Chương 153: Lăng Phong Đả Bại Vũ Vi


Kiếm pháp của Đường Vũ Vi dĩ nhiên là rất tuyệt, huyền diệu vô cùng nhưng không phải chỉ dùng để nhìn.

Nữ nhân múa kiếm, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp múa kiếm, bình thường đều có thể làm nam nhân sinh ra một loại ảo tưởng, một loại ảo tưởng chỉ có ở nam nhân.

Kiếm phong nổi lên, quét ngang làm gió bốc lên.

Gió thổi mạnh, một đạo thân ảnh bay tới trước mắt Lăng Phong.

Thân ảnh đó bay lên.

Một cảnh tượng thật đẹp. Một thân ảnh khinh dật, tại không trung vẽ ra một đường cong, tựa như mây bay, tuyệt mỹ, khắp thiên địa tràn ngập linh khí.

Nữ nhân, nhất là mỹ nữ, kỳ thật rất thích hợp luyện kiếm. Bởi vì các nàng có dáng người ôn nhu, làm hiện ra được linh khí của kiếm. Đây cũng là nguyên nhân Công Tôn đại nương múa kiếm chấn động tứ phương.

Nhưng trong mắt người khác, Đường Vũ Vi có kiếm pháp tuyệt đối là vừa độc, vừa chuẩn, vừa nhanh.

Có lẽ ở đây ngoại trừ Lăng Phong, do đều là nữ nhân nên các nàng đối với sự xinh đẹp của Đường Vũ Vi thật chẳng quan tâm.

Dưới một kích của Đường Vũ Vi rất ít khi lưu lại cho người khác đường sống. Kiếm pháp phái Nga Mi không phải là kiếm thêu hoa mà là kiếm pháp giết người chân chính.

Chỉ tiếc nàng còn chưa đủ nhanh.

Ít nhất ở trong mắt Lăng Phong, nàng còn chưa đủ nhanh.

Muốn chuẩn rất dễ dàng, muốn tàn nhẫn cũng rất dễ dàng, nhưng "Nhanh" thì rất khó, rất vi diệu, cơ hồ chỉ kém trong nháy mắt, nhưng trong một chớp mắt lại thường thường có thể quyết định sinh tử.

Ai cũng không biết mình đến tột cùng là có thể nhanh như thế nào? Thế nhân đều biết rằng trên đời phi đao nhanh nhất là Tiểu Lý Phi Đao, nhưng chỉ sợ Lý Tầm Hoan cũng không biết phi đao của mình nhanh thế nào, rất nhiều thời điểm, kỳ thật hắn cũng chỉ là biết mình rất nhanh, có thể đánh trúng địch nhân.

Nhưng cũng không ai dám cho rằng mình là nhanh nhất, bởi vì nhanh, căn bản không có chừng mực!

Ngươi nhanh, còn có người so với ngươi còn nhanh hơn, ngươi cho dù hiện tại là nhanh nhất, tương lai nhất định còn có người nhanh hơn so với ngươi.

Nếu Tiểu Lý Phi Đao gặp Linh Tê Chỉ của Lục Tiểu Phụng, ngươi nói ai nhanh hơn.

Nhân đáng buồn nhất kỳ thật chính là mình cảm thấy mình rất nhanh, lại không biết rằng mình nhanh thế nào.

Đường Vũ Vi cũng không biết kiếm của mình đến tột cùng là nhanh ra sao.

Hiện tại nàng đã biết.

Lăng Phong không có né tránh. Phất tay nghênh đón, vừa khéo đón nhận tay ngọc của Đường Vũ Vi.

"A…!"

Tay cầm kiếm của Đương Vũ Vi lập tức cảm thấy một trận đau đớn, thống khổ kêu một tiếng, trường kiếm trong tay liền rớt xuống.

"Đương!"

Một tiếng thanh thúy.

Đường Vũ Vi căn bản không thể tin được mình những gì mình chứng kiến.

