Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
“Chuyện này liên quan đến Tà hồn sư, bọn hắn e rằng đã trà trộn vào thành”
Vân Chính Thiên dứt lời mang tới một mảnh chấn động trong chánh điện. Dạ Hành
nét mặt khẽ cau lại, Hàn Long Quần ngồi trên long tọa không tự chủ siết chặt
bàn tay. Hai nữ Thanh Chi và Thiên Hoa kinh ngạc nhìn Vân Chính Thiên một
thoáng.
Hiện tại trời đã tối khuya, còn chưa tới vài tiếng sẽ tới giữa đêm, Vân Chính
Thiên vào lúc này lựa chọn nói ra chuyện động trời không khỏi làm người khác
xuất hiện tâm trạng lo lắng. Dạ Hành tay áo vung lên, một cỗ bá đạo hồn lực
đem ngoại giới hết thảy ngăn cách.
Vân Chính Thiên thấy vậy âm thầm tặc lưỡi, Dạ Hành tu vi không chừng đã tiếp
cận 95 cấp Siêu cấp đấu la rồi a. Hàn Long Quần gật đầu nói
“Bây giờ ngươi nói rõ cho đại bá nghe thử, làm sao ngươi biết được chuyện này”
Vân Chính Thiên nghiêm giọng nói
“Lúc nãy ta dự định trở về doanh trại nghỉ sớm, đột nhiên cảm nhận được một số
khí tức âm tà, thứ vốn không nên xuất hiện ở gần đây. Sau đó ta đặc biệt cẩn
thận theo dõi cuối cùng tiếp cận được bọn Tà hồn sư ở trong một con hẻm trống”
Hắn đem sự việc tường tận kể ra một lần, từ việc Tà hồn sư chuẩn bị hành động
quấy rối tạo sự hỗn loạn trong thành tới việc hắn cùng Mã Thiên Hoa đụng độ
Tinh Xà ở gần Truyền Linh Tháp, rồi lần tái ngộ với Tinh Xà vừa rồi, biết được
tung tích của phu thê Hàn Chi cùng thông tin tấm bản đồ đường dẫn tới Thần
Vực.
Hàn Long Quần càng nghe, sắc mặt càng ngưng trọng. Nếu như ghép các mảnh chi
tiết từ câu chuyện của Vân Chính Thiên với thông tin tình báo của Vệ Binh,
đích xác Tà hồn sư đã bắt đầu hành động rồi, chỉ không ngờ bọn chúng lại có
thể vào được Long Thần thành đang được canh phòng cẩn mật như vậy, thật khó
chút khó lường trước.
“Đại bá, Chính Thiên mạo muội nghĩ rằng, mục tiêu thực sự của Tà hồn sư lần
này, không phải để đồ sát cư dân trong thành, cũng không phải nhắm vào ngài mà
bắt đi cha mẹ của ta. Mục tiêu chính của bọn chúng chắc chắn là tấm bản đồ
kia, ngài có thể nói cho ta nghe một chút thông tin này hay không ?”
Vân Chính Thiên lời nói khiến Hàn Long Quần chợt tỉnh. Hắn bất giác lấy tay vỗ
lên trán mấy cái. Đúng là như vậy a. Bọn chúng chính là nhắm vào tấm bản đồ
này, nhất thời Hàn Long Quần tinh thần thả lỏng ra đôi chút. Chỉ cần không
nhắm vào người dân, không nhắm vào gia đình Chính Thiên, cho dù tấm bản đồ kia
có chút quí giá, cũng không đổi lại được tính mạng của vô số người vô tội. Hàn
Long Quần chính là một vị Thành Chủ như thế, yêu dân hết mực.
Hít sâu một hơi, Hàn Long Quần hai mắt lóe hàn quang, hắn chậm rãi nói
“Sự tồn tại của tấm bản đồ này thực sự chỉ có đương nhiệm Thành Chủ mới biết
được, cả Dạ Hành hắn cũng không biết. Bởi vì điều này chính là bí mật lớn nhất
của Nhân Vực, truyền lại qua rất nhiều đời Thành Chủ và Vực Chủ”.
Dạ Hành đột nhiên ngắt lời nói
“Thành Chủ, nếu là thứ quan trọng như vậy, tốt nhất không nên nói ra thì hơn”
Hắc cấp thống lĩnh phục vụ trong quân đoàn thời gian đã lâu, hắn biết những vị
Thành Chủ này bí mật nhiều vô số, nếu như là cao cấp nhất bí mật, cũng không
nên tùy tiện nói ra như vậy. Bất quá Hàn Long Quần chỉ khẽ lắc đầu đáp
“Chỉ vì sự bảo thủ của các lão già kia mà bí mật này không thể công bố rộng
rãi trong Nhân Vực. Các ngươi đã biết phiến lục địa này còn hai đại Vực hoàn
toàn không thể tự do lui tới, đó là Cấm Vực và Thần Vực. Tấm bản này chính là
tinh hoa vài ngàn năm qua các vị Thành Chủ và Vực Chủ tự thân đi thực địa và
vẽ lại được sơ bộ con đường tới Thần Vực. Nếu như tới được Thần Vực, đạt được
cơ duyên như thế nào chắc các ngươi biết rõ. Chỉ có điều . . .”
Hàn Long Quần ngừng lại một chút lại nói tiếp
“Chỉ có điều hàng trăm năm nay, vô số thiên chi kiêu tử, bất thế kỳ tài từ
khắp nơi đã thử đi tiếp con đường này, nhưng chưa có một ai hoàn thành được,
tất cả đều tán thân nơi xa lạ đó. Mà những người này đều là tinh anh xuất sắc
của Nhân Vực, mất đi bọn họ, tương lai nhân loại thực sự điêu tàn. Vì vậy Vực
Chủ đương nhiệm đã ra quyết định phong ấn tấm bản đồ này lại, chia thành mười
hai mảnh khác nhau giao cho các Thành Chủ cai quản. Không còn công bố một cách
đại trà, để giữ lại những hạt giống tốt, hạn chế tán thân nơi đó, bảo vệ cho
tương lai nhân loại về sau”
“Sau này Vực Chủ đã ra qui định mới, vào một thời điểm cố định mỗi Thành Chủ
sẽ tiến hành lựa chọn một tên tinh nhuệ nhất hồn sư, toàn lực bồi dưỡng rồi
lại tiến cử với Vực Chủ, nếu đạt được sự đồng ý của lão nhân gia, ngươi sẽ có
tư cách đi tiếp con đường này. Bằng cách này sẽ giảm thiểu được thương vong,
đồng thời có thể thực hiện di nguyện các vị tiền bối để lại, đó là trùng chấn
nhân loại, trở lại đỉnh cao của thế giới này”.
Mọi người còn lại, kể cả Dạ Hành nghe xong cũng trợn mắt, con đường đi tới
Thần Vực không ngờ lại mang trong mình sứ mệnh cao cảo và nguy hiểm đến như
thế. Những vị tiền bối từng thử sức tiến vào, có ai không phải cường giả đương
thời, nhưng cuối cùng vẫn nằm lại nơi đó. Có lẽ vì vậy bọn họ không muốn hồn
sư hiện tại tự tiện tiến vào nếu không được sự cho phép của Vực Chủ đại nhân.
Tà hồn sư âm thầm lập mưu chiếm lấy mảnh bản đồ này có lẽ cũng muốn tiến vào
Thần Vực, nhưng bọn chúng vốn không biết được rằng, bản đồ đã bị chia ra tới
mười hai mảnh, cho dù có lấy được ở chỗ Hàn Long Quần, cũng vô pháp xuyên qua.
Vì vậy mới có việc bọn chúng toàn lực tấn công Long Thần thành, mà bỏ qua cho
các tòa thành khác chỉ vị địa vị Hàn Long Quần trong các vị Thành Chủ đứng
đầu.
Vân Chính Thiên hai mắt lập lòe, trong lòng hắn tràn ngập hoài niệm. Kiếm Si
Quý Tuyệt Trần năm xưa cũng có nói, khi nào ngươi có đủ thực lực, hãy đến Thần
Vực một chuyến nghe hắn kể chuyện. Đây có lẽ cũng là bước đầu trong hành trình
truyền thừa thần vị, nhưng Vân Chính Thiên tuyệt nhiên không ngờ được, bước
đầu tiên lại gian nan tới mức độ này.
Thần vị của Kiếm Si, không dễ dàng đạt được.
Bất quá cái gì càng khó, càng kích phát đấu tâm say ngủ của Vân Chính Thiên,
hắn ngẩng mặt lên nói với Hàn Long Quần
“Đại bá, tên Tà hồn sư kia muốn chính là tấm bản đồ này, nhưng bọn chúng lại
không biết chuyện mười hai mảnh bản đồ, ta thiết nghĩ chúng ta có thể vẽ lại
một tấm bản đồ giả mạo rồi đem cho bọn chúng, cứu cha mẹ ta trước”.
Mã Thiên Hoa một bên nói
“Nếu như bọn chúng biết tấm bản đồ là giả, chỉ sợ hai người họ khó mà toàn
thây”
Hàn Long Quần thì lại tán thành ý kiến của Vân Chính Thiên, hắn nói
“Chính Thiên nói cũng đúng, bởi vì bọn chúng làm gì biết tấm bản đồ hình dạng
hư thực thế nào, ta sẽ cấp tốc cho thợ vẽ một tấm bản đồ giả, việc này quá dễ
dàng. Nhưng quan trọng nhất là ở ngươi, Chính Thiên, ngươi lúc đó có tự tin
cứu được bọn họ đồng thời toàn thân trở lui hay không ? Nếu như hai người bọn
ta có mặt, đánh chết bọn chúng dễ như trở bàn tay, chỉ sợ bọn chúng cùng đường
dứt dậu, đem hai người Hàn Phi giết chết thì công sức đổ biển”
Hàn Long Quần lời nói đặc biệt xoáy vào trọng tâm vấn đề. Tinh Xà kia chắc
chắn lúc này trở về sẽ báo cáo cho đồng bọn, sau đó bọn chúng chỉ cần ngồi
phục sẵn, nếu như Vân Chính Thiên dẫn Thành Chủ tới, bọn chúng sẽ đánh chết
hai người Hàn Phi, mà cho dù Vân Chính Thiên thực hiện lời hứa giao ra tấm bản
đồ, không ai biết bọn chúng sẽ làm gì, vạn nhất lựa chọn đánh chết Vân Chính
Thiên cho hả giận rồi cướp tấm bản đồ đi hay lại tuân thủ lời hứa thả Hàn Phi
phu thê ra.
Tà hồn sư lời nói, tuyệt không thể tin được.
Vân Chính Thiên mỉm cười, nhìn Dạ Hành lại nhìn tới Hàn Long Quần, không do dự
lên tiếng
“Ta tuyệt đối nắm chắc, cứ tin ở ta”
Trong đêm đó, Hàn Thanh Chi cũng thu dọn đồ đạc dọn tới ở chung với đám người
Vân Chính Thiên. Thủ tục thông qua tất nhiên đơn giản, ai mà không biết nàng
là tiểu bảo bối của Thành Chủ, tội đáng muôn chết.
Hoàng Thập Nhất nhân số lại tăng thêm một người, vừa hay đồng đều quân số ba
nam ba nữ.
Mã Thiên Hoa thanh âm lo lắng nói
“Chính Thiên, ngươi có thực là nắm chắc”
Vân Chính Thiên nhìn nàng mỉm cười nói
“Ngươi lo cho ta ?”
Mã Thiên Hoa tức giận nói
“Phí, ta là lo cho cha mẹ của ngươi mà thôi, vạn nhất ngươi thất bại, họ cũng
không thể sống sót được”
Đi bên cạnh, Hàn Thanh Chi cũng nói xen vào
“Đúng đó, Chính Thiên ca ca, một mình ngươi không làm được đâu”
Vân Chính Thiên nghe hai nữ nói nhất thời cười thành tiếng
“Ta đâu có nói ta đi một mình, các ngươi đợi đó đi trở về doanh trại ta nói kế
hoạch cho nghe”
Đêm hôm nay, một đêm không trăng, không gió, không ánh sao, chỉ có một tên
thiếu niên tóc trắng với bao phiền muộn cùng gánh nặng trên lưng trở về doanh
trại quân đoàn.
Hội họp đồng bọn về sau, Vân Chính Thiên ngắn gọn giải thích một lượt các vấn
đề trọng điểm. Quan trong nhất chính là kế hoạch lần này.
Lương Thế Nhân nghe xong, hắn thản nhiên nói
“A Thiên đi đâu, ta đi theo đó, dù sao ta cũng là quang minh thuộc tính hồn
sư, tuyệt đối có lợi nếu đụng mặt bọn Tà hồn sư đó”
Lương Thế Nhân hắn vô cùng kính phục Vân Chính Thiên, cho nên huynh đệ có
chuyện, hắn là người đầu tiên ra mặt giúp đỡ. Không chỉ Lương Thế Nhân mà Can
Hữu Long cùng Mộng Hồng Nhan cũng không ngoại lệ, bọn họ đều muốn sát cánh
cùng Vân Chính Thiên.
Hàn Thanh Chi lần đầu tiếp xúc với đồng đội của ca ca, thấy bọn họ đều dồn hết
sự chân thành như vậy, trong tâm không khỏi nể phục vị ca ca này mấy lần. Phàm
là người có tố chất lãnh đạo, tự nhiên sẽ sản sinh mị lực thu hút sự trung
thành của người khác.
“Cảm tạ mọi người, nhưng mà có lẽ chân chính đối mặt với bọn Tà hồn sư nếu
chẳng may xảy ra chiến đấu chỉ có thể là ta, Thế Nhân và Hàn Chi mà thôi”
Vân Chính Thiên kiên quyết nói
“Tại sao ?”
Mã Thiên Hoa cùng Mộng Hồng Nhan gần như cùng lúc la lên.
Vân Chính Thiên hai mắt ngưng trọng nói
“A Long cùng Hồng Nhan tu vi chưa có đột phá ba hoàn, đối mặt với bọn chúng
hết sức nguy hiểm, còn Thiên Hoa ngươi Tà Hỏa trong người chính là thứ đáng
lo, ta không muốn ra chiến trường phải lo lắng cho ngươi, cho nên các ngươi
chỉ có thể ở phía sau hậu thuẫn cho ba người chúng ta mà thôi”
Vân Chính Thiên phân tích hợp tình hợp lý, khiến Mã Thiên Hoa có muốn tham gia
cũng không biết phải nói như thế nào. Dù sao hắn cũng là đội trưởng của chi
đội ngũ này, cứ cãi bướng như vậy cũng không phải cách.
“Được rồi, ngươi phải nhớ bảo trọng”
Mã Thiên Hoa nhẹ giọng nói.
Trong lúc bọn hắn đang bàn bạc chi tiết kế hoạch hành động, thì ở bên ngoài
doanh trại có một thanh âm hùng hồn vang lên.
“Thiên Hoa, Chính Thiên. Các ngươi ở đâu . . .”
Thanh âm này lớn đến mức đánh động sự chú ý của các binh sĩ trong doanh trại,
bất quá mọi người đều vô cùng ngạc nhiên là, người này không biết từ đâu tới
và hắn làm sao xuất hiện bên trong doanh trại mà không ai hay biết.
“Thiên Hoa, Chính Thiên. Các ngươi ở đâu . . .”
Hắn lại hét to hơn nữa.
Vân Chính Thiên cùng mọi người cũng nghe được thanh âm này, lập tức vội vàng
xông ra ngoài. Vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Mã Thiên Hoa hai mắt sáng
rực lên.
“Bao Lão, ngươi sao lại đến đây”
Thì ra người hò hét ban nãy chính là vị Bao Lão bán bánh bao ở gần Truyền Linh
Tháp, bất quá không biết tại sao đêm khuya lại tới tận nơi tìm hai người bọn
hắn.
Bao Lão khẽ vuốt chùm râu trắng, nhe răng cười nói
“Ta đem đến cho các ngươi bánh bao này, cho ta vào trong đi”
—————————————
Cầu cảm ơn cuối chương, cầu comment facebook tạo động lực cho Bao Lão a.