Ma Thuật Và Ma Lực


Người đăng: anvaan0


Hiiro rời khỏi lâu đài hòa vào các con phố, nghiềm ngẫm coi nên làm gì tiếp
theo.

(Điều căn bản trong RPG là thu nhập thông tin trước đã.)

Thực ra thì cậu cũng có thể hỏi lão vua và những người ở đó nhưng như thế dễ
dây vào mấy chuyện khó lường, thậm chí về lâu dài thì hết đường thoát khỏi đó
luôn. Do đó cậu nên rời đi càng nhanh càng tốt. Hơn nữa bốn đứa kia là những
kẻ có tài nên việc cậu ở lại là điều không cần thiết.

(Trước hết thì cái trong dòng Ma thuật trong bảng …? Nó nghe thật xa lạ.)

Dựa theo những hiểu biết về game và qua sách truyện thì nghĩ tới ma thuật thì
thường nhớ ngay về các Guild (các phường hội). Và qua lời lão vua nói thì đúng
là có các Guild tồn tại trong thế giới này. Hiiro quyết định hỏi những người
trong thị trấn đường tới Guild và cậu nhận ra là có một cái ở khá gần.

Giờ cậu đến đó để đăng kí làm Mạo hiểm gia. Sống trên đời không thứ gì là miễn
phí. Không cách này thì cách khác, cậu phải trữ cho mình một lượng tiền nhất
định. Thêm nữa, tiền ở thế giới này có thể lưu trữ bằng thẻ Guild, ta có thể
dùng nó để thanh toán. Đó là điều những người dân trong thị trấn chỉ cho cậu.

Khi cậu đến Guild, bên trong khá là đông đúc. Những tên lực lưỡng chắc là các
Mạo hiểm gia đứng xếp hàng trước các quầy khác nhau. Ở quầy gần nhất có tấm
biển đề Quầy đăng kí trên đó.

Người có mái tóc đen và đôi mắt đen ở đây là khá hiếm nên cậu trở thành tâm
điểm của sự chú ý ngay khi bước vào. Và đương nhiên cũng một phần là do bộ
đồng phục học sinh khác lạ của cậu. Cậu tự ngẫm bản thân nên mua sắm vài bộ đồ
sau khi rời khỏi đây. Cậu bước tới quầy mặc những ánh nhìn xung quanh.

“Tôi muốn đăng kí.”

Cậu thẳng thừng yêu cầu, một cô lễ tân ở quầy bắt đầu giải thích với nụ cười
dân buôn.

Những nhiệm vụ khác nhau sẽ được gửi tới Guild. Những Mạo hiểm gia sẽ được
nhận phần thưởng bằng cách thực hiện các nhiệm vụ đó. Các nhiệm vụ được phân
loại theo độ khó của nó từ F, E, D, C, B, A, S, SS và cao nhất là SSS. Thẻ
Guild được trao sau khi đăng kí, và nó có nhiệm vụ tương tự như Chứng minh thư
mà mọi công dân đều có. Một thứ để nhận dạng chủ nhân của nó. Cấp độ của Mạo
hiểm gia như thế nào thì nhiệm vụ của anh ta tương ứng như thế ấy. Mặc dù khá
là ít Mạo hiểm gia đạt được cấp S và cấp cao hơn. Đặc biệt chỉ có 3 người từ
tộc Humas là đạt được tới cấp SSS.

Cô lễ tân đưa cho cậu một thẻ trắng và yêu cầu nhỏ máu vào đó. Cậu chích ngón
tay bằng cây kim nhận từ cô. Sau khi nhỏ máu vào, chiếc thẻ phân tán rồi biến
mất.

“Hở? Nó biến mất?”

“Xin hãy niệm trong đầu của bạn.”

Cậu làm theo và tấm thẻ xuất hiện trên tay cậu. Nhưng trông nó hơi khác với
lúc trước. Trước nó hoàn toàn trắng nhưng giờ có thêm viền xanh dương.

“Màu sắc ấy thể hiện cấp độ của bạn. Từ màu xanh dương là thấp nhất rồi đến
tím, xanh lá, vàng, cam, hồng, đỏ, bạc, hoàng kim và cuối cùng là đen.”

