Tuyệt sắc mỹ nữ Tuyết Phượng Hoàng da thịt nõn nà, thân hình thanh mảnh, kiều mỵ vạn phần trong lồng ngực của Lăng Phong, trong lúc kinh hoảng thân thể mềm mại của nàng run rẩy, thống khổ vạn phần.
Nhìn mỹ nữ tư sắc tuyệt với, võ công cao cường giờ phút này vô lực giãy giụa, trong lòng Lăng Phong từ phẫn nộ chuyển thành dâm bạo.
Chỉ thấy mái tóc đen tuyền như mây của Tuyết Phượng Hoàng được vấn lên cao, dưới vầng trán tú lệ lộ ra gương mặt trắng nõn. Một thân tuyết trắng mềm mại lay đông theo gió, y phục bằng lụa mỏng như cánh ve đem bộ ngực sữa xinh đẹp vươn cao cùng eo nhỏ nhắn tinh tế của Tuyết Phượng Hoàng gắt gao bó chặt vào, dưới tiết y mỏng manh một đôi thuỷ mật đào(trái đào) ưỡn cao như ẩn như hiện, da thịt trắng hồng, thân thể mềm mại trận trận run rẩy, khiến người ta phải suy nghĩ vẩn vơ.
Tuyết Phượng Hoàng run giọng nói: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Lăng phong đưa tay nắm lấy mặt nàng, cười dâm nói: “Làm gì? Đùa giỡn nàng a!”
Tuyết Phượng Hoàng cho dù trải qua vô số tình huống lớn lao, lúc này cũng bị doạ đến hồn phi phách tán, bởi vì huyệt đạo bị phong bế, chỉ có thể thất thanh kêu to: “Không… không được…” Tuyết Phượng Hoàng hoàn toàn mất đi vẻ bá đạo cùng ngạo khí khi nãy, lúc này nàng so với một con cừu non cũng không có gì khác biệt.
Tuyết Phượng Hoàng bất lực kêu lên, chỉ làm gia tăng dục vọng chinh phục của Lăng Phong, hơn nữa còn gia tăng cảm giác thành công của hắn.
Lăng Phong phục thân xuống, tiện tay rút luôn cái tram ngọc hình phượng bay trên tóc nàng vứt sang một bên, để cho mái tóc như mây của nàng xõa ra. Dưới sự lắc lư của Tuyết Phượng Hoàng, mái tóc càng có vẻ phiêu dật dộng lòng người.
Nhìn Tuyết Phượng Hoàng bị mình áp chế vô lực phản kháng, chỉ có thể nhìn mình từng bước từng bước tới xâm phạm, Lăng Phong càng làm càn cười dâm nói: “Không được sao?! Vừa rồi ngươi không phải rất muốn sao? Ngươi không phải muốn làm Hoàng thái hậu sao? Tuyết Phượng Hoàng, hôm nay ta sẽ cho ngươi làm Hoàng thái hậu một hồi, nếm thử tư vị bị Thái thượng hoàng chơi đùa! Ha ha ha ha…”
“Ngươi… ngươi…” Không đợi nàng trả lời, Lăng Phong đã hôn lên môi anh đào đỏ hồng mềm mại tiên diễm của nàng.
“Ngô… ngươi… buông ta ra… ngươi vô… sỉ!” Tuyết Phượng Hoàng bình thường xinh đẹp tựa thiên tiên, võ công lại cao cường, tự nhiên không cam lòng để Lăng Phong cường bạo, chỉ có thể miễn cưỡng giãy dụa, đáng tiếc nàng không có chút khí lực nào.
Lăng Phong không để ý tới sự chống cự của nàng, hai tay hắn xâm nhập vào thân thể lả lướt tuyệt vời của Tuyết Phượng Hoàng, dọc theo những đường cong mê người của nàng mà du tẩu.
Tuyết Phượng Hoàng vừa thẹn vừa sợ, hai mắt nhắm chặt, ngọc thể mềm mại liều chết phản kháng… nhưng mà lúc này nàng sao là đối thủ của Lăng Phong được chứ.
Tuyết Phượng Hoàng không cam lòng bị cường bạo, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập thống khổ, mồ hôi lạnh trào ra, hạnh nhãn chảy ra những giọt lệ trong suốt. Cảm giác sợ hãi trong lòng xuất hiện, nàng không khỏi há mồm kêu cứu: “Người đâu… cứu với…” Nàng vừa hô chữ ‘cứu’ xong, thì tay trái Lăng Phong đã chẹn miệng nàng lại, khiến cho mấy lời phía sau biến thanh vài tiếng “ơ a” vô nghĩa.
“Nàng có tin ta điểm huyệt câm của nàng không?” Lăng Phong uy hiếp tràn ngập bá đạo.
Tuyết Phượng Hoàng sắc mặt trắng bệch, nước mắt uỷ khuất từ từ chảy ra, đây là sự sỉ nhục nhất từ khi nàng sinh ra, cũng là hậu quả của sự khinh địch, rất nhiều khi thông minh lại hại chính mình.
Lăng Phong không để ý tới nước mắt của nàng, bởi lẽ ánh mắt của hắn bị song nhũ kịch liệt phập phồng trước mắt hấp dẫn.
“Khóc a, ầm ĩ a, sao không kêu nữa đi?” Lăng Phong say mê nhìn ngọc thể mềm mại mê người của nàng, dung nhan tuyệt lệ khuynh quốc khuynh thành hàm chứa sự sợ hãi, giống như hoa đào, càng phát ra sự kiều diễm.
Tuyết Phượng Hoàng liều mạng phản kháng, chỉ là lực lượng hai tay của Lăng Phong quá mạnh mẽ, với sức lực nhu nhược của nàng sao có thể phản kháng lại được. Chỉ nghe’roẹt roẹt’ vài tiếng, y phục của Tuyết Phượng Hoàng kể cả tiết khố đều bị hắn thô bạo xé rách…
“Van cầu ngươi… buông tha cho ta đi…” Sự bá đạo ngạo mạn của Tuyết Phượng Hoàng lúc trước, bây giờ thì đổi thành run rẩy bất lực, môi anh đào khuất phục cầu xin, hiện lên vẻ đau đớn tuyệt vọng động lòng người. Nhìn thấy trong đôi mắt Tuyết Phượng Hoàng loé lên tia lệ quang, trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn, càng làm cho dục hỏa của Lăng Phong tăng cao.
“Buông tha nàng ư? Ha ha ha… Tuyết Phượng Hoàng, nàng sinh ra đã là nữ nhân của ta, nếu ta không giáo huấn nàng, nàng sao biết được ai là trượng phu của nàng, sao biết thế nào là tam tòng tứ đức chứ!!” Không thèm để ý tới lời cầu khẩn của Tuyết Phượng hoàng, Lăng Phong cười độc ác một tiếng, lấy tay bắt Tuyết Phượng Hoàng…
“Không được a, ngươi buông tay ra…” Thân thể mềm mại của Tuyết Phượng Hoàng run lên, bải hoải, hai giọt nước mắt thuận theo gò má chảy xuống.
Lăng Phong cười dâm, hắn muốn chính là thô bạo nhất, thủ đoạn chinh phục tiểu ma nữ xinh đẹp vũ mị trước mắt phải là dâm tiết nhất.