Đụng Độ Quái Vật


Người đăng: Khatttj

Ngẫu nhiên là slime cũng rơi ra “chất nhầy nhụa” giống với một nhiệm vụ nhưng
cậu lờ nó đi vì trông nó tởm quá.
Đi qua rừng hồi lâu, cậu lại chạm trán thêm một con slime khác.
Đang cảm giác ức chế thì đột nhiên có gì đó nhảy ra từ bụi rậm bên hông cậu.
Nó tấn công cậu bằng một loại vũ khí.
Ọp!
Cậu ngả người tránh được nó nhưng người toát mồ hôi lạnh.
(Tí nữa thì… à, là một goblin.)
Y như bức hình trong cuốn sách tham khảo cậu đã xem.
Vóc người bé nhỏ như đứa con nít nhưng khuôn mặt thì xấu xí với một chiếc dùi
cui trên tay.
“Bị cái đó đánh vào thì chắc đau phải biết…”
Đang tập trung nhìn goblin, cậu nhận thêm một đòn tấn công khác từ phía sau mà
kêu lên.
Cậu quên mất về con slime. Nhân thế, con goblin nhảy vào tấn công.
(Chết tiệt. Goblin đến theo đàn, mình không thể lãng phí thời gian ở đây
được!)
Cậu dùng con dao đỡ chiếc dùi.
Con goblin phát ra tiếng ken két như tiếng nghiến răng, nước dãi chảy ra từ
miệng nó.
Hiiro không muốn bị cắn nên đá nó ra xa.
(Hừ, một con quái dạng người… Mình có thể giết được nó không đây?)
Tự ngẫm bản thân, cậu nheo mắt nhìn con goblin. Hơi thừa khi nói rằng cậu chưa
từng giết ai bao giờ khi còn ở Nhật.
Mấy con ruồi muỗi thì rồi nhưng động vật cũng chưa bao giờ huống chi giờ là
sinh vật có vóc dáng con người dù rằng nó là quái vật.
“Haiz, dù gì ta cũng phải sống sót cái đã.”
Cậu thì thầm lấy lại tự tin.
“Xin lỗi… nhưng ngươi sẽ là vật lót đường cho ta.”
Nói rồi, cậu lao về phía con goblin với tất cả tốc độ.
Hiiro có độ nhanh nhẹn khá cao dù cậu không biết vì sao.
Con goblin không di chuyển, có vẻ nó đợi cậu tiến gần mới ra đòn.
Xoẹt!!!
Cậu chém gục nó.
Bụng cậu có chút quặn đau, cậu cố chịu đựng và nhìn sang con slime.
“Đến lượt mày!”
Sau khi hạ xong con slime, một tiếng báo lên cấp kêu lên.
Giờ cấp độ cậu là 4.
Mọi chuyện đều ổn thỏa.
Niềm vui cậu chưa được bao lâu thì những con goblin khác đã xuất hiện.
Có vẻ trận đánh trước đã thu hút chúng.
Tuy nhiên, Hiiro đang chờ chúng. Cậu tập trung ma lực ở đầu ngón tay và viết
một chữ lên mặt đất.
Cả nhóm goblin lao vào cậu cùng lúc.
(Ngon… có giỏi thì lao vào kiếm ăn!)
Ngay khi lũ goblin đến ngay trước cậu,
“Kích hoạt!”
Cậu hô lên và dòng điện phát ra từ con chữ.
Và khoảng khắc tiếp theo, những vật sắc nhọn xuất hiện từ mặt đất, đâm xuyên
vào những con goblin.
“Haha, nó hoạt động rồi.”
Lũ goblin giãy giụa trong đau đớn cố thoát ra nhưng không thể.
Chúng ngừng nhúc nhích và chết.
Từ mà Hiiro đã viết là “Kim”
Vùng tác động khoảng 6.5m2, giống như từ “Rắn” trước đây.
Cậu chờ lũ goblin vào tròng và xử cả đám.
(Hừ… mệt hơn mình nghĩ.)
Máu chảy ròng ròng từ lỗ bị đâm xiên trên thân lũ goblin.
Nhìn thấy vậy, Hiiro đau đớn nhận ra đây là cuộc chiến thực sự, rằng những gì
cậu đã làm và rằng cậu có thể trở thành như lũ goblin đó nếu bất cẩn.
Một bài học bằng vũ lực.
(Hư, cái gì cũng có lần đầu của nó.)
Cậu thực hiện lại lần nữa. Lũ goblin còn lại bối rối trước đòn tấn công kì lạ
của cậu mà không dám tấn công.
“Thử tiếp coi nào.”
Vừa nói, cậu nhặt viên đá và viết lên đó từ “Dừng”.
Nếu tốt đẹp thì nó sẽ làm lũ goblin bất động, Cậu ném viên đá vào một con
goblin.
Ngay khi viên đá chạm vào vai nó, cậu kích hoạt nó.
Tuy nhiên, chỉ có viên đá dừng lại. Dừng ngay giữa không khí.
(Hừm, vậy ra nó không thể phát ma thuật.)
Nếu cậu viết lên một hòn đá thì chỉ hòn đá đó bị ảnh hưởng.
Hiiro đã mong là tác dụng từ hòn đá cũng truyền sang goblin nhưng đáng buồn là
không được.
Chỉ mình hòn đá bị tác động còn con goblin thì không.
(Vậy thử cái khác vậy!)
Cái thứ tiếp theo cậu thử là từ “Dài” lên con dao.
Cậu giơ con dao lên và xoay cơ thể một vòng.
“Kích hoạt!”
XOẸT!!!!
Trong nháy mắt, con dao dài ra và cắt những goblin đứng đằng xa. Ba con goblin
ngã gục xuống.
“Chỉ cần thêm hai con nữa là hoàn thành nhiệm vụ nhưng đừng hòng ta để cho
chúng mày thoát đâu.”
Cậu vung con dao đã được kéo dài tàn sát lũ goblin, mải mê mặc tiếng kêu báo
hiệu thăng cấp.
Sau khi diệt toàn bộ lũ goblin, cậu lượm những “Răng nanh Goblin”.
Những chiếc răng sắc nhọn ở trên hàm trên.
Nhưng trước đó, cậu biến con dao trở lại như trước bằng từ “Gốc”.
Ngay sau khi thu lượm xong, cậu cảm thấy cơ thể rã rời.
MP hoàn toàn cạn nên cậu dùng “kẹo bơ” để phục hồi nó.
(Phải rồi, mình cũng phục hồi nguyên trạng vùng đất này nữa.)
Với MP mới khôi phục, cậu sửa lại với từ “Gốc”.
Do lao vào cuộc chiến mà cậu không để ý nhưng đây chẳng khác nào một vụ thảm
sát, dù cho chúng chỉ là lũ quái vật.
“Hừ, chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ có những xúc cảm này!”
Cậu thở dài trong khi nói, cậu cũng không nghĩ rằng tinh thần cậu kiệt quệ đến
mức này.
Nó khiến cậu nhận ra rằng đây không phải là một trò chơi.
Mùi của máu, cảm giác chém qua thớ thịt, những tiếng thét và xác chết.
Những xúc cảm ấy khiến Hiiro, một người dân thành phố của một đất nước yên
bình, một cú sốc khủng khiếp.
Mệt lử, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng tiếng xào xạc báo hiệu có thứ gì đang
đến. Một con goblin.
“Hừ, chắc là mình phải tiếp tục cho đến khi quen với nó…”
Cậu thở dài đầy cam chịu và lườm mắt vào con goblin.


Konjiki no Word Master - Chương #11