Lâm Vào Ngộ Đạo


Người đăng: BanhBaoThit

Diệt Nhật ý chí lách người bay đi, Vân Chính Thiên theo sau, cho tới khi hắn
thấy Vĩnh Hằng Chi Thụ bộ rễ khổng lồ ở ngay trước mặt.

Nhìn thấy kích thước của bộ rễ này, hắn không khỏi trầm trồ một phen. Bởi vì
sợi rễ có kích thước nhỏ bé nhất cũng muốn so với đường kích đại thụ bình
thường to hơn mấy lần, nhìn thoáng qua thấy không khác mười vạn năm mãng xà
đang trầm mình chút nào. Hơn nữa Vĩnh Hằng Chi Thụ sợi rễ giống nhự có đến
hàng trăm hàng ngàn, tổ hợp lại thành một kiến trúc vô cùng độc đáo hướng lên
ôm lấy phần thân cây.

Bởi vì kích thước khổng lồ như vậy nên mấy sợ rễ có nằm sát nhau vẫn tạo ra
khe hở dư sức cho cả đoàn người đi vào. Diệt Nhật ý chí dẫn đầu, Vân Chính
Thiên tiếp tục bơi theo. Cả hai lấy tốc độ giống như đi bộ một dạng, chậm rãi
thậm nhập vào không gian bên trong bộ rễ, cũng là đi vào bên dưới Vĩnh Hằng
Chi Thụ.

Vân Chính Thiên bắt đầu cảm nhận được một cỗ không gian nguyên tố cường đại
dao động ở phía trước, có lẽ đã sắp đến nơi. Diệt Nhật ý chí lúc này dừng lại,
trước con mắt kinh ngạc của Vân Chính Thiên, vị các chủ lúc nào cũng không để
ý lễ tiết vậy mà lúc này thành kính khom mình ôm quyền nói: “Vãn bối Diệt
Nhật, tham kiến Băng Hoàng Các Chủ!”

Một đạo nhu mì thanh âm phảng phất từ trong hư vô vọng lại: “Ta đã nghe Tiểu
Côn nói, các ngươi vào thôi.”

Ngay khi đạo thanh âm này vừa rơi xuống, không gian nguyên tố ba động dữ đội,
không gian trước mặt vặn vẹo tách ra một cái thông đạo. Vân Chính Thiên có thể
cảm thấy không gian nguyên tố bên trong cơ thể mình vì vậy mà hân hoan hưởng
ứng lại. Bất giác trong mắt hắn sáng lên rực rỡ, giống như có vô vàn lý niệm
cùng tri thức liên quan đến không gian nguyên tố không ngừng tuôn vào bên
trong đại não.

“Hửm?” Như cảm nhận được biến hóa trên người Vân Chính Thiên, vị Băng Hoàng
Các Chủ thanh âm vô cùng kinh ngạc: “Hắn giống như lâm vào ngộ đạo trạng thái.
Tiểu Diệt, mau để hắn ở đó, ta qua xem.”

Diệt Nhật ý chí khẽ giật mình. Vị Băng Hoàng Các Chủ này đã có hơn bốn ngàn
năm chưa có ra khỏi nơi ở của mình, vậy mà bây giờ vì tên tiểu tử này lại muốn
chạy ra rồi sao.

Mặc dù trong lòng rất băn khoăn nhưng Diệt Nhật ý chí cũng không có lơ là, hắn
vội vàng phất tay một cái, tức thì ý chí năng lượng tràn ra bên ngoài, đem
nước hồ ngăn cách khỏi Vân Chính Thiên.

Vân Chính Thiên lúc nãy vẫn đứng thẳng người, một thân trắng tinh y phục, hai
mắt nhắm nghiền, hai tay chấp ở sau lưng, bạch kim mái tóc buông xõa sau lưng,
dáng vẻ đạo mạo đẹp mắt vô cùng.

