Mật Ong Ngọt Ngào


Người đăng: Khatttj

Hiiro trở lại làng, với Honey Syrup để chế biến Honey Candy. Sau khi đã thưởng
thức những vị ngon của mật.
Arnold và Muir đã đi đâu đó, nên Hiiro giờ ở một mình với ý định xả hơi cả
ngày. Cậu đi ra vườn hoa gần làng với một quyển sách.
Đây là quyển mà cậu lấy từ nhà của Max. Dĩ nhiên là cậu đã xin phép mượn từ
chính chủ.

Đó là cái tên trên bìa cuốn sách. Không hiểu vì sao nhưng cậu có thể đọc được
ngôn ngữ của thế giới này, nó như được phiên dịch khi đi vào đầu cậu. Theo
những thông tin từ Guild thì ngôn ngữ ở thế giới này gọi là Ranalyth, khá là
khác biệt với tiếng Nhật.
Dù vậy Hiiro có thể dễ dàng đọc nó như thể nó được viết bằng tiếng Nhật. Có
thể đây là kĩ năng mà cậu nhận được khi di chuyển giữa các thế giới. Ngôn từ
được phiên dịch ngay lập tức khi cậu đọc. Đọc là thế còn để viết thì cậu cần
trải qua luyện tập.
Sự thật là 4 hero hiện vẫn đang luyện viết ngôn ngữ thế giới này nhưng Hiiro
thì đã viết thạo như một người bình thường của thế giới này.
Cậu luôn có một trí nhớ tốt, đặc biệt đối với những thứ mà cậu hứng thú. Và
những cuốn sách là một trong những số đó. Dù không phải hoàn hảo, Hiiro có thể
nhớ gần như mọi thứ mà cậu muốn, vậy nên cậu nhanh chóng thuộc bảng chữ cái
của thế giới này.
“Đây là chuyện về… một hero, hử?”
Trên bìa cuốn sách hình ảnh của một chàng thanh niên với một thanh kiếm.
(Thế giới này cũng có thể loại sách như thế này à. Coi nào, tác giả là…
Marquis Blue Note)
Không phải là một cái tên mà cậu từng nghe đến. Hiiro lật trang sách và đọc.
Một câu chuyện với thiết lập bình thường.
Câu chuyện về các quốc gia đều muốn thể hiện quyền lực của mình, muốn chứng tỏ
ta đây đứng trên tất cả. Ban đầu chỉ những cuộc thảo luận nhưng rồi nó leo
thang thành chiến tranh.
Các vương quốc ấy đấu đá lẫn nhau khiến cho người dân gánh chịu hậu quả, đời
sống lầm than. Một thế giới đầy đau thương. Và rồi, một thanh niên trẻ không
thể giương mắt trước thế gian loạn lạc, đã cùng bạn bè đứng lên ngăn chặn cuộc
chiến.
(Cảm xúc về chính nghĩa đẹp đấy nhưng thế giới không có dễ sống đâu dù cuộc
chiến nhỏ mấy chăng nữa)
Được mọi người xưng tụng là anh hùng, được tôn thờ nhưng sau cùng chàng ta
cũng bị hạ sát.
(… Đù? Thằng nhân vật chính chết toi sao?)
Hơn nữa, kẻ sát hại chàng chính là vị vua của đất nước đã tôn chàng như một vị
anh hùng. Chàng ta bị gán vào tội giết con gái của đức vua. Dĩ nhiên là chàng
hoàn toàn vô tội. Tuy nhiên bởi sự nổi tiếng của chàng như một biểu tượng của
hòa bình sau khi kết thúc chiến tranh đã chạm đến sự ghen tị của nhà vua và gã
đã hãm hại chàng.
Và sau đó, xung đột nổ ra quanh ai đã sát hại anh hùng, và một cuộc chiến mới
đã nổ ra, tình trạng trở lại như trước đó.
(Anh hùng đã cố gắng chăm chỉ nhưng cuối cùng chỉ nhận một kết đầy bi thảm)
Nhưng cuộc phiêu lưu chưa dừng lại ở đó.
(Thế quái nào mà truyện vẫn chưa kết thúc!)
Có những điều mà chàng cần phải làm. Vẫn còn nhiệm vụ dang dở khi chàng chết.
Do đó, chàng hồi sinh và quay lại thế giới này.
Theo những gì nghiên cứu, có một cách để cho thế gian này được hòa bình. Trên
chuyến hành trình của mình, chàng đã biết đến một ma pháp. Sức mạnh của nó là
tuyệt đối, một sức mạnh kiểm soát được thế gian mà anh hằng mong muốn.
Tuy nhiên, trong cuộc hành trình chàng đã đánh mất cơ thể, giờ chỉ là một thực
thể không thể dùng ma thuật. Vậy nên, chàng quyết định đợi chờ. Rồi một ngày,
sẽ có người sẽ tìm ra chàng, và khi đó, chàng sẽ tái sinh lần nữa, và mang hòa
bình trở lại. Dù cho cả vương quốc ấy sẽ bị nghiền nát.
(Uầy, tên anh hùng từ bỏ nhanh thế.)
Ta sẽ hủy diệt toàn bộ mọi vương quốc xấu xa. Và thế gian này sẽ được yên
bình. Một thế gian mà ta có thể phiêu lưu thỏa thích.
Vậy nên người anh hùng vẫn chờ. Chờ và chờ.
Tin vào một ngày ánh sáng hi vọng sẽ đến, chàng tiếp tục đợi chờ.
Người đàn ông tên Tyn Cal Weikl. Người đàn ông được điềm báo là một Hero.
(Tên này chắc chắn bị phế rồi. Nhưng kẻ đẩy gã thành như thế là cái quốc gia
và thế giới đó)
Hiiro đóng sập cuốn sách.
“Một kết thúc cho một Hero. Mình chẳng muốn trở nên như gã đâu.”
Vị anh hùng trong cuốn sách đã không có được cái kết có hậu. Dù cuộc sống thực
muôn mặt nhưng truyện vẫn là truyện. Tiểu thuyết cũng chỉ là hư cấu.
Dù có là Hero tạo ra hòa bình thì vẫn có đầy kẻ thù. Chiến tranh mang lại lợi
ích cho khối kẻ. Và có những kẻ mong muốn được chiến đấu. Và ở giữa nó, một
người anh hùng trẻ tuổi cố áp đặt lý tưởng ích kỉ về chính nghĩa của mình lên
những kẻ khác.
“Tự do là nhất. Đừng có ép bản thân làm gì cả. Chỉ mặc trôi theo dòng chảy là
tốt nhất.”
Trong khi lẩm bẩm, Hiiro nhắm mắt lại.


Konjiki no Word Master - Chương #56