Hiiro gật đầu nghe lời giải thích. Nhìn vào thẻ Guild, cậu xem xét thông tin
trên đó.

Tên: Hiiro Okamura

Giới tính: Nam

Tuổi: 17

Xuất thân: Không rõ

Cấp bậc: F

Nhiệm vụ:

Trang bị:

- Vũ khí:

- Giáp:

- Phụ tùng:

Rigin: 0

Cậu khá là vui khi dòng Xuất thân ghi là "không rõ". Nếu nó mà ghi rằng cậu
đến từ thế giới khác thì chắc giải thích hết ngày mất. Trang bị là những dụng
cụ cậu mang theo. Nó được chia làm Vũ khí, Giáp, Phụ tùng.

Nhưng có một thứ cậu không hiểu.

“Cái Rigin ở cuối trên tấm thẻ này là…”

“Dạ? Thì đó là đơn vị tiền,…”

Cô gái nghiêng đầu bối rối. Đương nhiên người dân ở đây ai chả biết Rigin là
tiền. Cũng dĩ nhiên là Hiiro không biết điều đó bởi cậu mới được triệu hồi tới
đây. Và sau khi hỏi thêm thì cậu nhận thấy giá trị của chúng gần bằng đồng Yên
Nhật và dòng thứ 6 là thể hiện Nhiệm vụ hiện tại của cậu.

(Cái thẻ này tiện thật.)

Chỉ một cái thẻ mà cậu có thể dùng để trao đổi buôn bán lại còn xác nhận danh
tính. Hơn nữa, nó luôn ở bên cậu và thích lấy ra lúc nào cũng được.

“Tôi có thể nhận nhiệm vụ ở đâu?”

“Ở bảng tin đằng kia. Nhưng nhớ là cậu đang ở cấp F nên cao nhất chỉ được nhận
nhiệm vụ cao hơn một bậc là cấp E mà thôi.”

“Hiểu rồi, vậy làm sao để tôi có thể lên cấp?”

“Cậu cứ thực hiện tốt nhiệm vụ và nâng cao cấp độ (Level) thì cấp bậc (rank)
của cậu sẽ tự động nâng lên.”

“Nghĩa là sau khi tôi hoàn thành xong một vài nhiệm vụ cái viền xanh xanh này
sẽ… ừm, thành màu gì nhỉ?”

“Màu tím.”

“À, thành màu tím chứ gì?”

“Đúng vậy ạ.”

Hiiro kinh hoàng trước sự đa năng tiện dụng của chiếc thẻ.

“Tốt hơn hết là không nên tốn thời gian nữa.”

Nói vậy, cậu hướng ra chỗ bảng tin.

- Sửa mái nhà thờ: F

Giúp sửa mái nhờ thờ Amaruq, ưu tiên người có kinh nghiệm.

Giải thưởng: 10000 Rigin

- Thu hoạch Cát thảo: F

Thu lượm Cát thảo trên cao nguyên Asbit.

Giải thưởng: 300 Rigin mỗi bó.

- Săn Goblin: E

Diệt 10 con gobln trong rừng Clair.

Giải thưởng: 35000 Rigin.

Có nhiều nhiệm vụ khác nữa nhưng cậu chọn “Thu hoạch Cát thảo” mà không hề đắn
đo. Thành thực mà nói thì với cấp độ 1 như hiện tại cậu khó có thể đảm đương
được những nhiệm vụ săn bắn. Dù săn goblin khá phù hợp cho tân thủ. Nhưng cậu
quyết định chỉ nhận chúng sau khi lên được thêm vài level nữa khi đã có thể
chiến đấu.

“Tôi hiểu rồi. Nhưng cậu nhớ cẩn thận, nếu cậu hủy nhiệm vụ giữa chừng thì cậu
sẽ bị phạt 10000 Rigin đó.”

Cậu nhận nhiệm vụ sau khi mang tờ nhiệm vụ đến quầy. Vì do luật phí phạt nên
cậu cần tránh hủy nhiệm vụ bằng mọi giá. Ít nhất tạm thời là như vậy bởi hiện
tại cậu không đồng xu dính túi.

Đầu tiên cậu đi hỏi Cao nguyên Asbit nó ở đâu. May mắn thay là nó ở ngay ngoài
thị trấn này. Và cậu cũng được cho xem hình của Cát thảo trong cuốn sách tham
khảo.

(Mình muốn đọc cuốn sách tham khảo đó.)

Là một tên mọt sách, Hiiro đang khát kiến thức. Và chắc chắn cậu sẽ đóng đô
trong thư viện một khi tiết kiệm đủ số tiền. Sau khi đã nhìn bức tranh của cây
thảo mộc, cậu mang theo một chiếc túi to rời khỏi Guild. Chiếc túi đó chắc
dùng để đựng thảo mộc.

Trên đường rời thị trấn, cậu nhớ lại bảng lần nữa. Cái thứ vẫn đè nặng tâm trí
cậu. Dù ma lực cậu cao đến đâu nhưng thật là lãng phí nếu không được sử dụng.
Cậu cần phải học được cách dùng ma thuật nhanh nhất có thể. Cậu thấy hối hận
khi không hỏi khi còn ở trong quầy Guild. Ma thuật chẳng phải là thứ gì xa lạ
trong thế giới này. Ai cũng có thể sử dụng nó chỉ có điều là sở hữu ma lực ít
hay nhiều mà thôi. Ngẫm đến đây cậu chợt cảm thấy có người. Hiiro dừng lại và
nhìn sang phải. Một người ngồi đó trước một quả cầu pha lê trên một chiếc bàn.

(… Một thầy bói?)

Người này trùm một áo choàng đen che hết mặt nhưng chắc chắn đó là một thầy
bói.

“Thế nào, cậu muốn thử chứ?” Từ giọng phát ra thì đó có lẽ là một bà già.

"À, tôi không có tiền.”

“Vậy sao, nhưng nhìn cậu trông có vẻ đang băn khoăn chuyện gì.”

“…”

“Cậu không phải người ở đây? Ta chưa từng thấy cậu bao giờ.”

“Ý bà là sao?”

Cậu ném cho bà ánh mắt nghi ngờ.

“Fuhehe, đừng có nhìn ta với ánh mắt viên đạn thế chứ. Muốn ta bói cho cậu một
quẻ không?”

“Không có hứng.”

“Đừng lạnh lùng thế chứ. Ngồi xuống đi.”

Dù gì cậu cũng không vội nên cậu ngồi xuống chiếc ghế đặt trước chiếc bàn.

“Fuhehe, Vậy ta bắt đầu nhé.”

Bà ta đặt tay lên quả cầu thủy tinh và tập trung. Hiiro khoanh tay yên lặng
nhìn bà lão. Bà ta đột nhiên nheo mắt.

“… Ô ho, cậu được một ngôi sao kì lạ chiếu mệnh.”

“Kì lạ?”

“Fuhehe, ai cũng có một ngôi sao chiếu mệnh. Mỗi ngôi sao lại có hình dáng,
màu sắc, kích thước và độ rực rỡ khác nhau. Khả năng tiên đoán cho ta thấy
chúng. Nhưng ta chưa bao giờ thấy một ngôi sao nào mạnh mẽ như của cậu.”

“Hừm.”

“Mạnh mẽ và rực đỏ ở bên trong, còn xanh đậm thống lĩnh bên ngoài. Đó là khối
cầu tinh khiết không một góc cạnh và tỏa sáng rạng ngời mở toang con mắt kẻ
ngắm nhìn. Cậu đến từ… một vùng quê, không, thậm chí cậu không phải là người
của thế giới này.”

Cậu bật dậy khiến chiếc ghế kẽo kẹt.

(Làm sao mà bà thầy bói này lại biết được chuyện đó?)

Hiiro cảm giác hồ nghi.

(Bói toán có thể đoán được những chuyện như thế sao? Không, có lẽ đó là do….
ma thuật?)

Nghĩ vậy trong khi cậu lườm bà ta. Cậu không quan tâm bà ta biết được bao
nhiêu nhưng cậu phải đề cao cảnh giác.

“… Ngồi xuống đi. Ta không phải là kẻ lắm chuyện. Đúng là người đến từ thế
giới khác rất là hiếm nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên ta gặp một người
như cậu.”

“…Bà từng gặp một người như tôi trước đây?”

“Phải, một lần khi ta còn trẻ. Người đó cũng có một ngôi sao kì lạ chiếu mệnh
như cậu.”

“… Hiểu rồi, vậy sao nữa?”

“Fuhehe, cậu sẽ có, không, cậu đã có những đôi cánh của sự tự do. Những đôi
cánh sẽ dần dần trở nên rộng lớn bao trùm và ấm áp.”

Cậu không hiểu ý bà ta là gì nhưng nghe có vẻ không phải thứ gì xấu cả.

“Những ý chí sẽ theo đuổi nguồn sáng và tụ tập dưới đôi cánh ấy.”

“Ế, thật là tệ. Tôi thích ở một mình hơn.”

“Fuhehe, đó chỉ là một trong những tương lai có thể xảy ra. Hiện tại được
nghe, tương lai có khả năng thành sự thật. Tất cả chỉ có thế.”

“Hừ, tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Dù gì thì tôi sẽ làm những gì tôi muốn.”

“Fuhehe, tùy ý cậu thôi. Mà, cậu không có thắc mắc nào sao?”

“À thì như bà nói, tôi đến từ thế giới khác. Thế giới đó không có ma thuật nên
thực sự tôi không biết nhiều về nó cũng như cách sử dụng. Tôi muốn học nó càng
nhanh càng tốt…”

“Ô hô, hiểu rồi. Một thế giới không có ma thuật à, thật thú vị.”

Hiiro như bất chợt nhận ra điều gì đó và nhìn bà lão.

“Này, bà có thể chỉ tôi cách dùng ma thuật?”

“Ta không ngại đâu.”

Cậu nghĩ rằng bà ta sẽ từ chối cậu nhưng dường như là bà ta đã đồng ý.

“Cậu biết ma lực đến từ đâu không?”

“Không.”

(Biết thì tôi nhờ bà làm gì)

Cậu ức chế định nói.

“Là trái tim hay bộ não sao?”

“Không, không, ma lực đến từ máu.”

“Máu ư?”

“Đúng vậy, mọi sinh vật sống đều có máu. Nó là cội nguồn của ma thuật.”

“Ra thế.”

“Đó là tại sao cậu phải dồn máu vào tĩnh mạch khi muốn tập trung ma lực.”

“Dồn máu.”

“Đúng vậy, nhìn kĩ vào nhé.”

Vừa nói, bà lão giơ bàn tay của bà trước mặt cậu. Có thứ gì đó như khói xanh
bốc ra từ lòng bàn tay. Có định hình dần thành một quả cầu trong bàn tay bà.

“Đây là ma lực.”

“Oa, nó có thể trông thấy bằng mắt thường sao?”

“Không hẳn, phải trải qua luyện tập mới có thể làm cho nó hiện hữu như thế. Ta
phải tập trung dòng chảy và tưởng tượng ra nó hội tụ trên tay ta.”

“Tưởng tượng?”

“Ma thuật là sức mạnh của sự tưởng tượng và cũng là sức mạnh của dòng chảy.
Một dòng chảy ma lực cũng đang lưu thông trong quả cầu này giống như máu vậy.”

“Nghe có vẻ rắc rối nhưng chung quy có thể tạm hiểu dòng chảy máu = ma lực,
đúng chứ?”

“Có thể coi là vậy.”

“Và để tận dụng nguồn ma lực, tôi hình dung ra dòng máu chảy trông khắp cơ
thể. Và cứ thế…”

Trong khi nói vậy, cậu hình dung ra máu tập trung vào đầu ngón tay. Và thế
ngón tay của cậu tỏa sáng nhợt nhạt và trở nên ấm áp.

“... Bà ta có thể làm được như thế này à. Tôi hiểu rồi, thì ra đây là ma
thuật.”

Bà lão há hốc mồm ngạc nhiên.

“Thật kinh ngạc! Cậu nói đây là lần đầu sử dụng ma thuật, phải không?”

“À thì đúng vậy.”

“Vậy mà đã có thể kiểm soát nó đến mức này. Cậu chắc phải có trí tưởng tượng
đến kinh ngạc.”

“Thì tôi là một tên mọt sách nên mấy thứ như tưởng tượng thế này đối với tôi
là chuyện nhỏ.”

Những cuốn sách chỉ toàn chữ và chữ, người đọc buộc phải tự tưởng tượng hình
ảnh dựa trên câu chữ của người viết trong đầu. Từ địa điểm, con người hay hành
động trong câu chuyện tái hiện bằng sự tưởng tượng. Hiiro đóng bản thân vào
những quyển sách từ khi còn nhỏ nên sự tưởng tượng của cậu đã được qua tôi
luyện. Hay đúng hơn, đó là điểm mạnh duy nhất của cậu. Khi cậu dừng tưởng
tượng, ánh sáng và hơi ấm biến mất khỏi đầu ngón tay của cậu.

“Cảm ơn bà lắm, giờ tôi có thể dùng ma thuật được rồi.”

“Thật vui khi nghe cậu nói thế.”

“Thêm điều nữa, chỉ cần niệm phép trong khi tập trung dòng chảy ma lực như vừa
rồi nếu muốn sử dụng ma thuật phải không?”

“Khá lắm, nhìn này.”

Bà ta giơ ngón tay trỏ lên và niệm, một quả cầu lửa to bằng quả cầu tennis
xuất hiện.

“Ồhhh”

Hiiro cao giọng thích thú đầy ngưỡng mộ. Hứng thú của cậu đối với ma thuật
được khơi gợi khi sử dụng nó lần đầu tiên.

“Ta giữ cho nó nhỏ như thế thôi nhưng nó có thể to hơn phụ thuộc vào sự tưởng
tượng và ma lực mà ta có.”

“Đã hiểu, nhưng tôi nghĩ tôi không thể dùng được .”

“Hừm? Cậu khác thuộc tính sao?”

“Vâng, nó là loại không rõ thuộc tính.”

“… Giờ lại là thuộc tính hiếm nữa à. Không rõ thuộc tính là những người sử
dụng ma pháp độc nhất. Có lẽ nào cậu…”

“Chờ chút đã. Độc nhất ư? Ý bà là loại ma pháp mà chỉ duy nhất một người thực
hiện được nó?”

“Chính là thế.”

Theo bà lão, có 8 thuộc tính ma thuật là Hỏa, Thủy, Thổ, Phong, Lôi, Băng, Ánh
sáng (Quang), Bóng tối (Ám). Loại không xác định là loại không có thuộc tính.
Hay nói cách khác là kẻ sở hữu thuộc tính không xác định không thể dùng được
các ma pháp của thuộc tính pháp thuật khác. Nhưng đổi lại, kẻ đó sở hữu ma
pháp chỉ bản thân mới sử dụng được, đó gọi là ma pháp độc nhất.

“Vậy nên ma pháp độc nhất rất có giá trị thậm chí cả trong thế giới này. Sự
thật là không nhiều người có thể thực sự kiểm soát được nó.”

“Ý bà là sao?”

“Ma pháp độc nhất luôn là ma thuật đầy quyền năng nên ta nghe nói rằng nó rất
khó để kiểm soát. Nhiều kẻ đã chết bởi do trào ma lực.”

Lời bà lão làm lạnh xương sống Hiiro. Cậu chưa từng nghĩ rằng ma pháp độc nhất
sẽ nguy hiểm đến vậy.

“Kiểm soát đúng là rất cần thiết nhưng hiểu biết còn quan trọng hơn thế.”

“Hiểu biết?”

“Phải, bởi lý do chính dẫn tới là do không hiểu cặn kẽ ma thuật của bản thân.
Hiểu biết về ma lực, ma thuật và bản thân. Khi đã tinh thông tất cả thì kẻ đó
trở thành một pháp sư thượng thừa.”

“Hiểu rồi. Thực sự cảm ơn bà đã chỉ bảo.”

“Ta phải cảm tạ cậu mới phải. Lâu lắm rồi ta mới thấy được vì sao như của
cậu.”

Cậu vẫn không thể thấy mặt của bà lão nhưng có vẻ bà đang cười nên giọng bà
cao lên.

“Ta luôn ở đây, nên thỉnh thoảng ghé qua nhé. Dù lần tới ta sẽ tính phí đó.”

“Lão bà quỷ quyệt vai~ ra.”

Cậu tạm biệt bà lão và hướng tới cổng trấn


Konjiki no Moji Tsukai - Chương #3