Hạn Chế Của Word Magic


Người đăng: Khatttj

Hiiro nhìn con Red Boar lần nữa.
Để có thể chiến đấu với quái rank S thì đòi hỏi phải là Mạo hiểm gia từ cấp S
trở lên. Nếu không thì thực sự rất nguy hiểm. Tuy nhiên lần đầu thấy một con
quái độc nhất nên khiến Hiiro trở nên phấn khích.
“Lão già, ông rank bao nhiêu?”
“Ta á? Rank C.”
“Hừm, ông cũng khá cao đó.”
“Thế còn nhóc?”
“Tôi nghĩ là E… à không, giờ là D rồi.”
Lần cuối cậu kiểm tra Guild Card thì nó đã chuyển sang rank D. Dường như cứ
đánh nhiều quái thì sẽ tự động lên rank.
“C và D à… nhìn kiểu gì cũng chẳng si nhê với một con cấp S.”
“Vậy sao?”
Không như Arnold, Hiiro không có gì là sợ hãi. Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy sát
khí từ con quái.
“Ch-úng ta phải chạy thôi. Ta phải lo cho Muir nữa.”
“Tại sao phải làm thế chứ? Chỉ cần hạ nó là xong mà.”
“Đừng có mà nói hão nữa! Rank S mạnh hơn nhóc tưở-”
Không để Arnold nói hết câu, con Red Boar đã bắt đầu tấn công. Nó nhanh hơn
mọi quái mà họ từng thấy trước đây. Ngay khoảnh khắc, Hiiro đá vào ngực
Arnold, đẩy gã tránh khỏi đòn của con quái.
“Oa! Chết tiệt! Nó nhanh quá!”
Arnold kêu ca, nhưng Hiiro thì ngược lại.
(Tuyệt vời. Vậy ra đây là rank S.)
Con Red Boar trở lại thế tấn công. Sát khí nó bốc lên dữ dội. Hơn thế, sau khi
họ tránh được đòn đột kích, nó đã xô đổ cả một hàng cây mà không một chút
thương tích.
(Da và răng của nó có vẻ khá cứng. Nếu mà đối đầu trực tiếp thì HP mình về 0
là cái chắc.)
Nếu đây là game thì cậu có thể sống dậy nhưng đây là đời thật nên nếu bị thổi
bay như thế có thể chỉ có nước chết. Hiiro quắc mắt, tự hỏi trường hợp đó có
áp dụng được vào thế giới này hay không. Mà dù thế nào, cậu không muốn bị đau
đâu.
“Oi oi, chạy mau Hiiro! Muir nữa!”
Muir lắc đầu sợ hãi, ti hí nhìn trộm từ nơi lẩn trốn sau những rặng cây.
Con Red Boar lại đối mặt với họ lần nữa.
“Rồi, tôi sẽ xử con này.”
“Đ-đừng có mà ngốc thế! Nhóc không thể đánh bại con quái đó đâu!”
“Im đi. Với tôi, chẳng có gì là không thể.”
“Trời ạ! Nhóc lấy đâu cái tự tin chết người đó hả! Coi chừng, nó đến đó!”
Arnold nhảy lên tránh, nhưng Hiiro không thèm di chuyển.
“Đồ- ngốc! Tránh đi!”
Mặt đất rung lên, những chiếc gai nhọn như gai xương rồng đâm ra từ mặt đất
xiên qua con Red Boar… hay là không.
“Cái!?”
Những cái gai bị gãy ngay tắp lự khi chạm vào da con quái. Nhưng đòn tấn công
không mảy may suy giảm.
“Chết tiệt.”
Hiiro bổ nhào xuống đất tránh được đòn tấn công, tuy nhiên cậu giận dữ vì đòn
tấn công của cậu không có tác dụng. Cậu nhảy tránh muộn một giây nên cánh tay
trái chạm phải con Red Boar. Chấn động nhẹ thôi cũng khiến cơ thể cậu xoay
vòng, đổ nhào ra đất.
“Gừ-!?”
Cơ thể cậu đau đớn.
“Hiiro!”
Arnold lên tiếng gọi, nhưng cậu không có thời gian để trả lời. Mặc cơn đau,
cậu ngay lập tức đứng lên. Tuy rằng cậu không thể đứng vững.
“Chết tiệt… Đòn thấm đấy, quái vật.”
Cậu lườm con quái.
(Hoàn hảo, mình đang có từ muốn thử. Giờ thử nghiệm với con quái này nào.)
Hiiro tập trung ma lực vào ngón tay và bắt đầu viết chữ. Khó có thể di chuyển
ngón tay, không hiểu sao nhưng nó làm cậu mất nhiều thời gian để viết. Trong
khoảng đó thì con quái bắt đầu đòn tấn công tiếp theo. Nó tách rời chiếc ranh
năng và phi thẳng vào Hiiro.
(Nó làm được trò đó nữa sao!?)
Hiiro may mắn tránh được những chiếc răng nanh, nhưng con quái Boar cùng lúc
lao vào cậu lần nữa. Nó không để cậu chút rảnh rỗi để có thể viết.
Đột nhiên, Arnold đâm sầm người vào sườn con quái. Con Boar khụy chân xuống
không ngã nhưng đòn tấn công cũng bị dừng lại.
“Thế nào con! Mày thấy chứ? Sức mạnh của ngài Arnold ta đây-”
Con mắt Red Boar sáng lên đầy nguy hiểm và nhìn giận dữ về phía Arnold.
“À, ừm, à thì là…”
Trong khi Arnold kìm chân con quái, Hiiro vội viết nốt từ.
(Chết tiệt! Di chuyển đi, cái ngón tay này!)
Nhưng những ngón tay cậu run run và không thể viết được. Nó làm cho cậu càng
trở nên tức tối. trong khi đó, con quái quay sang đâm Arnold.
“Uaaa!”
Gã nhảy sang bên tránh. Nhưng những chiếc răng nanh đeo bám gã. Arnold dùng
chiếc đao to bổ chảng để đỡ lại, nhưng chấn động cũng đủ thổi bay gã.
“Gư A!.. Đúng như ta nghĩ… nó quá mạ…”
Arnold tỏ ra đau đớn, trong khi lườm nhìn con quái không một vết thương.
(Chỉ một tí… tí nữa thôi… Xong rồi!)
Cậu đã hoàn tất con chữ, và giờ việc cậu phải làm là bắn nó về phía con quái.
Nhưng khoảng cách với mục tiêu là quá xa. Với khoảng này, xác suất cao sẽ bị
trượt.
“Lão già!”
“G-Gì nữa! Cuối cùng nhóc cũng quyết định rút lui hả?”
“Ông ngáng đường quá, tránh ra!”
“Hả?!”
Hiiro cần con Red Boar nhắm vào mình cậu nên giờ Arnold là vật cản.
“Nhóc nói gì vậy!”
“Đừng lo, ông chỉ cần đi ra núp với con nấm lùn là được. Còn lại cứ để cho
tôi.”
“…Cứ như ta có thể- Oái!”
Những chiếc răng nanh lại tấn công, gã phải nhảy tránh chúng. Arnold trông mặt
Hiiro, thấy cậu thực sự hạ quyết tâm. Nghĩ rằng tên nhóc có kế hoạch gì đó nên
Arnold nghe theo Hiiro và tránh ra.


Konjiki no Word Master - Chương #46