Lại là bá bá câm, từ khi từ biệt Lục Phi Nhi, người duy nhất Lăng Phong có thể gặp chính là lão bá này. Cuộc sống như vậy thật là hết sức nhàm chán, nhưng đồng thời cũng là khoảng thời gian làm cho người ta tĩnh tâm tu luyện.
Hôm nay, có một người tới Tư quá nhai mà Lăng Phòng hoàn toàn không bao giờ nghĩ đến.
Sư nương.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Nếu cần tám chữ để hình dung vẻ đẹp của sư nương, thì đó chính là: Tú lệ vô luân, phong hoa tuyệt đại.
Lăng Phong thấy sư nương tới thăm, thì mặt mày rạng rỡ, nhìn sư nương thiên kiều bá mị, khuôn mặt dưới ánh mặt trời ấm áp, như hoa như ngọc, càng thêm phần kiều diễm. Một trận gió nhẹ thổi tới, làm cho y phục của nàng tung bay, mái tóc phiêu bồng, thực sự là đẹp không tả xiết. Phảng phất như thần tiên, yêu kiều lả lướt, lại tựa như dao trì tiên tử, phiêu nhiên nhân gian.
Có lẽ vì sư nương thân phận cao quý, trên gương mặt đoan trang tú lệ tuyệt thế của nàng ánh lên một tầng diễm quang. Một đôi phượng nhãn trong như thu thủy, sóng mắt lưu chuyển, khiến Lăng Phong cảm giác từ đó bắn ra mị điện câu hồn. Dịu dàng hiền thục, thủ gữ trinh tiết đồng thời lại tràn ngập phong tình vũ mị.
Nếu sư nương hành tẩu giang hồ, chẳng biết có bao nhiêu nam nhân vì nàng mà âm thầm say đắm, bất quá bọn họ chỉ có thể dừng ở mức độ nuốt nước miếng mà thôi.
“Phong nhi, ngươi lại đây.” Sư nương bước tới vách đá, kiêu hãnh cao ngạo, khiến người ta phải kính ngưỡng.
Lăng Phong cung cung kính kính cúi người chào, nói: “Sư nương, người tự mình tới thăm, không biết có phải đệ tử đã làm sai chuyện gì hay không?”
Sư nương thản nhiên nói: “Những ngày này Phi Nhi đều lên núi thăm ngươi đúng không?”
Lăng Phong trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ chuyện mình cùng Phi Nhi đã bị sư nương phát hiện rồi sao, lập tức cảm thấy bất an, nói: “Hồi bẩm sư nương, năm ngày trước sư tỷ có tới đây đưa cơm, nhưng từ hôm đó cũng không thấy lên nữa.”
Sư nương tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ nó chỉ tới đưa cơm cho ngươi, không có gì khác sao?”
Lăng Phong loáng thoáng cảm giác có chút không đúng, nhưng thủy chung vẫn không có thừa nhận: “Đệ tử còn cùng sư tỷ đồng thời nghiên cứu võ công.”
“Nghiên cứu võ công? Võ công gì? Sư nương hỏi.
“Phi Phượng song kiếm.” Lăng Phong khéo léo đáp.
“Phi Phượng song kiếm?!” Lần này đến phiên sư nương sửng sốt, hỏi: “Cái gì là Phi Phượng song kiếm?”
Lăng Phong cúi đầu đáp: “Đây là kiếm pháp đệ tử cùng sư tỷ sáng tạo ra.”
“Các ngươi cùng nhau sáng tạo kiếm pháp?” Sư nương vô cùng kinh ngạc, lại hỏi: “Các ngươi tuổi còn nhỏ, lại có thể sáng tạo võ công sao? Ta thật muốn xem nó như thế nào, mau thi triển cho ta coi.”
Lăng Phong cúi đầu nói: “Sư nương, đệ tử thật không dám múa rìu qua mắt thợ, con cùng sư tỷ sáng tạo võ công, bất quá chỉ là vui đùa mà thôi.”
Sư nương vẫn không buông tha, nói: “Ta bảo ngươi luyện cho ta xem một chút.”
“Vâng, đệ tử thi triển, mong sư nương đừng chê cười.” Lăng Phong lập tức huy vũ kiếm chiêu, từng thức từng thức trong Phi Phượng song kiếm lần lượt đánh ra.
Sư nương trông thấy, thoáng giật mình, thậm chí càng lúc càng lộ vẻ kinh hãi, hiển nhiên thực lực của Phi Phượng song kiếm này, đã vượt qua tưởng tượng của nàng. Với tạo nghệ và tiềm chất võ học của Lăng Phong với Lục Phi Nhi, càng khiến nàng không dám tin.
Lăng Phong thu kiếm lại, hướng sư nương nói: “Sư nương, đệ tử thật vô dụng…”
Sư nương thở dài nói: “Phong nhi, thật ra ngươi quá khiêm nhường, chỉ bằng một bộ kiếm pháp này của ngươi và Phi nhi, chỉ cần cải tiến một chút, tin tưởng nhất định có thể tiếu ngạo võ lâm, sư nương trước đây thật sự quá xem thường ngươi rồi.”
“Sư nương…” Lăng Phong cả kinh, không ngờ tới sư nương lại tán tụng mình như vậy.
Sư nương nói tiếp: “Thật ra lần này ta lên núi là muốn hỏi tội ngươi, bởi vì Phi Nhi thực sự rất tùy tiện, nói thật ta không phải muốn ngăn cấm các ngươi gặp gỡ, nhưng các ngươi tuổi còn nhỏ, phải lấy võ công làm trọng. Nhưng xem ra với Phi Phượng song kiếm này, thật sự ta đã sai rồi.”
Lăng Phong mừng rỡ, nói: “Sư nương nói vậy là đã đáp ứng cho sư tỷ tiếp tục lên núi cùng con luyện công?”
Sư nương lắc đầu, nói: “Không phải, ta sợ ngươi và Phi Nhi càng ngày càng lún sâu. Các ngươi vẫn không thể gặp mặt, chờ khi ngươi diện bích xuống núi, các ngươi sẽ có cơ hội cùng nhau luyện tập.”
Lăng Phong không khỏi có chút thất vọng, nói: “Vâng, sư nương.”
Sư nương nói: “Ngươi cũng không cần nản chí, thật ra lần này tới, ta có đem cho ngươi một vật.” Nói rồi lấy ra hai quyển sách nhỏ đưa cho Lăng Phong.
Lăng Phong mở ra nhìn, không khỏi kinh ngạc, nói: “Tử hà thần công và Độc cô cửu kiếm?!”
Sư nương gật đầu nói: “Không sai, đây chính là hai tuyệt học trấn phái của Hoa Sơn, do ta tự tay sao chép lại, trong khoảng thời gian diện bích này, ngươi hãy cố gắng tu luyện cho tốt.”
Lăng Phong đem hai cuốn bí tịch trả lại cho sư nương, nói: “Sư nương, con nghe nói hai bộ võ công này chỉ có chưởng môn mới có thể luyện, con, con không thể tiếp nhận…”
Sư nương sửng sốt, hai tuyệt học này chính mà mơ ước của toàn thể võ lâm, mình đã đưa đến cửa, tại sao Lăng Phong tiểu tử ngốc này lại từ chối?!
Thật sự là khiến người ta phải giật mình. “Ngươi sai rồi, Tử hà thần công mới là nội công tâm pháp chưởng môn tu luyện, còn Độc cô cửu kiếm thì tất cả các đệ tử đích truyền của chưởng môn đều có thể học tập. Về phần có thể học được bao nhiêu, thì chỉ chờ vào tạo pháp của ngươi mà thôi.”
Lăng Phong nói: “Nếu Tử hà thần công là nội công tâm pháp chỉ có chưởng môn mới được tu luyện, sư nương vì sao lại giao cho đệ tử?”
Sư nương ngây người, chính mình cũng không biết trả lời thế nào, chỉ đành nhàn nhạt nói: “Phong nhi, giang hồ hiểm ác, cho dù là ngay tại Hoa Sơn này, cũng luôn tràn ngập tranh đấu. Sư phụ ngươi không có gặp ngươi, cũng không truyền thụ võ công, ta chỉ lo ngươi sống trong hoàn cảnh như vậy sẽ có hại, cho nên mới phạt ngươi ở đây diện bích, nhưng thật ra là mong ngươi yên ổn tu luyện cho tốt. Nếu có người hỏi hai môn tuyệt học này từ đâu ra, cứ nói là phát hiện trong sơn động trên Tư quá nhai, do Hoa sơn trưởng bối đời trước lưu lại.”
Thật ra khi Lăng Phong ở dưới thạch động gặp Tiêu Dao vương, đã xem qua hai môn tuyệt học này trong tàng kinh các của Bạch Thanh Tùng, và cũng nhớ hết rồi. Huống chi đã có Tiêu Dao cương truyền thụ võ công, hắn bây giờ căn bản không có để Hoa Sơn tuyệt học vào trong mắt. Nhưng đây là ân tình của sư nương, thực sự khiến hắn rất cảm động. Hắn tin tưởng, sư nương chỉ có đối đãi với hắn mới có ân sủng như vậy. Nhưng tại sao lại thế? Lăng Phong có chút không rõ.
Sư nương, con thực không thể nhận, bởi vì không thể làm liên lụy sư nương, thật ra con cứ chậm rãi luyện tập từ cơ sở, tin rằng cũng sẽ không kém người khác.” Lăng Phong tràn ngập tự tin nói.
Sư nương thấy Lăng Phong như thế, không khỏi nhìn hắn bằng con mắt khác, nàng hiểu được, ngày sau Lăng Phong nhất định sẽ là nhân trung chi long.
“Nếu ngươi có cốt khí như vậy, sư nương cũng không cần uổng công làm người tốt…”
“Sư nương, đệ tử không phải là ý này. Người đối với đệ tử đại ân đại đức, đệ tử lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm.” Lăng Phong vội vàng nói.
Sư nương mỉm cười, nói: “Nói thật đi, Phong nhi, ngươi có phải hận sư nương phạt ngươi ở đây diện bích tư quá hay không?”
Lăng Phong thấy sư nương cười, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, nói: “Sư nương, làm gì có chuyện đó? Đệ tử biết người cũng là muốn tốt cho đệ tử, trong lòng đệ tử rất rõ ràng…”
Sư nương gật đầu, nói: “Hôm qua, chúng ta có một đệ tử bị đánh lén, kẻ đánh lén kia hỏi ngươi ở chỗ nào. Ta phỏng chừng tên hung thủ đó chính là nhằm vào ngươi, cho nên trong khoảng thời gian này ngươi phải cẩn thận một chút, đừng có tự ý xuống núi. Ta đã an bài đệ tử xuống chân núi tuần tra và canh gác đường lên núi, để đề phòng bất trắc.”
Lăng Phong kinh hãi, thật sự không nghĩ tới lại có kẻ nhằm vào mình, liền hỏi: “Sư nương, có biết tên hung thủ đó là người phương nào không?”
Sư ngương đáp: “Có khả năng nhất chính là Cửu Vĩ Hồ.”
“Cửu Vĩ Hồ!?” Lăng Phong cả kinh, nói: “Hắn, hắn tìm con làm gì?”
Sư nương lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ, nhưng ngươi vẫn nên chú ý một chút, ngàn vạn lần chớ có lơ là.”
Lăng Phong gật đầu, nói: “Đa tạ sư nương quan tâm, đệ tử sẽ nhớ kỹ. Sư nương, con…còn còn muốn hỏi một chút, tiểu sư tỷ bây giờ thế nào?”
Sư nương liếc nhìn Lăng Phong một cái, nói: “Từ lần trước xuống núi, vẫn sanh bệnh…”
“A!” Lăng Phong vạn vạn lần không có nghĩ tới kết quả thế này, nói: “Vậy…vậy có nghiêm trọng không?”
Sư nương thở dài nói: “Ta nghĩ không phải là nghiêm trọng, mà là rất nghiêm trọng, đó chính là tâm bệnh.”
Lăng Phong hiểu được ý tứ, vì vậy cúi đầu nói: “Xin sư nương yên tâm, đệ tử nhất định sẽ nghiêm chỉnh diện bích tư quá, chăm chỉ luyện tập võ công. Xin sư nương chuyển lời tới sư tỷ, đệ tử sẽ không phụ kỳ vọng của tỷ ấy, nhất định sẽ luyện Phi Phượng song kiếm thật tốt.”
Sư nương gật đầu, ngắm nhìn phong cảnh dưới núi, cũng không nói thêm gì, tựa như một pho tượng nữ thần ngạo nghễ trên Ngọc Nữ phong, vô cùng động lòng người.