười rất con buôn.
Hiiro cũng gật đầu nhẹ đáp lại và rời khỏi Guild.

(Tốt, tiền đã có. Vậy thì tiếp theo là thức ăn. Mình vẫn chưa bỏ gì vào bụng
từ khi đến đây.)
Hỏi người dân, cậu tìm đến một quán ăn.
≪Victorias≫ là thị trấn lớn được bao bọc trong bức tường thành, được chia làm
các khu chợ búa, thủ công nghiệp, khu giải trí và những con phố người dân sinh
sống.
Và mỗi con phố cũng đã rất lớn, Victorias chẳng khác nào được gộp lại từ những
thị trấn nhỏ khác nhau.
Hiiro bước qua một khu buôn bán để tìm quán ăn.
Khi cậu bước vào đại một cửa tiệm, nó bốc lên mùi cá thơm lừng.
Cậu không ghét cá nên quyết định vào xem thử thực đơn.
Đúng như cậu nghĩ, cậu chẳng hiểu nổi mấy cái tên trong thực đơn nghĩa là gì
nên yêu cầu một món gợi ý của quán.
“Vâng, một suất mì hải sản gây nghiện! Xin hãy chờ một chút~”
Tên bồi bàn hứng hởi nhận yêu cầu.
Trong khi đợi thức ăn cậu kiểm tra lại bảng.
Cậu nhận ra là MP đã hồi lên 40 sau khi đã sụt xuống 30 trước đó do dùng đến 3
lần.
Nó có thể hồi lại khi cậu nghỉ ngơi, giống như stamina (thể lực) của cậu.
Nhưng tỉ lệ hồi phục không có ích nhiều lắm khi chỉ hồi được 10 MP sau khi cậu
dùng ma thuật từ hơn một tiếng trước.
(Mà, cũng đâu phải nghỉ suông, mình còn đi lung tung quanh thị trấn nữa mà.)
Nếu cậu thực sự nghỉ ngơi, nói cách khác là ngủ thì tốc độ hồi phục chắc sẽ
khác.
Trong khi đang còn lan man thì thức ăn đã được dọn ra.
Một bát mì đầy hải sản.
Rất nhiều trứng như trứng cá hồi với tôm và tảo bẹ hay rong biển xanh.
Cậu lấy đôi đũa trộn nó lên, mùi hương thơm ngon xộc vào mũi.
Dạ dày cậu bắt đầu biểu tình.
Cậu bắt đầu từ thứ trông như vây cá mập.
“Ô”
Không kìm nổi, cậu thốt lên.
Miếng vây đậm đà làm sao, vị cá như trào vào khoang miệng.
Mùi và vị thật tuyệt cú mèo khiến cậu không thể dừng lại.
Sau đó, cậu dùng thìa húp nước.
Quá tuyệt so với một suất ăn như thế.
Nước dùng trôi tọt xuống họng mà cậu chẳng hề hay biết.
Hương vị nhẹ nhàng mà tinh tế.
Tiếp theo là mì, nhìn cẩn thận thì có những hạt nhỏ trộn trong từng sợi.
Với mồm đầy ứ ự, hương vị biển thách thức vị giác.
Thì ra cá được nghiền trộn trong mì. Thật đúng là mì hải sản mà.
(Ra là món gây nghiện quả không chỉ dừng lại ở cái tên à.)
Cậu chén xong bữa ăn chỉ trong vài phút và có thể xử thêm hai hay ba bát nữa
song cậu đã chống lại cám dỗ, đã nghèo không nên mắc cái eo.
Dù nó chỉ có 450 rigin chăng nữa.
Căng da bụng rồi, giờ thì cậu nghĩ nên kiếm cái nhà trọ để vạch kế hoạch dài
lâu như lên cấp, kiếm tiền chẳng hạn.


Konjiki no Word Master - Chương #7