Vườn Tinh Linh


Người đăng: Khatttj

Hiiro há hốc mồm vì kinh ngạc. Cậu tự hỏi “Chết tiệt. chúng đã nhìn thấy mình
chưa nhỉ?” . Ngay lập tức, những đốm sáng đó ngừng bay lượn.
(Đó là ... phải không?)
Chúng trông giống như trong cuốn sách ảnh. 4 Pheom lướt qua Hiiro, mỗi Pheom
đều có một mái tóc khác nhau. Đỏ, xanh, vàng, và xanh lá cây.
"Này! Này! ! Không, . Có phải cậu đang nhìn chúng tôi không? Phải
không!"(Pheom)
“Thì sao nào ? Nói ít thôi, ồn quá.” (Hiiro)
"Điều này khác xa những gì mẹ nói với chúng ta!" (Pheom)
"Đúng vậy! không thể nào nhìn thấy chúng ta! "(Pheom)
(Thật là ồn ào... chúng nói chuyện xung quanh mình, lảm nhảm liên tục. Nhưng
có một điều khiến mình khó chịu….)
" Làm thế nào bọn mi biết ta không phải là ?" (Hiiro)
(Ngay lúc này, mình đang mang hình dạng của người, những người khác hoàn toàn
không thể nhận ra. Tuy nhiên, các phát hiện ra ngay lập tức!)
"Wow! Hắn đang nói kìa! Hắn thực sự có thể nhìn thấy bọn mình! "(Pheom)
Vì lý do nào đó, màu đỏ tỏ ra vui mừng khôn xiết ...
"Dù sao thì cũng hãy trả lời ta đi! Làm thế nào bọn mi biết được? "(Hiiro)
"Huh?!? Tôi đoán tại vì nó không phải sự thật nhỉ ?. "(Pheom)
Với một cái nhìn bình thản, một Pheom trả lời Hiiro.
"Sự thật?!? Ý của mi là gì? "(Hiiro)
"Kyahaha! đằng ấy thực sự không biết à? "(Pheom)
Màu vàng dường như thích thú về điều đó.
"Thú vị! Thật thú vị! "(Pheom)
"Chúng tôi sẽ nói với đằng ấy! Đó là bởi vì chúng tôi là ! Chúng tôi là những
kẻ có thể nhìn thấu mọi thứ ! "(Pheom)
"Những kẻ có thể nhìn thấu mọi thứ? Điều đó nghĩa là gì? "(Hiiro)
"Kyahaha! Cậu ta không biết! Cậu ta thực sự không biết! "(Pheom)
Màu đỏ vẫn bay, đang cố gắng bắt chước tôi. Màu xanh lá cây tiếp tục nói...
"Mắt của chúng tôi chỉ nhìn thấy sự thật!" (Pheom)
"... Vì vậy nên bọn mi có thể thấy hình dạng thật của bất cứ ai?" (Hiiro)
"Ooo! Tuyệt vời! Đúng rồi đó! "(Pheom)
Màu xanh lại cười một lần nữa... Hiiro bắt đầu muốn sử dụng cho nó đo sàn.
"Dù sao thì, đó là cách mà chúng tôi biết." (Pheom)
Pheom màu vàng gật đầu. Hiiro thực sự muốn nói chuyện nghiêm túc với Pheom đó
thay vì đám ồn ào kia
Màu đỏ tiến lại gần Hiiro.
"Hmmm. Con người này... có thực sự là một không? "(Pheom)
Màu xanh lại cười lần nữa... Hiiro thật sự muốn dùng cho nó rụng.
"Cái gì! Không phải sao? "(Pheom)
"Cậu ta thực sự giống một Humas mà..." (Pheom)
"Có lẽ cậu ta khác biệt chăng?" (Pheom)
"Mình cũng không biết, nhưng mình có cảm giác cậu ta khác biệt so với những
người còn lại." (Pheom)
Màu đỏ vỗ lên bàn tay của cậu.
"Tôi biết rồi! Mẹ có thể sẽ biết!"(Pheom)
"Đúng rồi!" (Pheom)
"Chúng ta sẽ đi ư ?" (Pheom)
“Cậu có chắc về điều này không?"(Pheom)
Hiiro thở dài.
"Được rồi! Đi thôi nào!" (Pheom)
ZUZUZUZUZUZUZUZUZU
Trước mặt họ, mặt đất nứt ra ...
"Cái thế giới này bị làm sao nữa không biết?" (Hiiro)
Vết nứt tiếp tục mở rộng ra cho đến khi có kích thước đủ để một người đi qua.
Nhìn từ ngoài vào chỉ có một màu đen tăm tối.
"Lối này sẽ dẫn tới chỗ mẹ, đi thôi nào!"(Pheom)
“Này, khoan đã ..!” (Hiiro)
Màu đỏ kéo tay cậu.
(Mẹ mà chúng nói là ai? Nhưng quan trọng là, sao chúng tin tưởng mình nhanh
quá vậy ?)
(Có vẻ như những này không thông minh lắm. Đầu chúng có vấn đề à ?)
(Dù sao thì, vụ này cũng hay đấy chứ, ai mà biết được mình sẽ tìm được cái gì”
Hiiro bước vào vết nứt.
“Huh!?” (Hiiro)
Các tạo ra một ánh sáng xuyên qua bóng tối. Bên trong vết nứt, cảnh vật giống
như một khu rừng, nhưng có vô số ánh sáng bay lượn trong không khí.
Những ngôi nhà ở đây chỉ nhỏ như những ngôi nhà búp bê
(Mình cảm giác như vừa lạc vào Lilliput ...) (Edit note : Lilliput – hòn đảo
của giống người tí hon trong tiểu thuyết Cuộc phiêu lưu của Gulliver do
Jonathan Smith viết năm 1726)
“Đằng này!” (Phoem)
Màu đỏ đẩy cậu ta lại phía đó. Một thứ to lớn, Một cái cây lớn và rỗng ruột
hiện ra trong tầm mắt Hiiro, cùng lúc đó, 1 người phụ nữ xuất hiện.
Cô ấy không nhỏ như những Pheom. Mái tóc xanh óng ánh, dài đến sát đất. Tóc
của cô tỏa sáng. Trên đầu cô đặt một vương miện. Một đôi cánh hiện hữu trên
lưng cô. Dáng người mảnh khảnh. Cô ấy trông như một nữ thần.
Cầm một cây gậy với một quả cầu phát sáng và lông vũ trên đầu, cô nói.
“Chào mừng đến .”
"Cảm ơn vì đã mời tôi, mặc dù tôi đã bị ép đến đây." (Hiiro)
Màu đỏ le lưỡi.
"Orun nhìn người tốt lắm. Tôi không nghĩ rằng con bé sẽ mang kẻ thù đến đây."
Rõ ràng, cô ấy tin tưởng Hiiro.
"Ơ kìa mẹ"(Pheom)
"Gì vậy con yêu?" (Woman)
"Người này, cậu ta có phải là một không?" (Pheom)
"Không phải. Cậu ta đến từ một thế giới khác. Cậu ta không đến từ thế giới của
chúng ta."
Các nàng tiên xung quanh ồ lên ngạc nhiên. Hiiro mỉm cười.


Konjiki no Word Master - Chương #62