Lời Mời Từ Gã Mèo


Người đăng: anvaan0

Theo ngoại hình, thì hắn là một người thú. Hắn ta có mái tóc màu đen tuyền, và
đôi mắt lạnh của hắn không thân thiện chút nào.

(Một người thú… tộc báo đen…?)

Từ ngoại hình và khí tỏa ra xung quanh, Hiiro có thể đoán kẻ này không đơn
thuần chỉ đi ngang qua đây. Cậu cảm giác rằng hắn là một đối thủ đáng gớm, hơn
cả con Clay Viper. Cậu thật sự không muốn đối đầu với hắn chút nào.

Kẻ lạ mặt chậm rãi nói.

“Cậu là người giết nó, meo?” (Trans:anh này kết câu bằng tiếng mèo kêu ấy,
meo)(Editor: nhìn xuống con Mướp quẩn dưới chân)

Hiiro xém té ngửa. Dù rằng trực giác của cậu hét lên rằng kẻ này thuộc dạng
cực kì nguy hiểm, hắn ta lại có giọng nói như một đứa bé con, và còn cái vụ
“meo” kia nữa. Với vẻ ngoài đó, tên「Mèo」này không dễ thương chút nào, quái gở
thì đúng hơn.

“Để tôi hỏi lại, meo. Cậu là người hạ nó đúng không,meo?”

“Tôi có nghĩa vụ phải trả lời à?”

Gã người thú đưa tay lên cằm, suy nghĩ. Sau một hồi, hắn ta nắm chặt một tay
lại, rồi đấm vào lòng bàn tay còn lại.

“Oh~ đúng là cậu không có nghĩa vụ phải làm thế, meo.”

Gã đó có vẻ rất thảnh thơi, nhưng dù vậy, Hiiro vẫn đề cao cảnh giác. Cảm tính
bảo rằng cậu không được phép lơ là. Ở sau lưng, tay cậu đã sẵn sàng để tung.

“Mà thôi, ai hạ nó cũng được, meo. Dẫu sao thì tôi cũng mang nó về thôi, meo.”

“Hơ? Chờ đã, ngươi sẽ mang nó đi ư?”

“Đúng, meo. Đó là nhiệm vụ của tôi, meo.”

(Nhiệm vụ? Mang về thứ lớn như vậy? Hơn nữa, nó giờ chỉ còn là cái xác?)

Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Hiiro, nhưng cậu cảm thấy rằng tốt hơn
không nên tiến sâu hơn vào vấn đề này. Cậu không nên có liên hệ gì với gã mèo
bí ẩn này.

“Vậy, ngươi muốn thì cứ lấy đi. Nhưng trước đó, để tôi lấy bằng chứng xác thực
về việc hạ nó.”

“Nếu chỉ có vậy, xin mời, meo. Nhưng xin hãy nhanh cho, meo.”

(Hmm? Gã này thành thật thật. Hắn thật sự không tính cướp chiến tích…?)

Hiiro nhìn gã người thú đang đứng yên, và chờ xem liệu anh ta có hành động.
Không có gì xảy ra, nên Hiiro tiến tới gần xác con Clay Viper.

(Mau chóng lấy nó rồi ra khỏi đây nào.)

Hiiro đưa tay ra nhặt《Clay Viper Fang》để làm bằng chứng, nhưng ngay khi cậu
chạm vào nó, cậu cảm thấy có sát khí. Hiiro lập tức rút kiếm ra và thủ thế,
nhưng gã mèo đó đã ở ngay trước cậu, nắm lưỡi kiếm lại.

“Ng-ngươi làm gì vậy!?”

Gã mèo cười, và rồi đá Hiiro ra.

“Gu-!”

Hiiro văng ra xa, nhưng đã giữ vững chân trụ tránh bị ngã nhào. Tuy vậy, lực
tác động của cú đá vẫn khiến Hiiro nhăn mặt.

“Ng-ngươi…!”

“Như tôi nghĩ, cậu rất mạnh, meo. Có vẻ không phải do may mắn mà cậu hạ được
nó nhỉ, meo.”

Cái mặt tươi cười của gã đó thật sự khiến người ta khó chịu.

“Ngươi muốn đánh nhau à, con mèo khốn khiếp!?”

Hiiro hét lên và chuẩn bị vung kiếm, nhưng đối thủ đột nhiên hiện ra trước mặt
cậu.

(Hắn nhanh hơn mình rất nhiều!?)

Hiiro lập tức dùng thanh katana để phòng thủ, nhưng lại bị đá văng đi một lần
nữa. Lần này, cậu lăn ra đất, nhưng lập tức đứng lên và thủ thế.

(Chết tiệt… Sao hắn đối phó với katana của mình bằng tay không được?)

Bình thường, một người không thể cầm lưỡi kiếm và đánh nó. Nhất là nếu người
đó đánh vào cạnh sắc của thanh kiếm. Tay của người đó chắc chắn phải bị
thương. Dù thế, gã người mèo không có một vết xước nào cả.

