Liễu Đao Cường Đại


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Lôi Ảnh Quang Minh Kích trong tay Lương Thế Nhân cấp tốc xoay vòng, sau đó hắn
hai mắt lóe một vệt lôi quang, trường kích trong tay lại nắm chặt lại, xông
thẳng đến Diệp Phong vị trí. Đệ nhất cùng đệ nhị hồn hoàn của Lương Thế Nhân
vốn không phù hợp với võ hồn này, không hề mang lại hồn kỹ tấn công nào mà chỉ
đơn thuần đề thăng hồn lực. Cho nên đại đa số kỹ năng chiến đấu của Lương Thế
Nhân chính là võ thuật.

Từ khi hắn thức tỉnh võ hồn lần hai, được Vân Chính Thiên dẫn về gia nhập quân
đoàn, hầu hết thời gian đều được Vân Chính Thiên chỉ dạy một số chiêu thức
kiếm pháp để áp dụng cho Lôi Ảnh Quang Minh Kích. May mắn ngộ tính Lương Thế
Nhân không tồi, hắn trong thời gian ngắn đã gần như hiểu được một chút đạo lý
trong kiếm pháp của Vân Chính Thiên.

Kiếm pháp của Vân Chính Thiên vốn vô cùng vô tận, hiểu được một chút cũng đủ
làm cho Lương Thế Nhân thực lực trong thời gian ngắn đại tăng lên.

Lôi Ảnh Quang Minh Kích tỏa ra vô số lôi điện, gầm thét lướt tới Diệp Phong,
mà Diệp Phong cũng không có án binh bất động. Hắn hơi mỉm cười sau đó từ trên
ngực lấy một quả bom ở vị trí số hai, đưa lên kéo chốt rồi quăng thẳng đến
Lương Thế Nhân.

Lương Thế Nhân thân hình bỗng lóe lên một cái, tức thì đã bỏ qua quĩ đạo của
quả bom kia mà tiếp tục xông lên, bất quá ngay khi hắn lại chuẩn bị gia tốc
thì sau lưng có tiếng nổ vang lên, sau đó là một lực hút mạnh mẽ kéo hắn quay
ngược trở lại, không cách nào tiến lên được.

“Chết tiệt”

Lương Thế Nhân trong cơ thể Dịch Cân Kinh cũng đồng dạng điên cuồng vận chuyển
để ổn định lại cơ thể, trong một phút lơ là đã bị Diệp Phong thừa hư mà nhập.
Diệp Phong thân ảnh huyền phù trước mặt Lương Thế Nhân, một quyền giáng thẳng
vào lồng ngực của hắn.

“ẦM !”

Một quyền này mạnh đến mức đánh thân thể Lương Thế Nhân văng ngược ra phía
sau, trong không khí mơ hồ nghe được vô số tiếng nổ nhỏ.

“Là hồn đạo khí”

Lam Tiêu thấy vậy lập tức ngồi ngay ngắn lại ngưng thần quan sát, phát hiện ở
trên bàn tay của Diệp Phong có một khối hồn đạo khí gắn chặt ở trên đó, có thể
hồn đạo khí này đã gia tăng lực tấn công cho Diệp Phong một quyền vừa rồi.

Đại hội thi đấu không cấm binh sĩ sử dụng hồn đạo khí, bất quá chỉ gói gọn hồn
đạo khí tấn công cùng một số hồn đạo khí phòng ngự giáp. Hồn đạo khí bình sữa,
hồn đạo khí vòng bảo hộ cùng hồn đạo khí cơ giáp đều không được phép đem vào.

Lương Thế Nhân cắn răng chịu đau, bất quá hắn thân thủ thực không tồi, mắt
thấy nắm quyền của Diệp Phong oanh tới, lập tức cả người buông lỏng ra mặc kệ
cho lực hút phía sau kéo hắn về, nhờ vậy giảm đi đáng kể uy lực của một quyền
này.

“Tiêu tử này cũng thật giảo hoạt, một đám giảo hoạt chơi chung với nhau”

Diệp Phong một chiêu tưởng như đắc thủ lại bị đối phương hóa giải, trong lòng
phẫn nộ gia tốc đuổi theo. Đây cũng chính là sai lầm của hắn.

Lương Thế Nhân không có bị thương nặng như trong tưởng tượng của Diệp Phong,
lắc mình một cái đã lấy lại tư thế, Lôi Ảnh Quang Minh Kích lần nữa đâm tới.

Mà Diệp Phong trong đáy mắt lập tức lộ rõ vẻ hoảng sợ, hắn vạn lần không ngờ
rằng Lương Thế Nhân lại có thể linh hoạt đến như vậy, trong nháy mắt phát động
thế công lần nữa về phía mình. Diệp Phong lúc này đã không còn khả năng né
tránh, đã né không được thì phải đối đầu. Hữu chưởng lần nữa giơ ra ngạnh
kháng với Lôi Kích của Lương Thế Nhân.

