Sư Phụ Của Arnold


Người đăng: anvaan0

Cả nhóm đứng trước một ngôi nhà bình thường. Nó nhỏ hơn nhiều so với những
ngôi nhà khác. Cửa nhà cũ kỹ và trầy xước. Nhìn qua cũng có thể thấy đây giống
như 1 ngôi nhà hoang.

Arnold gõ cửa, và cau mày khi không ai trả lời. Có vẻ như chủ nhà cố tình làm
lơ như vậy để xua đuổi những vị khách không mời.

Arnold đẩy nhẹ cửa. Cánh cửa vang lên những tiếng cót két chói tai… Cửa không
khóa.

"Mình tự tiện vào thế này có ổn không chú?" (Muir)

Muir hỏi Arnold với một giọng bồn chồn, Arnold khẽ gật đầu.

"Đây, nhìn này" (Arnold)

"Cái gì ạ?" (Muir)

Arnold chỉ vào chiếc chuông treo ở gần phía trên bên trong cánh cửa.

"Cái chuông này nghĩa là gì ạ?" (Muir)

"Đây là thói quen của sư phụ của chú. Bất cứ khi nào sư phụ đi ra ngoài, người
ấy luôn đặt một cái chuông trên cửa. Bây giờ sư phụ đang ở trong nhà."
(Arnold)

Nó trông có vẻ như vậy, trên cả 2 mặt của cánh cửa đều có một cái móc, và một
cái chuông được treo móc vào bên trong cánh cửa.

"Cháu hiểu rồi, vậy…?" (Muir)

"Đúng, nó có vẻ như sư phụ đi uống rượu về và đang ngủ trong nhà”

Họ đi vào trong nhà. Giống như Arnold đã nói, trong nhà nồng nặc mùi rượu. Họ
bịt mũi lại; rõ ràng là không có lỗ thông gió trong căn nhà.

"Mùi khó chịu quá, cứ để cửa mở cho thông gió chút đi." (Hiiro)

Nhìn vào bên trong, nó không thể gọi là nhà hay là cái chuồng nữa, nó nhỏ đủ
để dán nhãn là nhà kho. Tuy nhiên có rất nhiều chai rỗng nằm khắp nơi trên sàn
nhà và trên các kệ sách. Họ không thể cảm nhận được sự hiện diện bên trong.

"Không có ai ở trong này à?" (Hiiro)

Hiiro vừa hỏi vừa nhăn mặt khó chịu

"À không sao, theo ta nhớ thì..." (Arnold)

Arnold bắt đầu sắp xếp lại các đồ vật vương vãi trên kệ. Sau khi hoàn thành
việc sắp xếp lại thì một đòn bẩy xuất hiện.

"Đây rồi." (Arnold)

Khi Arnold kéo đòn bẩy, một phần nhỏ của sàn nhà trượt đi để lộ ra một cửa
sập. Trên cánh cửa sập có 1 cái vòng nhỏ, Arnord cầm và nhấc lên, mở ra 1 lối
đi nhỏ đủ cho 1 người đi qua.

(Cái gì đây, nhà của ninja chắc? Mà sao chủ nhà phải bày ra trò này chứ?)

Không thể tự dưng mà chủ nhà tạo ra lối đi bí mật như thế này. Có vẻ như là
cửa sập dẫn đến tầng hầm của ngôi nhà.

"Này, ông già. Không có cách nào mà..." (Hiiro)

"Chờ đã, sư phụ đang ở đây." (Arnold)

"Nó làm cho tôi tự hỏi loại người gì mà sống ở nơi như thế này." (Hiiro)

"Em... em cũng muốn biết" (Muir)

"Mi sẽ biết khi mi gặp sư phụ." (Arnold)

Arnold bắt đầu đi xuống các bậc thang.

"Được rồi, đi thôi nào" (Hiiro)

"Vâng."(Muir)

Cả Hiiro và Muir đều thận trọng khi đi xuống những bậc thang.

Bên dưới rộng hơn nhiều so với mọi người tưởng tượng. Cấu trúc của cái hầm
giống như tổ kiến khổng lồ. Nếu một người lạ không cẩn thận với khu vực này,
thì họ sẽ có thể bị lạc.

Arnord bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Rẽ trái, rẽ trái, rẽ phải, đi thằng, lại
rẽ trái…. Arnold đi như thế một lúc thì tìm ra chính xác căn phòng và ra hiệu
cho 2 người đến gần.

Khi họ bước vào căn phòng họ thấy nó trông như là một căn phòng thí nghiệm.
Các mẫu vật hữu cơ được xếp khắp nơi trong phòng. Cũng có những lọ chứa những
chất lỏng lạ trên kệ.

(Không thể tin được, thay vì đó chỉ là một phòng thí nghiệm khoa học, đây
trông như là một viện nghiên cứu)

Hiiro vừa nhìn xung quanh vừa nghĩ. Trong lúc đó, Arnold đứng lại. Tự hỏi
chuyện gì đã xảy ra, Hiiro nhìn vào phía trước. Có ở một chiếc giường tạm bợ,
một người nào đó đang ngủ trên nó.

*Khò..khò...khò…khò”

Tiếng ngáy to có thể nghe thấy rõ ràng.

*khò khò..chẹp chẹp..khò..khò”

Hiiro và Muir vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy sư phụ của Arnold. Arnold lúc
này chỉ biết (-‸ლ). Khó có thể tin rằng rằng đây là sư phụ của anh ta..

Nhưng đó là sự thật. Sư phụ của anh ta chỉ mặc chiếc áo thí nghiệm và bộ đồ
lót, đang ngủ ngon lành với một chai rượu.

Và …đó là một bé loli. (Editor note: yes, loli everywhere :v )

"Eh bà già, dậy chưa vậy?" (Arnold)

339

Arnold lớn tiếng gọi. rồi quay lại phía 2 người kia nói

"Ta hiểu hai người đang nghĩ gì, nhưng sự thật nó đau lòng lắm" (Arnold)

“Nhưng thế quái nào lại có một con bé 5 tuổi ở cái nơi tối tăm này” (Hiiro)

"À thì quá khứ nó ảo diệu lắm, và người này là sư phụ của ta đấy." (Arnold)

"Này đừng có đùa!" (Hiiro)

"…"

Muir nhìn Arnold với ánh mắt nghi ngờ như Hiiro.

"Thật á? Ông là một lolicon à" (Hiiro)

"Fuck you Hiiro! Ta hoàn toàn bình thường nhé!" (Arnold)

"Ồn quá!" (Sư phụ của Arnold)

Một giọng quát lớn vang lên khiến cả 3 người kia chói tai phải bịt tai lại

"Ồn quá đi, kẻ nào đến gây rối thế, muốn ăn đòn à....Arnold, Arnold ? Có phải
là ngươi không?" (Sư phụ của Arnold)

"Dạ, xin chào sư phụ, con mới về" (Arnold)

Arnold mặt giật giật khi anh ta cúi chào.

"Vậy, để ta bắt đầu giới thiệu. Người này là sư phụ của ta, tên bà ấy là
Rarashik Fan'naru. Thế thôi."

Đột nhiên, một chiếc dép quật lên đầu Arnold và làm anh ta đo đất. Muir rất
ngạc nhiên khi thấy điều đó xảy ra. Mặc khác Hiiro nhìn ra loli - sư phụ của
Arnold khá mạnh.

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, người nói "Thế thôi" thôi hả, mà mi gọi ai là
“bà” hả thằng nhóc này." (Rarashik)

"Hự, đau quá sư phụ." (Arnold)

"Lờ đi mệnh lệnh của ta và trốn ra ngoài một mình, ta không muốn được gọi là
sư phụ bởi một kẻ như thế!" (Rarashik)

Từ cái miệng bé nhỏ của cô, nó không có vẻ gì đáng sợ cả. Nhưng Arnold lại sợ
xoắn hết cả quẩy lại.. Hiiro cảm giác Arnold đang ở trong tình trạng hoảng
loạn tột độ.

"Đi đến lục địa của con người cho tới ngày hôm nay, ngươi nghĩ cái quái gì
vậy?" (Rarashik)

"Nhưng, sư phụ..."

"Tại sao ngươi lại không đưa ta theo cùng?" (Rarashik)

"…………gì cơ?” (Arnold)

"Làm thế nào mà ngươi dám để sư phụ của ngươi một mình ở nơi như thế này?
Ngươi có biết ta phải chịu đựng những gì?" (Rarashik)

*BỤP!”

Và Arnold lại bị một hit đo ván nữa.

(Con bé này bị làm sao vậy...?)

Hiiro chăm chú “cô bé” với hành động và lời nói (editor note : Thật sự mình
chả biết gọi con loli trăm tuổi này ntn nữa, thôi cứ “cô bé” trong ngoặc kép
vậy -_-). Cô có mái tóc màu xanh lá cây buông dài sau lưng. Hiiro nhìn
Rarashik giống như 1 học sinh tiểu học với ngoại hình và chiều cao như thế.
Phần đặc biệt nhất của cô là đôi tai thỏ dài ở phía trên đầu cô.

(Đôi tai đó,vậy đây chính là tộc người thỏ sao?)

Lục lại trí nhớ của cậu, với mái tóc màu xanh lá cây, và đôi tai dài, “cô bé”
có đủ các đặc điểm nhận dạng của tộc người thỏ.

Tại sao Arnold lại gọi “cô bé” đó là sư phụ? Nếu vậy, thì không có sự khác
biệt về tuổi tác? Tuy nhiên việc một “cô bé” ở trong 1 ngôi nhà có căn hầm như
của ninja và cả một trung tâm nghiên cứu ở dưới hầm thì đúng là không bình
thường.

(Mình không quan tâm đến việc riêng của con bé này... nhưng xem ra những gì nó
đang nghiên cứu ở đây cũng đáng xem đấy chứ)

Đây là lần đầu tiên mà Hiiro nhìn thấy người thỏ giống như Rarashik, nhưng từ
những gì mà cậu đọc được từ cuốn sách minh họa, không có người thỏ nào trông
như “cô bé” đó cả.

(“Đột biến” à ? Hay là có vấn đề với sự tăng trưởng của con bé nhỉ?)

Trong khi đang mải suy nghĩ, Hiiro bị gián đoạn bởi một cái nhìn khó chịu từ
Rarashik.

"Nhóc có gì không ổn à? Nhóc không nên nhìn chằm chằm vào một cô gái như thế?
Hay là nhóc thấy thích cơ thể này? (Rarashik) (Editor note: á đù :p )

Vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, Hiiro nhẹ nhàng trả lời với một giọng điệu hết sức
bình thường..

"Cô nghĩ tôi có hứng thú với cơ thể chưa phát triển ư? Tôi không phải là
lolicon như Arnold" (Hiiro)

"Thằng nhóc chết tiệt này" (Arnold)

Arnold lên tiếng, và nhìn thấy bên cạnh anh ta Rarashik đang giận run lên.
Arnold bắt đầu toát mồ hôi hột.

"Này.... Arnold" (Rarashik)

"D..dạ!" (Arnold)

Anh ta vội vàng đứng nghiêm.

"Oi, nhóc, nhóc có muốn làm một thử nghiệm không?" (Rarashik)

Rarashik vừa nói vừa nở một nụ cười nham hiểm. Thấy vậy, Arnold toát mồ hôi
nhiều hơn.

"Không, tôi không muốn" (Hiiro)

Rõ ràng nếu cứ như thế này thì chả mấy chốc sẽ có biến, Arnold vội lấy ra một
chiếc túi.

"Sư phụ.!" (Arnold)

Ngay khi Rarashik nhìn thấy thứ ở bên trong, biểu cảm của “cô bé” thay đổi 360
độ.

"Ế, là à?" (Rarashik)

Rarashik nhận lấy cái túi và ôm nó vào lòng như thể một báu vật vậy.

Arnold thở phào nhẹ nhõm khi không khí đã bớt căng thẳng.

"Tại sao mi không mang nó ra sớm hơn hả !?" (Rarashik)

"Vâng, là lỗi của đệ tử..." (Arnold)

Arnold nhanh chóng lau mồ hôi trên đầu và nở một nụ cười mệt mỏi.

"Hmm, vậy tại sao ngươi lại ở đây và hai người ở phía sau ngươi là ai?"
(Rarashik)

"Cuối cùng, chúng ta cũng có thể nói chuyện thực sự..." (Arnold)

Arnold tiếp tục nói với Rarashik về quan hệ của anh ta với Hiiro và Muir.
Trong khi chăm chú lắng nghe, Rarashik nhìn chằm chằm vào hai người còn lại.

"Hmm, không ngờ một thằng ngốc như ngươi có thể tìm thấy bạn đồng hành cơ
đấy." (Rarashiki)

Không thể nói chính xác được đó là một lời khen hay một lời châm chọc, nhưng
ngay sau đó Rarashik nở một nụ cười. Tuy nhiên, có một người có vẻ như không
đọc được bầu không khí.

"Không, chúng tôi chỉ đi cùng nhau thôi." (Hiiro)

Rarashik ngạc nhiên nhìn Hiiro. Hai người còn lại chỉ biết lắc đầu của họ. Nó
hoàn toàn ổn nếu như chỉ là những người đi du hành cùng nhưng nó chỉ là giống
như Hiiro để nói ra một điều như thế.

"Đi cùng thôi à? Nhóc đang nói cái gì? Nhóc không phải là bạn đồng hành với
thằng ngốc này sao?" (Rarashiki)

"Đúng rồi đấy..." (Hiiro)

Hiiro tóm tắt thời gian mà cậu đã đi cùng với Arnold và Muir. Tất nhiên, cậu
đã lược bỏ ra.

"Cho ta tham gia vào nhóm với tư cách là sư phụ của Arnold nhé? "(Rarashik)

"Nah, chúng tôi không cần một con loli như cô." (Hiiro)

Lúc đó, 2 người nhìn nhau tóe tia lửa điện. Arnold bắt đầu cảm thấy hối hận
khi mang Hiiro theo cùng.

"Thằng nhóc kiêu ngạo này. Mi thậm chí còn chưa sống được 1/10 cuộc sống của
ta, mi có muốn chết không?" (Rarashik)

"Nếu cô có thể thì cứ việc!" (Hiiro)

Nhưng ngay lúc đó, Hiiro cảm thấy cái lạnh của sắt sát cạnh cổ mình.

(Cái gì? Không thể nào ....!?)

Trước khi cậu có thể phản ứng, Rarashik đã đứng đằng sau cậu với một con dao
nhỏ, ép vào cổ của cậu. Muir kinh ngạc và không thể nói bất cứ điều gì. Arnold
chỉ biết nhìn và thở dài.

"Mi thấy chứ? Ta không chỉ là cô bé, cũng không có một cơ thể chưa phát triển.
Mặc dù ta trông như thế này nhưng ta đã sống tới 200 năm. Lần sau, mi còn gọi
ta là cô bé, ta sẽ biến mi thành một con chuột thí nghiệm đấy. Hiểu
chưa?"(Rarashik)

Nói xong cô quay trở lại vị trí ban đầu của cô. Hiiro lúc này cảm thấy mồ hôi
vã ra khắp người, một sát khí bùng ra mạnh mẽ từ Rarashik.

(Cái quái gì... nếu cô ta nghiêm túc mình có thể đã...)

Không cần chạm vào cổ mình, cậu cũng có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Cảm giác như cậu vừa thoát chết trong gang tấc. Từ cảm giác đó, cậu lần đầu
tiên nhận ra có một thể loại khủng bố như thế này tồn tại trong thế giới này.

(Loại người này vẫn tồn tại, huh ... Một người mà mình thậm chí không thể phản
ứng kịp với ... người đó)

Nếu cậu sử dụng Word Magic trước cuộc gặp gỡ này thì cậu sẽ ổn. Nếu cậu dùng
từ [vision], cậu có thể nhìn thấy chuyển động của người khác, nếu cậu dùng từ
[speed] cậu đã có thể phản ứng.

Thậm chí sau đó, Hiiro biết rằng nếu người đó đã chiến đấu thực sự, cậu vẫn sẽ
chết bởi một trong hai cách.


Konjiki no Moji Tsukai - Chương #38