Thu Hoạch Mật


Người đăng: anvaan0

Ẩn đi!

“Hả? Sao ngươi ăn vận như vậy hả?”

Hiiro không bận bộ đồ choàng đỏ như thường lệ. Thay vào đó là bộ đồ dày, màu
trắng từ đầu đến chân và có lưới che mặt. Thậm chí cậu còn đeo cái găng tay da
dày cộm.

Chính là bộ đồ đó đấy, bộ đồ dành cho người nuôi ong mặc để thu hoạch mật.

“Này, lão già. Có phải là mật ở đây sản xuất từ ong đúng không?”

“Ong? Ta không biết nhóc đang nói gì, nhưng mật lấy từ loài Honey Bee.”

*{Hiiro gọi theo tên gọi tiếng Nhật còn lão Arnold gọi theo tên gọi tiếng Anh.}

Đều là ong cả mà, Hiiro muốn thốt lên như thế. Nhưng có thứ cậu cần phải xác
định trước đã.

“Lão già, ông bảo là mật là do người Bearnt làm ra đúng không?”

“Ơ? Ta có nói thế à?”

“Ông có nói. Quên những gì từng nói, ông bị lẩm cẩm à, lão biến thái?”

“Sao mà suốt ngày ngươi gọi ta như thế hả tên khốn! Ai là biến thái chứ?”

“Gahaha! Thứ chúng tôi làm không phải là mật, mà là những sẩn phẩm bánh kẹo về
mật.”

Max, mặc bồ đồ tương tự Hiiro. Nó trông khá hợp với hắn.

“Hừm? Tôi nghĩ có vật phẩm tên là Kẹo Mật giúp hồi MP. Có phải là một trong
những sản phẩm của các ông?”

“Phải rồi, có thể tạo nó bằng cách trộn với hoa Iris trắng. Chúng tôi nuôi
trồng những loài hoa đã qua chọn lọc và kiểm soát dòng chảy sản phẩm đến khắp
thế giới.”

“Hiểu rồi. Vậy? Sao mấy người lại ăn mặc như thế?”

“Dĩ nhiên là đi thu hoạch mật rồi, còn gì nữa?”

“Hỏi hay, lão bệnh hoạn.”

“A, ngươi lại đổi tên ta nữa à! Cái tên này làm ta thấy ức hơn!”

“Mà này, tôi không có đi đâu.”

Nói rồi, Hiiro quăng bộ đồ xuống đất.

“”Đừng lo, giờ không có Honey Bee ở đó đâu nên không có gì nguy hiểm cả. Đi
thôi.”

“Nên nói ngay từ đầu chứ… Cứ như là tôi sẽ nói vậy ấy? Lão già đây đang quyết
tâm dù bị chích cũng mang bằng được mật ngon trở về cho tôi, chủ nhân của
hắn.”

“Gừ ừ---! Tại sao ta phải làm cho ngươi chứ? Mà từ lúc nào ngươi thành chủ
nhân của ta vậy!?”

“Đùa thôi mà!”

“Đùa nhưng vẫn ức!”

Nhìn hai người cãi cọ, Max đến chỗ Muir.

“Hai người ấy luôn như vậy à?”

“G-gần như thế…”

“Hiểu rồi…”

Hiiro lột sạch bộ đồ làm và khoác lên bộ choàng đỏ. Cậu có vẻ không có ý định
đi. Nhìn thế, Arnold bắt đầu chế giễu.

“Oi, oi, chắc chứ, Hiiro?”

“Hở?”

“Dĩ nhiên là ta có theerr độ lượng vào tổ Honey Bee để lấy chút mật mang về
cho nhóc. Nó có vẻ khá ngon…”

“… Ý ông là sao?”

“Nhưng nhóc đâu có biết Honey Syrup mới là ngon nhất nhỉ?”

“”

“Vị đó chỉ có thể ngay sau khi được lấy ra thôi.”

Nghe những từ đó, ngón tay trỏ của Hiiro co giật.

“Hơn nữa, nhìn này.”

Nói rồi, gã lấy một chiếc bánh quy ra khỏi túi.

“Đây là bánh quy đặc biệt làm bởi người Bearnt. Nó mà thêm Honey Syrup rưới
lên thì thôi rồi, A~ vị thiên đường.”

“……”

“Nhưng không may làm sao. Do nhóc không chịu đi nên hãy chấp nhận Honey Syrup
kém chất lượng sau đó vậy. Trong khi chúng ta sẽ tận hưởng mùi vị hảo hạng
nhất… chờ đã, gì thế?”

Hiiro đã biến mất trong tầm mắt gã. Arnold nhìn xung quanh tìm kiếm. Nhưng thứ
đi vào tầm mắt của gã ta là một Chuyên gia thu hoạc mật đã trang bị tận răng.

“Tôi đã nói đi nói lại rồi nên cố mà nhớ lấy chứ. Giờ đi thôi, đồ lão già bắt
cóc bé gái.”

“A-ai là tên bắt cóc chứ tên khốn kia!”

Nhìn hai người cãi cọ, Max lại hỏi Muir.

“Hai người ấy luôn như thế à?”

“G-gần như thế…”

“Hiểu rồi…”

Hai người cố bắt kịp Hiiro.


Hiiro, kẻ chết vì sự phàm ăn, quyết tâm mặc kệ những rắc rối. Khuôn mặt cậu
biến dạng với khao khát được ăn những đồ thượng hạng nhất, và cậu hăm hở tiến
tới ổ của Honey Bee.

Cậu bị dụ rằng nơi đến gần lắm nhưng sau một hồi cuối cùng mới đến được, nhìn
cái đích đến cũng đủ làm cậu hết cả tinh thần.

Trước mặt cậụ là… một tổ ong khủng bố. Kích thước to như một ngôi nhà.

“Ừm, không phải nó hơi quá to sao?”

“Hahah, thật vậy, đây cũng là lần đầu ta đi thu hoạc mật mà… Có hơi ngạc
nhiên.”

Nhìn hai người, Max bật cười.

“Chứ không phải đúng như mong đợi sao? Honey Bee to như đứa trẻ sơ sinh. Tổ nó
không to như thế thì sống ở đâu?”

“Tôi nghĩ là cuốn sách có nói chúng chỉ dài khoảng 30 Tails.”

Hiiro lục lại kiến thức. Thêm nữa, đơn vị đo thế giới này, một Tail tương
đương với một xăng ti mét. Khác nhau chỉ ở cái tên.

“Vậy ta vào thôi chứ?”

Max nói và hắn dẫn nhóm Hiiro tới bên kia cái tổ. Ở đó, họ thấy một vùng với
thứ gì đó như tay cầm mắc vào.

Max đặt cái túi lớn hắn mang theo xuống đất. Và nắm lấp cái tay cầm kéo ra hết
sức. Như một cái ngăn tủ, phần cắt của tổ ong được từ từ lôi ra.

Ngay lập tức, không khí tràn ngập mùi ngọt ngào của mật. Đủ khiến Hiiro và
đồng bọn ức một cái. Sao khi kéo được nửa, Max đừng lại.

“Này, nhìn đi.”

Nơi Max chỉ là một dãy kẻ hở nằm trong tổ ong. Hình dáng nó trông y cái bàn
Sudoku với các vách đóng thành khung.

Và trong những kẻ hở là vật chất mềm như bọt biển. Max lấy nó ra và vắt vào
cái lọ hắn mang theo.

“Mấy người cũng thử đi.”

Hắn bước sang bên và đưa cho nhóm Hiiro cái như bọt biển ấy. Hiiro cầm lấy
trên tay.

(Vậy đây là cách họ thu hoạch nó à.)

Hiiro ghi nhớ lại kiến thức vào trong đầu và bắt đầu ép. Cậu nhanh chóng thấy
mệt và đặt tay cậu lên vai Arnold, nói rằng để cho gã làm đó.

“Này! Nhóc làm rây mật lên ta giờ!”

Nó đã dính lên vai gã còn đâu. Hiiro lột bộ đồ nghề ra và lấy cái bánh quy từ
túi Arnold.

“Oi, chờ đã!”

“Rồi rồi, ông cứ làm việc mình đi, lão già.”

“Ta không muốn nghe câu đó từ nhà ngươi!”

Arnold hét lên bảo dừng lại, trong khi Max chỉ nhún vai.

Hiiro tẩm lấy khá nhiều mật. Nó có màu cam và khá đậm đặc. Mùi hương đầy ngọt
ngào.

Và Hiiro đưa đám mật vào mồm.

“K-Không.”

Nó đúng là ngọt đặc. Nhưng có chút chua. Có vẻ nó đã lên men. Chuẩn món thượng
hạng.

Không tốn chút thời gian nào, Hiiro giúi miếng bánh quy vào miệng.

“…Ừm, cũng ngon đấy.”

Khỏi phải bàn, nó rất ngon. Vật phẩm này chắc được mấy bà cô ưa chuộng lắm.
Nhưng Hiiro cũng hám ngọt nên cậu cũng tận hưởng được nó. Trước khi cậu để ý
thì đám bánh đã được xử lý hết.

“Oiiiiiiiii! Ngươi ăn mảnh hết rồi à!?”

“Phải.”

“Đừng có mà phải! Đây đúng là bất ngờ quá trời! Giờ lần nữa ta phải công nhận
ngươi thực sự là tên khốn đến đốn mạt mà!”

“Đừng có mà khóc như làm đổ sữa thế chứ. Lão già nhỏ mọn.”

“Tao nên làm gì để cho mày ngậm luôn cái mồm lại đây?”

Cái lực tác động lên bọt biển ngày càng tăng lên.

“Gahahah! Nếu là bánh quy thì tao có mang theo kha khá. Nên đừng có lo!”

“Ông làm tốt lắm!”

“Mày vẫn còn muốn ăn à!?”

“Đừng có coi thường thằng này.”

“Cái!?”

“Dạ dày tôi… vẫn đang réo đây.”

“Tao sẽ giết mày!!!”

Sau nhiều chuyện nữa xảy ra, họ đã lấy đầy hũ mật và đẩy cái ngăn lại như cũ.
Cuối cùng họ cùng nhau thưởng thức bữa ăn.

“Ôi! Ngon quá trời! Đúng là Honey Syrup mà!”

Arnold đưa hai tay lên ca ngợi.

“Im đi, đừng có ồn ào khi đang ăn.”

“Ư… ư… tên khốn…”

Arnold cảm thấy xấu hổ vì hành động bộc phát của mình nhưng nghe nó từ Hiiro
làm gã muốn ức chết.

“Ghahaha, Arnold đúng là một tên thô lỗ mà!”

Max cười trong khi nhai chiếc bánh quy.

“Rộp Rộp Rộp Rộp Rộp Rộp Rộp”

Muir đang toàn tâm trong việc ăn… hay nên gọi là gặm nhỉ?

Nhìn cô bé, Arnold tỏ ra ấm ấp.

“Ha~ Tại sao con bé quá dễ thương đến vậy ~?”

“Ông kinh vãi.”

“Gì chứ!”

“Để tôi nói lại nhé. Ông tởm quá đi!”

“Chẳng phải nó đều có nghĩa như nhau sao?”

“Gahahha”

“Rộp Rộp Rộp Rộp”

Bốn người vui vẻ (?) ăn, âm thanh vo vo bắt đầu phát lên.

“Dường như chủ nhân chiếc tổ đã về.”

Một lượng lớn ong bay ngợp trời. Kích thước của từng con trong số chúng không
như loài bình thường.

“Oi oi, chẳng phải cái tổ như thế hơi bé so cả đám đó sao?”

“Đâu chỉ có duy nhất cái tổ này, cả thảy có tất cả đến 6 cái.”

“Thế còn có vẻ hợp lý.”

Một đám lớn Honey Bee bay qua họ. Hiiro và Arnold ngay lập tức thủ thế nhưng…

“A, tôi để kiếm ở đằng sau rùi.”

Arnold cũng thế nên gã đứng chắn trước Muir, và Hiiro sẵn sàng biết từ. Nhưng
Max chỉ từ từ đứng lên và cười.

“Lần nữa, cảm ơn về món mất tuyệt vời.”

Như thể đáp trả, một con ong lượn lên xuống trên không.

“Chúng tôi sẽ làm thêm tổ mới nên hãy tận hưởng cho đến lúc đó nhé.”

Lên Xuống Lên Xuống.

Sau một hồi trao đổi ngắn, con ong bay về với đàn.

Để đổi với việc người Bearnt xây tổ cho mình, Honey Bee sẽ san sẻ mật cho họ.
Đó là giao kèo của hai bên. Nó tồn tại từ bao giờ thì chẳng ai có thể nhớ
được. Con Bee dừng lại lúc nãy là con Nữ chúa.

“Này, chờ đã. Thế sao tôi phải mặc bộ đồ này?”

Như Hiiro nói, hai người bên cạnh Max cũng gật đầu tán thành.

“Không phải nó vô tác dụng đâu.”

“Là sao?”

“Vùng này khá nhiều sâu bọ. Đặc biệt là sau khi ta lấy mật…”

Đột nhiên một đám sâu bọ chàn vào nhóm.

(T-ởm quá đi!)

Những con bọ khác nhau bò lên cơ thể họ. Muir cảm giác như thấy ngày tận thế
trước khi cô bé bất tỉnh nhân sự. Arnold phải vác cô bé đi, và thậm chí Hiiro
chỉ mong trời cho qua cái thử thách này.

“Chúng ta ăn quá lâu nên giờ đám bọ nó bâu lại. Tính sao giờ?”

“Chạy chứ sao!”

“Rồi.”

Với tất cả sức lực, cả 4 người cố rời khỏi vùng đó.


Konjiki no Moji Tsukai - Chương #24