“KHANH”

Thanh âm kim loại va chạm vang lên, cả hai gần như cùng lúc văng ngược lại.
Lương Thế Nhân trở ngược đầu kích cắm xuống mặt đất để giảm lực phản chấn, để
lại một đường dài trên sàn đấu kéo ra xa hơn năm mét mới miễn cưỡng đứng lại,
mà Diệp Phong thì chật vật hơn rất nhiều, hắn ngã huỵch một cái ra phía sau
lộn mấy vòng mới đứng lên được.

Diệp Phong hai tai đỏ bừng bừng, bất giác nhìn lại hồn đạo khí trên bàn tay đã
bị Lôi Kích làm cho hư hại hoàn toàn, hắn nghiến răng quát lên

“Là ngươi ép ta”

Hai tay của Diệp Phong phân biệt chụp lấy quả bom ở vị trí số một và số ba,
không do dự quăng về Lương Thế Nhân thân ảnh. Đệ nhất hồn kỹ mang tới cho hắn
quả bom có thuộc tính nổ to đơn thuần, đệ nhị hồn kỹ mang tới khả năng nổ tạo
lực hút, còn đệ tam hồn kỹ của hắn là đến từ hồn hoàn của một con Cự Độc Xà,
có khả năng sản sinh ra độc tố ăn mòn mọi thứ.

Bom loại võ hồn uy lực đáng sợ nhất đó là có khả năng viễn trình công kích và
phạm vi phát nổ rất lớn. Để đối phó với loại võ hồn này, Vân Chính Thiên từng
nhắc nhở Lương Thế Nhân phải lun giữ khoảng cách nhất định, nắm bắt thời cơ
rồi đánh một đòn trí mạng.

Mắt thấy hai quả bom quăng tới, Lương Thế Nhân chủ động thối lui ra xa, nhưng
lúc này sự việc xảy ra bất ngờ tới mức hắn không tài nào khống chế được.

Quả bom số một tốc độ bay tới so với quả số ba chậm hơn một chút, ngay khi
giãn cách của bọn chúng gần một thân người thì số một đột nhiên phát nổ trước.
Lực nổ này không lớn nhưng tạo một lực đẩy mạnh khiến quả bom số ba gia tốc
thẳng đến trước mặt Lương Thế Nhân.

“ẦM”

Quả bom số ba sau khi đạt được cự ly giới hạn cũng đồng dạng phát nổ. Một mảnh
xám xịt khói từ bên trong vụ nổ lan tỏa ra, bao phủ lấy Lương Thế Nhân ở bên
trong.

“A” Ngay lập tức sắc mặt của hắn thay đổi, từ trong làn khói màu xám này, có
một loại lực lượng có khả năng ăn mòn đang không ngừng bám vào cơ thể hắn.

Lương Thế Nhân trong thể nội điên cuồng vận chuyển hồn lực để bức ra ngoại
khí. Bất quá khả năng ăn mòn này quá mạnh, trong nhất thời không thể dễ dàng
đem nó hóa giải toàn bộ.

Vân Chính Thiên ở bên kia đang đấu cứng với Liễu Đao nhưng tinh thần lực vẫn
luôn duy trì quan sát tình huống xung quanh, biết được Lương Thế Nhân đang lâm
vào hạ phong, hắn không khỏi nóng lòng muốn đi ứng cứu.

Dù sao đối thủ của Lương Thế Nhân cũng đạt tới Hồn Tông cấp bậc.

“OANH”

Một đao toàn lực đem Vân Chính Thiên đánh lui lại, Liễu Đao dừng lại lắc đầu
nói

“Nếu ngươi còn phân tâm như vậy, đừng trách ta đao phong không có mắt”

“Có mắt cái đếch” Vân Chính Thiên rủa lên một câu, ngay sau đó Băng Đế Kiếm
hiện lên, nhiệt độ trong nháy mắt muốn đóng băng lại. Hắn lập tức quát lên.

“Thế Nhân”

Mà ngay lúc Vân Chính Thiên vừa hét lên, Lương Thế Nhân lập tức trở lui lại
tọa ở phía sau lưng hắn, băng nguyên tố không ngừng truyền vào cơ thể Thế
Nhân, ngăn cản sự xâm nhập của độc tố ăn mòn này.

Băng chính là khắc tinh của các loại độc tố a.

Lương Thế Nhân trong người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng việc này chỉ
dừng lại ở mức độ làm chậm sự ăn mòn mà thôi, cần phải nhanh chóng kết thúc
trận đấu rồi tiến hành trị liệu một cách nghiêm túc.

“Hai tên này mạnh lắm, ngươi đừng tách ra nữa, theo sau ta”

Dứt lời Vân Chính Thiên lần nữa xông thẳng lên phía trước, Lương Thế Nhân lôi
ảnh lập lòe theo sau. Liễu Đao cùng Diệp Phong cũng đã tụ lại một chỗ, chuẩn
bị nghênh đón một kích này.

Vân Chính Thiên nâng Băng Đế Kiếm lên cao rồi chém xuống, đồng thời hai mắt
lóe lên một vệt kiếm ý cường thịnh. Là Thiên Hạ Vô Cực Băng Song dung hợp với
Kiếm ý.