“Meahaha! Cậu đánh tốt đấy, meo. Cậu thật sự rất mạnh, meo. Nếu cậu cố gắng
hơn chút nữa, tôi có thể sẽ cho cậu làm thuộc hạ, meo.”

Từ “thuộc hạ” khiến Hiiro phát bực.

“Đừng đùa với ta, con mèo kia… Ta sẽ khiến cho ngươi hối hận suốt đời.”

Cậu nhìn hắn không chợp mắt, và tập trung phép thuật vào ngón tay.

(Thử tưởng tượng chiêu trước đó của Muir xem thế nào)

“Nhận lấy này!”

Cậu viết từ『Thunder』và bắn nó vào dưới chân đối thủ.

Dù không như của Muir, một tia điện mạnh mẽ chạy trên mặt đất, tiến tới mục
tiêu

“Meo!?”

Gã mèo có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười, rồi đưa hai tay của hắn ra
trước. Và, dòng điện biến mất như thể bị hút vào.

“Cái!?”

“Meaha! Cậu là một người điều khiển sét, meo? Nó mạnh đấy, nhưng vẫn chưa đủ
để đánh bại tôi, meo.”

Hiiro không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

(Mình biết là dòng điện, bằng cách nào đó, biến mất trong tay hắn… nhưng con
mèo chết tiệt đó đã làm gì?)

Cậu có thể dùng『Pry』để lấy thông tin, nhưng dùng nó lại tốn thời gian. Với cái
tốc độ kia, cậu khó lòng mà đối phó được.

(Vậy…)

Hiiro viết một từ trên cơ thể mình. Và rồi…

Cậu xuất hiện trước đối thủ.

“Méo!?”

Gã mèo càng bất ngờ hơn. Tốc độ của Hiiro giờ khác xa lúc trước.

(Nhờ viết『Speed』lên người, Mình có thể tự tăng khả năng của mình lên! Giờ thì
đánh nào!)

Theo đà, Hiiro đâm thanh『Piercer』ra trước. Nhưng, đối thủ vẫn thấy được cậu,
và Hiiro đâm vào không khí. Việc đòn đánh bị né dễ dàng khiến Hiiro cảm thấy
rằng mình thật sự đang đánh với một con dã thú.

(Chết tiệt, hụt rồi. Vậy là hắn vẫn chưa đánh nghiêm túc)

Sức mạnh, tốc độ, khí thế. Gộp tất cả lại, Hiiro đoán rằng đối thủ của cậu là
một người thú có thứ hạng vô cùng cao. Gã mèo này có thể chơi đùa với quái
Rank S như thú cưng ở nhà vậy.

(Mình không thể bất cẩn dù chỉ một giây.)

Nếu cậu phạm sai lầm, có thể cậu sẽ bị giết. Hiiro liên tục suy nghĩ cách vượt
qua gã này.Nếu chạy, chắc chắn là được, nhưng cậu sẽ không thỏa mãn khi vừa bị
đối xử như tên ngốc.

(Dù có thể… nhưng mình chả muốn quay lưng lại chút nào. Quan trọng hơn, con
mèo đó… KHIẾN MÌNH KHÓ CHỊU!)

Hiiro trừng mắt nhìn đối thủ, rồi nhanh chóng viết thêm một từ『Speed』.

Latest-0

(Ta sẽ cho ngươi nhiều bất ngờ hơn nữa!)

Với tốc độ nhanh như gió, Hiiro rút ngắn khoảng cách. Cậu tăng tốc độ của mình
lên cao hơn nữa, để khiến đối thủ bất ngờ.

Nhưng trong tích tắc, đối thủ của cậu nhíu mày, và rồi di chuyển thân mình.
Hắn né đòn của Hiiro trong một cách nhanh chóng.

(Cái!? Hắn có thể theo được tốc độ này ư!?)

Hiiro đã sử dụng Parallel writing (Ký tự song song) để có thể viết『Speed』nhiều
lần. Hiệu ứng tốc độ được cộng dồn, nên hiện giờ tốc độ của cậu là vô cùng
nhanh. Kể cả vậy, đối thủ vẫn tránh được.

Hiiro chém liên tục, nhưng không trúng nhát nào cả. Sau một hồi, cậu nhận ra
có gì đó không đúng.

(Hắn có thể cầm lưỡi kiếm chỉ với tay không, vậy sao giờ lại né mấy cú chém
này…?)

Đúng vậy, với khả năng của hắn, gã mèo này có thể dễ dàng chặn đòn đánh của
cậu. Hắn không có lí do gì lại không làm thế.

(Nếu đã vậy, mình sẽ thêm vào chút gia vị…)

Hiiro đánh dữ dội hơn, cố gắng khiến đối thủ phải phòng thủ. Trong khoảnh khắc
đó, cậu nghe tiếng cười.

“Meaha! Được, được, cậu đạt, meo!”

“Hở?”

Hiiro bất ngờ.

“Nếu là cậu, cậu có khả năng để trở thành người kế thừa ta, meo.”

“Ngươi đang nói cái quái gì thế?”

“Hiện tại level của cậu là bao nhiêu?”

“Hơ? 33, nhưng… ah.”

Cậu đã quá lơ là và vô tình nói ra level của mình. Hiiro thật sự hối hận.

“33!? Và cậu mạnh như thế!? Tốt lắm, meo!”

Hiiro thật sự hối hận.

“Tôi là Crouch, meo. Còn cậu?”

“… Không biết nữa.”

“Đây là cái hội chứng mất trí nhớ đó ư, meo!?”

Crouch kinh ngạc, miệng mở to.

“Nghiêm trọng rồi, meo! Nghiêm trọng rồi, meo! Ah, tôi nên cho chuyên viên
khám cho cậu ngay, meo!”

“Chuyên viên? Không, ta ổn! Chỉ là đùa thôi”

“V-vậy sao, meo? Vậy thì tốt quá, meo.”

Crouch lau mồ hôi trên trán. Có vẻ như hắn thật sự rất lo lắng.

(Chuyện gì với hắn vậy? Đừng chơi cái trò đó chứ…Con mèo này còn phiền hơn cả
ông chú già.)

“Vậy, tên cậu là gì, meo?”

“… Tanaka Tarou.” (Trans:Phiên bản Nhật của John Smith, nếu không biết đó là
ai, xin hỏi google-sama.)

“Oh, vậy ra đó là tên cậu, meo! Ok, Tarou, hãy đi với ta, meo!”

“Tại sao?”

“Chiến tranh sẽ diễn ra sớm thôi. Ta sẽ cho cậu làm hầu cận của mìnn!”

Vụ này thật sự tệ đây. Hiiro ngỡ ngàng. Cậu không bao giờ nghĩ mình sẽ được
mời tham gia vào cuộc chiến.

(Và còn là hầu cận. có vẻ sẽ có chút danh vọng đi kèm đây. Nếu việc này là dựa
trên thực lực của mình, thì dễ hiểu thôi, nhưng vụ này vẫn thật sự… tồi tệ.)

Crouch hiện vô cùng phấn khích. Cứ thế này, Hiiro sẽ bị bắt cóc ngay và luôn.

(Không còn cách nào khác. Dù mình không thích những tình huống thế này chút
nào.)

Nghĩ thế, Hiiro sẵn sàng cây katana của mình.

“Ta sẽ không bao giờ ở dưới kẻ nào yếu hơn mình. Nếu ngươi muốn có ta, vậy thì
hạ ta đi!”

Mắt Crouch mở to ra, sững sốt.Nhưng rồi mặt hắn nở ra một nụ cười hình trăng
lưỡi liềm.

“Thật thú vị…, meo”

Cả hai nhìn nhau với ánh mắt rực lửa. Có cảm giác như họ sẽ tóe lửa ra bất cứ
lúc nào.Nhưng đột nhiên, Crouch nhăn mặt.

“…Eh? Vậy sao, meo? … Rõ rồi, meo.”

Crouch cúi đầu xuống, thất vọng.

“Tarou, chúng ta sẽ đấu với nhau vào dịp khác nhé, meo.”

“…”

Nói xong, Crouch nhặt đầu và mình của con Clay Viper. Ngay lúc đó, cả hai thứ
biến mất, như vừa bị hút vào lòng bàn tay của hắn.

(Ph-phép thuật gì thế kia? Khoan, hắn là người thú, vậy đó là《Binding》?)

Chỉ trong vài giây, Con Clay Viper khổng lồ biến mất hoàn toàn. Crouch liếc
Hiiro.

“Đây là việc khẩn cấp, meo. Ta muốn đưa cậu đi cùng, nhưng có vẻ không được
rồi, meo. Sẽ còn có dịp khác, meo. Ý ta là, mục tiêu của cậu là【Passion】, đúng
chứ, meo?”

“Ai biết?”

“Meahaha, Ta thích cái thái độ trơ trẽn đó của cậu đấy. Vậy thì, Tarou, hẹn
gặp lại, meo.”

Xong, gã mèo biến mất như thể hắn bị lòng đất nuốt chửng. Hiiro phòng bị, đi
chậm rãi đến nơi Crouch vừa đứng, nhưng không có gì xảy ra.

Có vẻ cậu đã “được” chú ý bởi một người rất “lớn”.

(Mình nên rời khỏi【Passion】càng sớm càng tốt.)

Hiiro không bao giờ muốn gặp lại gã mèo phiền phức đó lần nào nữa. Cậu nhún
vai… và sau đó, đột ngột nhận ra.

“… Bằng chứng từ con quái…”

Không thể nào thu được bằng chứng nữa rồi.

Editor note: không chỉ Hiiro ghét con mèo (thực ra là báo đen), mình cũng cực
kỳ ghét con mèo này vì mấy cái câu thoại củ chuối của nó


Konjiki no Moji Tsukai - Chương #34