Diệu Tình nhìn ngọc thủ của Đường Vũ Vi bị bẻ gẫy, sợ tới mức ngây người, mặt không còn chút máu.

Chưa ai từng nhìn thấy tốc độ nhanh như thế, tốc độ của Lăng Phong quả thực không thể tưởng tượng, thậm chí bất khả tư nghị.

"Vũ Vi, muội không sao chứ!"

Diệt Tình vội vàng tới, mắt nhìn vào Lăng Phong, khẩn cầu hắn buông tay.

Lăng Phong vui vẻ bán nhân tình này, mỉm cười, buông cổ tay Đường Vũ Vi ra, nói: "Võ công phái Nga Mi thật danh bất hư truyền, đáng tiếc Đường cô nương chưa hiểu những ảo diệu trong đó."

Đường Vũ Vi nói: "Nam Cung Vũ, ngươi có thể vũ nhục ta nhưng không thể khinh thường phái Nga Mi."

Lăng Phong khẽ nói: "Ngươi nói như vậy, ta lại cảm thấy thuận tai, thật sự là quật cường a."

Đường Vũ Vi tức giận nói: "Tuy rằng hôm nay ta không địch lại ngươi, không có nghĩa là phái Nga Mi không ai địch nổi."

Lăng Phong nói: "Đúng vậy, nếu Đường cô nương không phục, hoan nghênh tùy thời có thể tới tìm ta, ta ở Nam Cung sơn trang chờ các ngươi."

Đường Vũ Vi nói: "Tốt nhất ngươi nên ở nhà, cho chúng ta dễ tìm."

Lăng Phong mỉm cười nói: "Tốt nhất các ngươi tới có nhiều vài sư tỷ, muội xinh đẹp, ta thích nhìn mỹ nữ múa kiếm. Bất quá lần sau cũng không biết các ngươi có may mắn như vậy nữa không."

Đường Vũ Vi tức giận đến toàn thân phát run nói: "Ngươi..."

Lăng Phong đột nhiên lạnh lùng nói: "Hôm nay ta không có thời gian theo các ngươi bậy bạ, hôm nào sẽ nói tiếp, hiện giờ lão bà ta...."

"Nam – Cung – Vũ!"

Đường Vũ Vi hô to từng chữ một, phẫn nộ.

Diệu Tình sợ nàng gặp rắc rối, vì nàng biết rõ Lăng Phong nói được thì làm được, vì thế đem nàng cản lại nói: "Sư muội, đừng nói nữa, chúng ta đi."

"Sư tỷ..."

Đường Vũ Vi hiển nhiên thập phần không phục, đích xác nàng chính là người thà chết cũng không khuất phục.

Diệu Tình cũng nóng nảy, lớn tiếng quát: "Nếu ngươi còn coi ta là sư tỷ, thì hay nghe ta!"

"Sư tỷ!"

Đường Vũ Vi kêu, nước mắt trong suốt đã chảy xuống.

Diệu Tình nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt, dùng sức kéo nàng đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lăng Phong.

Đường Tư Tư khẽ nói:"Tướng công, nhìn không ra mị lực của chàng lớn như vậy, Diệu Tình có tiếng là Lãnh mỹ nhân, cư nhiên lại động tâm với chàng."

Lăng Phong mỉm cười nói: "Có sao? Ta lại không nhìn ra, nếu nàng ta trước mặt mọi người nhào vào lòng ta, đâng lên môi thơm, đó mới gọi là mị lực."

"Chụt!"

Lăng Phong còn chưa dứt lời, Đường Tư Tư liền dâng lên hắn đôi môi thơm kiều mỵ nói: "Chàng còn muốn hay không?"

Lăng Phong một trận cười ha ha, ôm trọn cả thân hình nàng, ngay sau đó ra sức hôn một cái.

Thật là thoải mái a.

Nhân sinh như thế, còn cầu gì nữa.

Khi Lăng Phong ôm Đường Tư Tư hi hi ha ha, phía trước lại truyền đến một trận tiếng vó ngựa, hơn mười thất mã cao to chính diện đi tới!

"Đại ca, ở phía trước, chính là yêu nữ kia, làm ta cùng Ngũ đệ bị thương."

Người đi đầu bọn chúng khí thế to lớn, lại là hán tử gày gò bị Đường Tư Tư đả thương ngày hôm qua.

Lăng Phong cảm thấy hán tử này nhân phẩm thật sự quá thấp, quả thực làm mất hết mặt mũi của nam nhân, lại càng không có hành vi của hào sĩ trong võ lâm. Đường Tư Tư thủ hạ lưu tình, không lấy tính mạng của ngươi, thả ngươi đi, ngươi lại ỷ vào nhiều người, ngược lại không buông tha người ta, thực là kỳ cục.

Lập tức năm đại hán vừa nghe giận dữ, sôi nổi xuống ngựa, rút ra binh khí, một ủng mà đến. Cầm đầu chính là một vị bốn mươi tuổi trên dưới đích khôi ngô đại hán, lưng hùm vai gấu, vẻ mặt lạc lặc tu cứng rắn như cương châm. Lăng Phong vừa thấy, lắp bắp kinh hãi, người tới không phải ai khác, chính là lão Đại "Tiền Đường bảy hổ" Tần Bá Xuyên, ngoại hiệu Hổ Trung Vương. Hắn một thanh trường kiếm, nghe nói mãnh liệt phi thường, kiếm khí như gió lôi, người bình thường đỡ hắn ba chiêu kiếm nội, đã nhanh mà bại trận

Đương nhiên, đó chỉ có thể nói với thường nhân mà thôi, đối với Lăng Phong mà nói, cái gì "Tiền Đường thất hổ" cũng đều vô ích.

Hổ Trung Vương Tần Bá Xuyên đi tới, liếc Lăng Phong cùng Đường Tư Tư, hỏi hán tử gầy gò kia: "Một cô nương như vậy, ngươi cũng bị thua? Nói, là chuyện gì xảy ra?"

"Lão Đại, ngươi ngàn vạn lần không nên coi thường nàng. Nàng ta rất lợi hại?"

Hán tử gầy gò vừa nói, vừa lui về phía sau.

"Lợi hại? Lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một con nhóc."

Tần Bá Xuyên khinh thường nói: "Cho dù nó có ba đầu sáu tay, cũng không có khả năng trở thành thần tiên!"

Đường Tư Tư lên tiếng: "Không cần chụp mũ cho ta, huynh đệ của ngươi vốn không có bổn sự, nếu Tiền Đường thất hổ cũng giống hắn, hay là các ngươi bò trở về đi. Phu quân, chàng thấy ta nói đúng không?"

Lăng Phong mỉm cười đích đạo: "Bò trở về? Kia chẳng phải là giống con rùa đen sao? Như thế không khỏi rất chậm. Cút về đi, như vậy sẽ nhanh hơn một chút!"

"Ý này hay đấy!"

Tần Bá Xuyên chưa từng chịu qua uất khó như vậy lập tức tức giận toàn thân phát run, hận không thể đem Lăng Phong cùng Đường Tư Tư băm thây vạn đoạn.

"Không thể tưởng được rùa đen khốn kiếp kêu lên khó nghe như vậy, thật sự làm cho người ta thấy thất vọng."

Đường Tư Tư một bên thêm mắm thêm muối nói.

Tần Bá Xuyên vừa nghe lại tức giận, nói: "Ngũ đệ, ngươi lui ra, để cho ta tới hàng phục con yêu nữ này."

Đường Tư Tư chẳng sợ hãi khanh khách cười: "Tên thô kệch này, muốn đối phó với ta sao? Đến đi, ta chấp ngươi."

Lăng Phong mỉm cười nói: "Nương tử, một mỹ nữ như nàng mà múa đao cầm thương thì thành cái gì chứ; quên đi, để ta tới cho!"

"Không, ta muốn hắn đánh."

Đường Tư Tư chu cái miệng nhỏ nói.

"Ta giết các ngươi, cẩu nam nữ!"

Tần bá xuyên khí nhìn cái cảnh mà hắn cho là ô uế kia, rút kiếm ra, tức khắc trong phạm vi ba trượng quanh hắn hàn khí mãnh liệt, nội kình lạnh thấu xương phá thể mà vào.

Trường kiếm như ngân long vũ động, đâm thẳng tới Đường Tư Tư.

Lăng Phong nhanh tay nhanh mắt, xuất thủ một chưởng, "Đương" một tiếng, khiến Tần Bá Xuyên chấn lui về phía sau vài bước, suýt nữa ngã sấp xuống .

Tần Bá Xuyên đứng vững, nhìn thoáng qua Lăng Phong, tuyệt đối không ngờ một chưởng như vậy của đối phương, không ngờ làm kiếm khí của hắn biến mất, nội công thật mạnh, thật sự là thế gian hiếm thấy. Lập tức có chút cố kỵ hỏi: "Ngươi thực ra là người phương nào?"

Lăng Phong mỉm cười nói: "Ngươi mà cũng xứng hỏi tên của đại gia ta..."

"Xú tiểu tử, ngươi còn kiêu ngạo! Tới, xem kiếm!"

Tần Bá Xuyên nói xong, một kiếm toàn lực đâm tới, lần này ngay cả mục tiêu cũng không đâm trúng. Một bên Đường Tư Tư nhìn vào chơi vui, rút kiếm ra, chấn đến Tần bá xuyên tức khắc ngưỡng sau ngã xuống đất.

Đường Tư Tư cao giọng cười to!"Ta xem các ngươi không cần gọi là Tiền Đường thất hổ, trở thành như vậy, mà muốn kêu là hổ, ta xem các ngươi so với rùa đen không sai biệt lắm, như vậy, kêu là Tiền Đường thất quy đi..."

"Bảo bối, hay lắm! Tên của ngươi đặt thật hay!"

"Các huynh đệ, lên cho ta!"

Tần Bá Xuyên tức giận đến đỏ mặt tía tai, phẫn hận thét lên.

Những tên còn lại trong Tiền Đường thất hổ còn lại nghe Tần Bá Xuyên thét lên một tiếng ra lệnh, lập tức nhao nhao rút vũ khí, vọt lên. Ngay lập tức toàn trường tràn ngập sát khí, đao quang kiếm ảnh bao phủ hướng tới Lăng Phong cùng Đường Tư Tư.

Lăng Phong mỉm cười, phất tay đánh một chưởng.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang, Tiền Đường thất hổ tựa như đánh lên một bức tường năng lượng thật lớn, căn bản không thể chống đỡ, tức khắc bị đánh bay ra, cả một đám té trên mặt đất, không nhịn được mà phun máu tưới!

Đường Tư Tư cũng đồng thời bị rung động bởi sức mạnh của Lăng Phong, nhưng vẫn như cũ không quên nói: "Các ngươi không phải muốn biến trở về sao?"

"Xú tiểu tử, ngươi cứ chờ đấy."

Tần Bá Xuyên che lồng ngực, vội vàng theo hướng rừng cây bò đi.

Lăng Phong cười lạnh:"Võ công như thế mà cũng muốn quay lại báo thù? Sợ rằng các ngươi không có ngày đó."

Đường Tư Tư mỉm cười nói: "Phu quân, lâu lâu có người tới cửa đánh một trận, cũng có thể xem là một biện pháp phát tiết tốt nha!"

Lăng Phong một tay ôm lấy Đường Tư Tư, hì hì nói: "Ta chỉ thích phát tiết trên thân thể của nương tử thôi..."

"A! Sắc lang phu quân!"

Đường Tư Tư hô lên một tiếng, như say ngã vào lòng Lăng Phong kiều mỵ vô hạn!

Kiều Kiều Sư Nương - Chương #153