Liễu Đao nhìn một kiếm này trong lòng không khỏi kinh ngạc, tiểu tử này tuổi
còn nhỏ mà lĩnh hội được kiếm ý bực này, hắn trong lòng hổ thẹn vẫn chưa bằng
được.

Từ phía sau lưng Liễu Đao, đệ nhị cùng đệ tam hồn hoàn đồng thời lóe lên. Đao
phong cường thịnh xuất hiện tạo thành một vệt Đao Ảnh to lớn hư huyễn ở sau
lưng Liễu Đao. Ngay sau đó không khoan nhượng một đao chém tới đối đầu với Vân
Chính Thiên một kiếm này.

Diệp Phong thấy vậy thân hình hơi lùi ra xa một chút, trong tay hắn đồng thời
xuất hiện hai quả bom số một rồi ném tới hỗ trợ cho Liễu Đao.

“OÀNH”

Nổ lớn thanh âm vang lên làm rung chuyển cả khán đài, va chạm vừa rồi cả hai
bên đều bất phân thắng bại. Ba người không tự chủ được mà phải trở lui lại một
thoáng, đúng lúc này Vân Chính Thiên lại la lên.

“Thế Nhân, ra tay”

Ở phía sau lưng Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân không biết từ lúc nào đã hoàn
thành việc tụ lực cho Lôi Ảnh Quang Minh Kích, lôi vân gào thét trong tíc tắc
phát tán ra uy lực mạnh mẽ. Một kích toàn lực đánh thẳng tới, mà mục tiêu
chính là Diệp Phong.

Diệp Phong hai mắt hoảng sợ lộ rõ ra, hắn căn bản không có khả năng đón lấy
một kích này, dù sao cường độ thân thể của hắn cũng không có mạnh mẽ như chiến
hồn sư được.

“KHANH”

Bất quá ngay lúc Lôi Kích chuẩn bị đánh trúng Diệp Phong thì bị một thanh đại
đao đưa ngang đỡ lại. Một loạt chấn động nơi vị trí hai món vũ khí va chạm mà
lan tỏa ra, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Liễu Đao phản xạ thập phần nhanh nhẹn, đã đỡ lấy một chiêu nào của Lương Thế
Nhân, cứu cho Diệp Phong không bị một kích trí mạng. Đại đao lật tay chém tới
làm cho Lương Thế Nhân không thể không lui lại một chút. Nhưng lúc này có thể
nhìn rõ được, sắc mặt Liễu Đao đã hơi tái nhợt, xem ra một kích vừa rồi cũng
không có như vẻ bề ngoài dễ dàng mà đỡ được.

Bù lại ở bên phía Vân Chính Thiên thì có Lương Thế Nhân cũng bắt đầu thở dốc,
hắn trong người độc tố đang từ từ xâm lấn, nếu như không phải có băng nguyên
tố từ Vân Chính Thiên truyền vào, sợ rằng bây giờ hắn đã mất đi năng lực chiến
đấu.

Nhất thời hai bên tách ra ngưng thần quan sát đối thủ.

Can Hữu Long cùng Diệp Linh ở bên kia cũng sắp phân ra thắng bại, tuy rằng
Diệp Linh không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng hắn võ hồn quỉ dị,
liên tục ép Can Hữu Long không thể tấn công toàn lực, nếu không chỉ sợ đã nằm
dưới vuốt của Long rồi.

Đệ nhị hồn hoàn sau lưng A Long lóe lên, Thiên Long Hộ Thể. Ngay sau đó đệ
nhất hồn hoàn cũng sáng óng ánh. Thiên Long Hống. Trực tiếp sử dụng hai hồn kỹ
sẽ khiến hồn lực tiêu hao nhiều hơn bình thường, nhưng đổi lại hồn kỹ tấn công
sẽ thêm phần kinh khủng.

Một cỗ hung bạo khí tức mang theo tiếng long ngâm truyền thẳng tới Diệp Linh
vị trí, mà lúc này cơ thể Diệp Linh bị tiếng long uy áp này làm cho chậm chạp
đi mấy phần. Bất quá Thiên Long Hống còn chưa kịp chạm vào người Diệp Linh thì
hồn lực đột nhiên tán loạn rồi tan biến mất.

Liễu Đao ở bên kia cũng không phải đứng chơi, nhân lúc hai người Vân Chính
Thiên chưa tiếp tục tấn công, hắn trong nháy mắt phát động uy lực đao quang
trong một tia sát na đã giải vây cho Diệp Linh.

“Con mẹ nó, suýt nữa đập được thằng chết nhát”

Can Hữu Long bị đao quang bức lui không khỏi tức giận rên lên.

Kỳ thực đao quang này cũng tương tự như kiếm ý của Vân Chính Thiên, chính là
lấy tinh thần lực làm căn cơ sau đó phát triển theo năng lực của mình. Liễu
Đao này đối với đao cũng gọi là tốn một chút công phu tìm hiểu.

Từ khi trọng sinh tới giờ, đối mặt với đối thủ loại này, vẫn là lần đầu tiên
của Vân Chính Thiên. Phàm là người xem vũ khí như sinh mệnh đều làm Vân Chính
Thiên vô cùng cảm khái. Liễu Đao này xứng đáng được tôn trọng.


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #74