Anh Chàng Không Làm Không Công


Người đăng: Khatttj

Đặt chân đến Ames, việc đầu tiên của Hiiro là đi tìm một nhà trọ.
May mắn là không mấy Mạo hiểm gia dừng chân ở chốn này nên có khá nhiều phòng
trống, chỉ duy nhất một phòng đôi đã được đặt trước.
“Cho tôi một phòng đơn.”
“Ê, à, vâng. X-Xin lỗi… nhưng cậu có phải là… một Mạo hiểm gia?”
“… đúng vậy.”
“Tôi… hiểu rồi.”
“…?”
Hiiro nghiêng đầu cảm giác hình như cậu không được chào đón.
Đây là lần đầu cậu tới ngôi làng này nên chẳng có chuyện xích mích gì với họ
cả.
Tên chủ nhà trọ tỏ vẻ dè chừng với cậu.
Nó làm cậu khó chịu tuy vậy do đã nhận được phòng nên cậu tính đi lượn quanh
làng.
Nhưng có điều gì đó kì lạ.
Vì lí do nào đó, cậu cảm giác bị những ánh nhìn soi mói đến từ mọi phía.
Cảm giác như coi cậu như một vị khách không mời.
Như tên chủ quán trọ, họ ném cho cậu sự khó chịu.
Có vẻ như cái làng này không chào đón người ngoài.
Cũng chẳng sao, Hiiro chỉ nghỉ tạm một đêm nên để tâm làm gì.

“Này, ông kia.”
Bất chợt, có người gọi cậu.
Cậu quay người lại, một đứa bé đang ở đó. Một cậu trai khoảng 7 tuổi.
Tên nhóc lườm cậu với ánh mắt đầy ngờ vực. Hiiro lờ nó đi bởi cậu không ưa
thái độ của nó.
“Này, đừng có mà lờ tôi!”
Tên nhóc giận dữ. Tại sao cậu lại dính vào tên nhóc nhiễu sự này chứ? Hiiro
nhún vai.
“Gì đây, nhóc lùn?”
“Đừng có mà gọi tôi là lùn! Nhất là khi ông mặc cái áo choàng đỏ quái dị đó!
Thật phát khiếp!”
“… Thế nhóc là bò mộng hay là gì à?!”
Không phải cậu mặc áo choàng đỏ để dọa nạt kẻ khác.
Nó chỉ đơn giản là một vật phẩm bảo hộ.
Dù nó thu hút khá nhiều sự chú ý vào cậu.
Thêm bộ đồ học sinh bên dưới, đúng là một sự kết hợp chẳng giống ai nhưng
Hiiro chẳng quan tâm đến nó lắm.
“Ông kia, ông là Mạo hiểm gia phải không? Sao khi không lại tới nơi dị biệt
như thế này.”
“Nơi dị biệt?”
“Đừng có mà gọi nó là nơi dị biệt!”
“Chẳng phải nhóc gọi trước sao.”
(Sao mà tên nhóc đó hống hách vậy…?)
Hiiro cũng chẳng cần biết, cậu lờ tịt và cố rời đi để tránh rắc rối.
“N-này, chờ đã!”
Lờ đi, lờ nó đi.
“Tôi bảo ông chờ đã!”
Nhắm mắt.
“Này, lão kia! Nghe tôi nói chứ!”
Bịt tai, lè lưỡi.
“Này… nè… đừng có mà lờ tui.”
Giọng tên nhóc bắt đầu run run.
Nó chắc cảm thấy tủi thân vì bị lờ đi.
Hiiro thở dài một phát và dừng lại.
“Thế nhóc muốn gì?”
Cậu thôi không lờ tên nhóc nữa bởi nếu cậu mà làm nó khóc ở đây thì có mà cuốn
gói khỏi làng mất.
Thấy vậy, tên nhóc tươi rói như hoa, nhưng sau lại tiếp tục lườm cậu.
“H-ừ, ông đúng là tên nhỏ mọn! Tên Mạo hiểm gia nào cũng vậy!”
“Ta là ta. Đừng có mà đánh đồng ta với mấy kẻ khác, thật là khó chịu!”
Cậu ném cho tên nhóc cái nhìn bực bội làm cho nó co rúm người lại.
“…Hừ, Vậy có chuyện gì? Nhóc nên biết là ta đang bận đi xem xét quanh đây.”
“Ể? Sao ông lại phải đi xem xét?”
“Có vấn đề gì sao? Nó không liên quan tới nhóc.”
“Ư..ư”
Mắt tên nhóc lại ngấn nước, Hiiro bấm vào thái dương và thở dài.
“Hà, thì để giết thời gian. Ta vừa tới đây và có ý định ở qua đêm trước khi
tiếp tục khởi hành.”
Cậu nhìn tên nhóc, mong là tên nhóc thỏa mãn câu trả lời.
“Ồ? Vậy ông không phải tới phá làng à?”
“Phá làng? Cái gì cơ?”
Theo tên nhóc thì mấy Mạo hiểm gia gần đây đến làng đã đột nhập vào các tiệm
tạp hóa hay các cửa hàng vũ khí, và làm những gì chúng muốn.
“Có một nhóm hai người và chúng ép nhà trọ phải cho chúng ở miễn phí.”
Trong khi nghiến răng, tay cậu nhóc nắm chặt.
“Sao mấy người không khước từ chúng? Chỉ cần mấy người đồng tâm là tống cổ
được chúng rồi mà.”
“Chúng tôi không thể.”
Người trả lời Hiiro không phải là cậu bé.
“A, bác Panis.”
Người đàn ông tên Panis là một người trung niên tầm hơn 30 tuổi.
Thực tế thì ông ta trông còn khá trẻ nhưng sắc thái ảm đạm lại khiến ông có vẻ
già dặn hơn.
“Ông chú là?”
“Cậu có vẻ là một Mạo hiểm gia. Tên tôi là Panis, là chủ của một cửa hàng xập
xệ.”
Nghĩa là ông ta là một trong những nạn nhân của hai tên Mạo hiểm gia kia.
“Có thật như tên nhóc này nói chứ?”
“Vâng, đúng vậy. Giờ chúng đang phá ở cửa hàng tạp hóa.”
“… Ông nói là các ông không thể ngăn được chúng, nghĩa là sao?”
Panis có vẻ bồn chồn, ông thở dài.
“Không biết vì sao nhưng chúng giữ bằng khoán của làng” *{bằng khoán:giấy
chứng nhận quyền sở hữu đất}
“Hả? Sao chúng lại có chứ? Không phải thông thường thì trưởng làng phải giữ
sao?”
“Vâng, nhưng chẳng rõ sao nó tự dưng lại biến mất khỏi nhà trưởng làng…”
Nói tóm lại là hai tên kia đã ăn trộm nó.
“Thật là bất cẩn! Mấy người gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.”
“Cậu nói chí phải.”
Một người khác xen vào trả lời Hiiro.
“Cậu là Mạo hiểm gia vừa đến? Ta là trưởng làng của Ames, Brey.”
“Bác làm gì lại ra đây, bác trưởng làng?”
Panis hỏi.
“Thì cũng như cậu. Tôi được báo có người ngoài đến nên tôi đến để kiểm tra.”
Sự xuất hiện đã ngay lập tức đến tai trưởng làng và ông ta tự đến kiểm chứng
xem Mạo hiểm gia đó như thế nào.
Ông có chút nhẹ nhõm khi thấy Hiiro chỉ là một Mạo hiểm gia bình thường.


Konjiki no Word Master - Chương #15