Đụng Độ Quái Vật Đặc Biệt


Người đăng: Khatttj

“Thêm nữa là mật ong mà họ làm là hàng thượng phẩm đấy.”
“Ha? Cháu cũng mong chờ lắm.”
“Phải ha.”
“hả? Bé lùn chưa bao giờ đến đó à?”
Biểu hiện của Muir cũng như cậu nên cậu đoán là cô bé chưa từng đến đó bao
giờ.
“V-Vâng, sự thật là, ừm..”
Dường như có điều khó nói, cậu cảm giác rằng cô bé nghĩ đó là chuyện cần phải
đề cập tới. Nhưng Hiiro đã vẫy tay.
“A, nếu không muốn nói thì nhóc không cần phải nói đâu.”
“Ế?”
Muir ngây ra nhìn Hiiro. Arnold cũng vậy.
“Tôi không có hứng thú với quá khứ người khác, nên không lý gì để nhóc ép bản
thân phải nói ra cả.”
“…N-Nó không phải… nhưng…”
Arnold dõi theo Muir đang buồn rầu và cố nói gì đó nhẹ nhàng để dịu đi không
khí.
“Nếu Hiiro thấy ổn thì cứ để mọi chuyện như thế đi, Muir!”
“Bác…”
“Thôi đi nào!”
Hiiro bắt đầu bước đi. Arnold vỗ đầu Muir, và thì thầm vào tai cô bé.
“Ta biết cháu áy náy nhưng Hiiro là Hiiro, nếu cháu có kể thì hắn cũng chỉ đáp
lại “rồi thì sao?” thôi.”
“Vâng… đúng là vậy…”
Nghe những lời của Arnold, Muir gạt bỏ bớt gánh nặng trong lòng.
“Ta mong là cháu có thể kể với hắn một ngày nào đó.”
“Vâng!”
“Giờ thì ta nên đuổi theo không thì lạc mất hắn đó!”
“Dạ!”
Nhìn theo Muir đang chạy bắt kịp Hiiro, gã nghĩ (Thật dễ thương!). Nếu mà
Hiiro nhìn thấy biểu lộ của Arnold lúc này chắc cậu sẽ lôi gã đến vành móng
ngựa mất.
Sau khi đi một hồi, họ bắt đầu chạm trán với những con quái đầu tiên, chúng là
những con mà họ từng thấy trước đây.
“Ta nghĩ nó là… con Bukbuk?”
Bukbuk là những con quái tồn tại ở hình dạng những cuốn sách. Nó có kích thước
lớn. Hơn nữa, sức mạnh của con quái này đến từ…
Xẹt Xẹt!
“Oạch! Món đòn sét mạnh phết!”
Arnold thốt lên khi tránh nó.
Phải, Bukbuk là dòng quái có khả năng ma thuật. Hơn nữa tùy phần dòng khác
nhau lại có thể học ma thuật khác nhau. Tuy nhiên thật khó để nhận biết phân
loài của Bukbuk.
“Lâu lắm mới gặp được con quái đáng để ra tay. Lão già, tôi để con đó cho ông
đó.”
“Tuyệt! Hãy xem đao pháp của Arnold bổn gia! Muir, lùi lại coi!”
“V-Vâng!”
Mỗi người chọi một con.
(Con của ông chú là con sử dụng lôi, của mình là…)
Uỳnh!
Đột nhiên, một cánh tay khổng lồ đâm lên từ mặt đất, cố đấm Hiiro.
“Ra mày là hệ Thổ à!”
Hiiro rút Piercer và chém bàn tay đất. Nhưng ma pháp của Bukbuk tạo ra các khe
rãnh nhỏ. Chúng tiến về chỗ cậu, hãm chuyển động của cậu.
“Đừng có mà kiêu ngạo!”
Hiiro tập trung ma lực vào ngón tay và viết [Tĩnh] vào không khí. Cậu hướng nó
xuống đất và kích hoạt.
Mặt đất bình yên trở lại, các khe rãnh dừng nứt ra. Con Bukbuk bối rối, và nó
do dự ra đòn tiếp theo.
“Chết đi!”
Ngay khoảnh khắc, Hiiro nhanh chóng rút khoảng cách với con quái. Một bức
tường đất ngay lập tức hiện lên chắn trước nó.
“Nó không đủ để ngăn ta đâu!”
Không dừng lại, Hiiro đâm thẳng thanh kiếm vào bức tường. Thanh kiếm dễ dàng
xuyên qua nó. Và xuyên qua cả con Bukbuk ngay sau. Tiếp theo là một âm thanh
như quyển sách rơi xuống đất, con quái ngừng cử động.
“Phần lão già thì sao rồi…”
Gã có vẻ cũng xử lí gọn gàng. Sau khi tránh những tia sét, áp sát lại gần và
một nhát đại đao của gã chém xuống đi đời con Bukbuk.
“Ngươi nhìn thấy chứ!? Sức mạnh của bổn tọa! Nahahahaha!”
Có vẻ gã đang say mèn chiến thắng. Mấy con quái này đúng là hàng khó chơi
nhưng sự chênh lệch lvl nên họ đã dễ dàng giải quyết chúng.
(Đánh bại được một con tuyệt đến thế sao?). Cậu thở dài.
Sau trận chiến, họ còn gặp những con quái khác nữa trên đường đi. Qua bao trận
chiến, cuối cùng họ mới đi qua được khu rừng.
“Ta qua khu rừng này thì sẽ đến Doggam!”
“Ông không thấy lạ sao?”
“Gì cơ?”
“Ta chạm mặt nhiều quái lúc trước nhưng khi vào rừng lại chẳng có mống nào.”
“Chắc chúng sợ chúng ta chạy mất dép rồi chăng?”
“Ông đúng là thoải mái quá rồi đó.”
“Xin lỗi anh, mỗi khi mà bác đang hứng chí thì thường như vậy đấy.”
“Tôi cũng chẳng mong đợi gì từ gã này từ đầu rồi nên không cần lo.”
“V-Vâng…thở dài”
Muir có vẻ thấy xấu hổ khi nhìn Arnold. Như là đứa con gái nhìn ông bố trong
ngày Phụ huynh* vậy.
*{Ngày mà bố mẹ đến dự giờ lớp học của con cái, ở Nhật có nhưng Việt Nam chỉ có ngày họp phụ huynh thôi.}


Konjiki no Word Master - Chương #44