Chạm Trán: Quái Vật Độc Nhất


Người đăng: anvaan0

Ẩn đi!

Tại lúc mà hai người kia đi qua trạm kiểm soát, Hiiro đang ở trên trời gần
ngọn đồi. Từ đó, cậu có thể quan sát cây cầu mà không bị phát hiện.

Thực tế là cậu bị ép hạ cánh xuống đầu của cây cầu. Với nhịp độ di chuyển
chậm. nên nó gây tốn nhiều ma lực để có thể đi hết đường sang phía bên kia.

Có vài người trên cây cầu khi cậu tiếp đất. Hiiro phải dùng chiếc áo choàng
trùm kín người để tránh lộ danh tính, và lẩn đi.Tuy nhiên những người thú trên
cầu chỉ nghĩ cậu chỉ là một con quái biết bai nhào xuống kiếm thức ăn, nên
chẳng thèm để ý đến.

(Cây cầu này dài quá. Nó chạy đến mãi đâu cơ…)

Không giống game, nếu bạn mết thì sẽ rớt HP xuống. Vậy nên nếu chạy hết con
đường này thì mất kha khá HP. Tuy vậy, nó cũng từ hồi phục nếu ta nghỉ ngơi.

Đại lục của người thú bao phủ bởi màu xanh lá.

Sự khác biệt giữa nơi đây và của loài người là có só lượng lớn loài thú hoang
dã. Dĩ nhiên là bên loài người có khá nhiều cây cỏ và núi non.

Tuy nhiên, ở đây là đất đai và rừng cây, là những mặt hồ và dòng sông, được
bao quanh bởi thiên nhiên hoang dã tràn đầy sức sống.

(Vậy ra mỗi địa phận có những giá trị riêng.)

Điểm nổi bật của địa phận loài người là hệ sinh thái nhân tạo. Sản xuất và mua
bán, xuất và nhập khẩu. Nó là vùng đất của buôn bán.

(Không biết địa phận Evila nó như thế nào… Mà dù gì mình không sớm thì muộn
cũng sẽ đến đó để tận mắt chứng kiến.)

Trong khi đang suy nghĩ, một chiếc xe ngựa dừng trước cậu. Từ đó bước ra một
người có vẻ là kẻ đi buôn. Dĩ nhiên đó là mộ người thú.

(Tệ thật… Mình không thể để bị phát hiện ở đây được.)

Arnold đã cảnh báo rằng không giống địa hạt của loài người, đây là vùng đất
nơi ta có thể bị đột kích tấn công. Một đất nước chi phối bởi chiến tranh. Ta
có thể bị tấn công chỉ bởi lý do là ta là thuộc tộc người.

Nếu nó không may xảy ra, cậu không có ý định để thua, nhưng cậu không thể gây
ra hiềm khích ở đây được. Cậu vẫn chưa muốn tách khỏi Arnold khi mà vẫn còn có
thể khai thác thông tin thêm từ gã.

(…Nghĩ ra rồi.)

Cậu viết một từ lên cơ thể, trong khi nghĩ đến một bộ phận của ai đó.

“Ngươi làm gì ở đây vậy? Đang bắt xe à?”

Như trả lời câu hỏi của gã đàn ông, Hiiro cởi bỏ trùm đầu.

“Ồ, ngươi có đôi tai thật đẹp!”

Tên kia cười vui sướng.

“Xin lỗi. Bạn tôi sẽ đến sớm. Cảm ơn ông đã quan tâm, nhưng không có gì đâu.”

“Ồ vậy sao? Vậy có chuyến đi tốt lành nhé nhóc.”

Và thế là tên đó quay lại chiếc xe ngựa.

(May mà mọi chuyển đều êm đẹp. Nhưng mà tên người thú đó cũng tử tế.)

Cậu chạm vào đôi tai đang rung trên đầu cậu. Nó khá mượt. Nhưng tai không phải
cái duy nhát thay đổi. Tóc của Hiiro đã đổi sang màu bạc. Giống như của Muir.

Sử dụng trong khi nghĩ đến hình ảnh tộc của Muir trong đầu, Hiiro đã viết
[Chép] lên cơ thể. Tuy nhiên, do nghĩ đến Muir nên kết cấu khuôn mặt cậu sẽ
biến đổi khá nhiều và khó có thể làm nó cân xứng được, nên cậu cố nghĩ đến
hình ảnh nào lhasc. Tuy vậy, cậu chỉ mới gặp được 2 người thú trong đời.

Lý trí của Hiiro không cho phép cậu biến thành lão già như Arnold được, nên
cậu mới nghĩ đến chủng tộc của Muir.

Và thế lại tạo ra một tên bốn mắt với mái tóc bạc. Những từ ngữ thay đổi đặc
tính đối tượng thì sẽ có tác dụng mãi. Hiiro phải viết [Hồi] để hồi lại như
trước.

(Tự dưng có đuôi thấy thật lạ. Cơ thể mình bỗng nhẹ tễnh và răng nanh của mình
nhọn đến kì quặc.)


Đợi một lúc thì hai người kia đến. Hai người có thể nhận ra cậu bởi chiếc áo
choàng đỏ. Nhưng…

“Có chuyện gì với mái tóc ấy vậy!”

Cậu biết là sẽ có chuyện như thế sẽ xảy ra. Dù người thốt lên ở đây lại là
Muir.

“Giờ, rời khỏi đây thôi.”

“Này, chờ, chờ, chờ đã! Sao mà nhóc làm như thể chẳng có gì thế hả!? Có nhiều
thứ ta cần phải xác minh ngay đây!”

“Sao mà ông lúc nào cũng lắm chuyện thế. Sao không bớt mồm tí đi, như con nấm
lùn kia kìa.”

“Muir đang sốc vì có nhiều thứ để hỏi đấy! Nhóc giải thích đi! Sao mà tóc của
nhóc lại có màu giống tóc Muir của ta đến vậy!?”

Dù không muốn nhưng Hiiro buộc phải giải thích. Muir nhìn cậu hứng khởi. Cô bé
chạm và mái tóc của cô và nhìn sang đôi tai của cậu.

“Ngươi còn có thể làm thế nữa à… Nhóc còn bá thế nào nữa?”

“Hàiiiiii”

Chán với việc giải thích với hai người, cậu ngáp dài. Cậu đã dậy sớm để giảm
tỉ lệ bị phát hiện, nên giờ cậu muốn ngủ.

“Mà, không phải tôi trở thành hàng thật. Chỉ là hình dáng thay đổi chút thôi.”

“Hử? Vậy bản chất thì ngươi vẫn là người hả?”

“Chính xác.”

“Hiểu rồi, nhưng đúng là cái ma thuật người kinh thật!”

Hai người kia giờ đã thấy sự hữu dụng của . Họ thở dài.

“Vậy giờ ta sẽ đi đâu đây?”

Nghe Hiiro hỏi, Arnold hướng ngón tay chỉ.

“Nếu ta cứ thẳng hướng tay mà đi, ta sẽ đến được ngôi làng Doggam”

“Nơi đó là nơi nào thế?”

“Một thị trấn của tộc Bearnt”

*{ Bearnt viết giống người gấu}

(Bearnt. Tôi từng đọc về họ trong cuốn toàn thư. Có vẻ là tộc họ là một tộc
hòa bình, không giống mấy con gấu.)

Khi còn ở thủ phủ loài người, cậu đã có thu nhập kiến thức bằng cách đọc cả
cửa hàng sách trong Guild.

“Đúng vậy, Bearnt là tộc hiền lạnh, ta không nghĩ nhóc sẽ bị tấn công dù có
không may bị lộ ra đâu.”

Vậy thông tin mà cậu nắm được là chính xác.

“Thêm nữa là mật ong mà họ làm là hàng thượng phẩm đấy.”

“Ha? Cháu cũng mong chờ lắm.”

“Phải ha”

“hả? Bé lùn chưa bao giờ đến đó à?”

Biểu hiện của Muir cũng như cậu nên cậu đoán là cô bé chưa từng đến đó bao
giờ.

“V-Vâng, sự thật là, ừm..”

Dường như có điều khó nói, cậu cảm giác rằng cô bé nghĩ đó là chuyện cần phải
đề cập tới. Nhưng Hiiro đã vẫy tay.

“A, nếu không muốn nói thì nhóc không cần phải nói đâu.”

“Ế?”

Muir ngây ra nhìn Hiiro. Arnold cũng vậy.

“Tôi không có hứng thú với quá khứ người khác, nên không lý gì để nhóc ép bản
thân phải nói ra cả.”

“…N-Nó không phải… nhưng…”

Arnold dõi theo Muir đang buồn rầu và cố nói gì đó nhẹ nhàng để dịu đi không
khí.

“Nếu Hiiro thấy ổn thì cứ để mọi chuyện như thế đi, Muir!”

“Bác…”

“Thôi đi nào!”

Hiiro bắt đầu bước đi. Arnold vỗ đầu Muir, và thì thầm vào tai cô bé.

“Ta biết cháu áy này nhưng Hiiro là Hiiro, nếu cháu có kể thì hắn cũng chỉ đáp
lại “rồi thì sao?” thôi.”

“Vâng… đúng là vậy…”

Nghe những lời của Arnold, Muir gạt bỏ bớt gánh nặng trong lòng.

“Ta mong là cháu có thể kể với hắn một ngày nào đó.”

“Vâng!”

“Giờ thì ta nên đuổi theo không thì lạc mất hắn đó!”

“Dạ!”

Nhìn theo Muir đang chạy bắt kịp Hiiro, gã nghĩ (Thật dễ thương!). Nếu mà
Hiiro nhìn thấy biểu lộ của Arnold lúc này chắc cậu sẽ lôi gã đến vành móng
ngựa mất.

Sau đi một hồi, họ bắt đầu chạm trán với những con quái đầu tiên, chúng là
những con mà họ từng thấy trước đây.

“Ta nghĩ nó là… con Bukbuk?”

Bukbuk là những con quái tồn tại ở hình dạng những cuốn sách. Nó có kích thước
lớn. Hơn nữa, sức mạnh của con quái này đến từ…

Xẹt Xẹt!

“Oạch! Món đòn sét mạnh phết!”

Arnold thốt lên khi tránh nó.

Phải, Bukbuk là dòng quái có khả năng ma thuật. Hơn nữa tùy phần dòng khác
nhau lại có thể học ma thuật khác nhau. Tuy nhiên thật khó để nhận biết phân
loài của Bukbuk.

“Lâu lắm mới gặp được con quái đáng để ra tay. Lão già, tôi để con đó cho ông
đó.”

“Tuyệt! Hãy xem đao pháp của Arnold bổn gia! Muir, lùi lại coi!”

“V-Vâng!”

Mỗi người chọi một con.

(Con của ông chú là con sử dụng lôi, của mình là…)

Uỳnh!

Đột nhiên, một cánh tay khổng lồ đâm lên từ mặt đất, cố đấm Hiiro.

“Ra mày là hệ Thổ à!”

Hiiro rút Piercer và chém nàm tay đất. Nhưng ma pháp của Bukbuk tạo ra các khe
rãnh nhỏ. Chúng tiến về chỗ cậu, hãm chuyển động của cậu.

“Đừng có mà kiêu ngạo!”

Hiiro tập trung ma lực vào ngón tay và viết [Tĩnh] vào không khí. Cậu hướng nó
xuống đất và kích hoạt.

Mặt đất bình yên trở lại, các khe rãnh dừng nứt ra. Con Bukbuk bối rối, và nó
do dự ra đòn tiếp theo.

“Chết đi!”

Ngay khoảnh khắc, Hiiro nhanh chóng rút khoảng cách với con quái. Một bức
tường đất ngay lập tức hiện lên chắn trước nó.

“Nó không đủ để ngăn ta đâu!”

Không dừng lại, Hiiro đâm thẳng thanh kiếm vào bức tường. Thanh kiếm dễ dàng
xuyên qua nó. Và xuyên qua cả con Bukbuk ngay sau. Tiếp theo là một âm thanh
như quyển sách rơi xuống đất, con quái ngừng cử động.

“Phần lão già thì sao rồi…”

Gã có vẻ cũng xử lí gọn gàng. Sau khi tránh những tia sét, áp sát lại gần và
một nhát đại đao của gã chém xuống đi đơi con Bukbuk.

“Ngươi nhìn thấy chứ!? Sức mạnh của bổn tọa! Nahahahaha!”

Có vẻ gã đang say mèn chiến thắng. Mấy con quái này đúng là hàng khó chơi
nhưng sự chênh lệch lvl nên họ đã dễ dàng giải quyết chúng.

(Đánh bại được một con tuyệt đến thế sao?). Cậu thở dài.

Sau trận chiến, họ còn gặp những con quái khác nữa trên đường đi. Qua bao trận
chiến, cuối cùng họ mới đi qua được khu rừng.

“Ta qua khu rừng này thì sẽ đến Doggam!”

“Ông không thấy lạ sao?”

“Gì cơ?”

“Ta chạm mặt nhiều quái lúc trước nhưng khi vào rừng lại chẳng có mống nào.”

“Chắc chúng sợ chúng ta mất dép rồi chăng?”

“Ông đúng là thoải mái quá rồi đó.”

“Xin lỗi anh, mỗi khi mà bác đang hứng chí thì thường như vậy đấy.”

“Tôi cũng chẳng mong đợi gì từ gã này từ đầu rồi nên không cần lo.”

“V-Vâng…thờ dài

Muir có vẻ thấy xấu hổ khi nhìn Arnold. Như là đứa con gái nhìn ông bố trong
ngày Phụ huynh* vậy.

*{Ngày mà bố mẹ đến dự giờ lớp học của con cái, ở Nhật có nhưng Việt Nam chỉ có ngày họp phụ huynh thôi.}

Arnold, người đang khệnh khãng với dáng đi chân kiềng đột ngột dừng bước.
Hiiro cảm thấy bát an, lên tiếng gọi. Gã tỏ ra đang lo lắng.

“Oi, có chuyện gì vậy?”

Hiiro hỏi khi nhìn lên phía trước, ở đó là một con heo rừng. Hiiro nghĩ đó chỉ
là một con quái thường, nhưng kì lạ, nó là loại quái mà cậu chưa từng thấy
trước đây trong những cuốn sách. Con heo không thèm để ý đến nhóm họ mà nhởn
nhơ gặm cỏ.

Cậu đã đọc về một loài quái tương tự nên cậu hỏi.

“Nó là một con Big Boar (Đại Trư)”

“K-Không, nó là…”

Arnold trông rất lạ. Dường như gã đang sợ. Nhưng loài Big Boar mà Hiiro biết
có lông tóc ngắn màu nâu, nhưng con này nó màu đỏ.

“Hiiro… chúng ta nên chạy khỏi đây ngay.”

“Hả? Ông nói gì lạ vậy?”

“Đừng có lo, chỉ cần di chuyển đừng có tạo tiếng động là được.”

Hiiro cau mày nhìn Arnold đang cố chạy trốn khỏi một con heo trông hiền như
đất.

“Chính xác là ông đang làm gì vậy, tên biến thái?”

“Ta đã nói là ta không có biến thái! … A”

Lời Arnold vang lên quá lớn, mặt mày gã nhạt dần. Hiiro nhìn sang con heo và
thấy nó đang lườm giận dữ về phía họ.

“Chết tiệt.. lỗi của ngươi đó, Hiiro!”

“Thì sao chứ? Con quái đó có gì đặc biệt à?”

“Nó là một con quái độc nhất!”

“Độc nhất?”

Cậu từng đọc sách rằng quái độc nhất cực kì hiếm. Cũng như cực kì hung tợn.
Cái biểu lộ quá trớn của Arnold đã xác nhận điều đó.

“Đ-ó là Red Boar (Xích Trư)! Một con quái rank S!”

“Hử.”

Độc nhất đấu với độc nhất.


Konjiki no Moji Tsukai - Chương #19