Băng Hoàng Các Chủ lúc nãy đã xuất hiện, nàng cùng với Diệt Nhật Các Chủ trạng
thái giống nhau, đều lấy ý chí năng lượng miễn cưỡng tiếp tục sinh tồn. Chỉ là
Băng Hoàng ý chí năng lượng có vẻ ngưng thực hơn mà thôi.

Băng Hoàng ý chí một thân lam sắc váy dài, nước da trắng hồng, dáng người thon
thả. Khuôn mặt của nàng giống như từ băng tuyết điêu khắc mà thành, tuyệt sắc
dung nhan phối hợp với mái tóc màu bạch kim càng làm nàng lộ ra vẻ băng lãnh.

Màu tóc của nàng cùng màu tóc của Vân Chính Thiên giống y như đúc.

Diệt Nhật ý chí nhìn thấy Băng Hoàng ý chí, lão già này đột nhiên thay đổi
hoàn toàn, nét mặt cung kính vô cùng, thậm chí còn có chút bẽn lẽn như nhìn
thấy ý trung nhân.

“Băng Hoàng tiền bối, hắn là Vân Chính Thiên.” Diệt Nhật ý chí nói.

“Ừm.” Băng Hoàng ý chí gật đầu, sau đó nàng hai mắt băng lãnh quét một lượt
Vân Chính Thiên từ trên xuống dưới, cuối cùng nói khẽ nói: “Để yên cho hắn ngộ
đạo đi. Ngươi có thể ra về.”

Diệt Nhật ý chí nghe vậy không khỏi kinh ngạc: “Tiền bối, còn hắn thì sao?”

Băng Hoàng ý chí thản nhiên đáp: “Ta thay ngươi hộ pháp.”

“Ân, vậy cũng được.” Diệt Nhật ý chí mang theo bất ngờ rời đi. Trong lòng hắn
không khỏi sợ hãi về hành động vừa rồi của Băng Hoàng ý chí. Hơn ai hết hắn
hiểu rõ Băng Hoàng ý chí này trong Sử Lai Khắc học viện có địa vị cao đến như
thế nào. Mặc dù nàng ta rất ít khi nào hiện thân thế nhưng một khi có việc can
hệ đến sự tồn vong của Đấu La Tinh thì nàng tự khắc sẽ có mặt.

Tỷ như lần này bởi vì Vân Chính Thiên lên đảo mà nàng phá vỡ kỷ lục suốt bốn
ngàn năm không hiện thế, thậm chí mới đây chứng kiến tiểu tử thúi này bất ngờ
ngộ đạo còn vì hắn mà tình nguyện hộ pháp.

“Chuyện này nhất định phải nói cho lão Côn Thần mới được.” Diệt Nhật ý chí
trâm ngâm một lát rồi quyết định phóng thật nhanh lên mặt hồ.

Băng Hoàng ý chí lướt một vòng xung quanh người Vân Chính Thiên, ánh mắt lại
xem xét từ trên xuống dưới. Phải nói đã lâu nàng không có thấy ai khác ngoại
trừ mấy lão gia hỏa trên cạn, cho nên nhìn thấy Vân Chính Thiên ít nhiều cũng
có chút hứng thú.

“Hừm. Đợi ngươi tỉnh lại vậy.” Băng Hoàng ý chí hừ lạnh, nàng phất tay một
cái, lại thêm một tầng năng lượng bay ra, bao phủ lấy năng lượng ý chí mà Diệt
Nhật lưu lại.

“Ta đã gia cố chỗ này. Khi nào tỉnh lại thì tới gặp ta.” Băng Hoàng ý chí nói
thêm một câu rồi trực tiếp biến mất.

Vân Chính Thiên vẫn đứng ở nơi đó cảm ngộ biến hóa.

Lúc này ở trong tinh thần chi hải có bốn đầu hồn linh đang ở bên dưới quan sát
hết thảy biến hóa, bọn hắn lần lượt là Tiểu Phượng, Tiểu Hổ, Tiểu Hùng cùng Tử
Anh.

“Chủ nhân, tình huống của ngươi . . .” Một đạo nữ tử thanh âm từ một trong bốn
vị hồn linh vang lên, đó là đệ nhất hồn linh của Vân Chính Thiên, nàng vốn là
Tứ Dực Phượng Hoàng này đã tiến hóa lên tới Bát Dực.

Tiểu Phượng thời gian gần đây vô cùng yêu thích nhân loại hình dáng, bởi vì có
lần Vân Chính Thiên nói như vậy trông nàng sẽ đẹp hơn. Nàng thủy chung vận cho
mình một bộ váy nhung lụa màu đỏ phủ dài tới gót chân, phần trước của váy được
xẻ dọc xuống để lộ bắp đùi cùng đôi chân thon thả, tóc đỏ búi gọn đằng sau đầu
tôn lên phần gáy trắng hồng quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp trơn bóng không chút
tỳ vết, nàng khẽ gắn môi dưới của mình, trong mắt lộ ra dáng vẻ lo lắng cho
chủ nhân của mình.

“Chủ nhân giống như có đốn ngộ. Ta nghĩ chúng ta chỉ cần quan sát, không nên
làm phiền hắn.”

Bên cạnh Tiểu Phượng là một tên có thể hình khôi vĩ nam tử, người này cơ bắp
lực lưỡng, nữa trên thân thể cởi ra để lộ cơ ngực săn chắc, khuôn mặt hiên
ngang lẫm lẫm cùng với bộ râu không thể hoành tráng hơn. Hắn không ngoài ai
khác chính là đệ tam hồn linh của Vân Chính Thiên, ba mươi vạn năm Băng Hùng
Vương hung thú cấp bậc, giang hồ hay gọi hắn là Tiểu Hùng.

Bên cạnh Tiểu Hùng không phải ai xa lạ, chính là Tử Anh Tinh Vương Thú. Vị đệ
tứ hồn linh này tu vi đã vượt qua hai mươi vạn năm, chân chính hung thú trình
tự. Tử Anh lúc này cũng trong hình dạng nhân loại, nàng mặc một chiếc váy màu
tím thạch anh vô cùng nổi bậc, dung nhan của nàng không nóng bỏng như Tiểu
Phượng nhưng lại mang theo vẻ thành thục trầm ổn.

Tử Anh đối với lời Tiểu Hùng cũng tỏ vẻ tán thành, liên tục gật đầu nói: “Tiểu
Hùng nói đúng, bây giờ thực lực của chủ nhân đã xa xa vượt qua chúng ta. Hắn
biết rõ mình cần làm cái gì. Tốt nhất không nên nhúng tay mà kiên nhẫn chờ đợi
xem.”

Đứng ở bên cạnh Tử Anh, Tiểu Hổ đồng tử co rút lại, thâm thúy tựa vực sâu ngục
tối, bỗng nhiên hắn cất giọng trầm nói: “Chư vị, ta cảm nhận được không gian
nguyên tố trên người chủ nhân ba động mãnh liệt. Chắc hẳn cùng với vùng không
gian bên dưới Vĩnh Hằng Chi Thụ có liên quan.”

Tiểu Hổ vóc dáng tráng kiện, tuy so với Tiểu Hùng thì nhỏ hơn không ít nhưng
hắn lại có vẻ linh hoạt quỉ dị hơn, chiến giáp một màu đen thuần túy vừa vặn
ôm sát vào cơ thể, nét mặt anh tuấn cùng mái tóc ngắn màu đen che nữa gương
mặt. Trong bốn vị hồn linh thì hắn là kẻ có khí tức âm trầm nhất, cùng với lúc
trước Ám Thiên có phần tương tự.

Tiểu Hùng gật đầu: “Tiểu Hổ am hiểu hắc ám cùng không gian thuộc tính, tin
tưởng hắn cảm giác không sai.”

Tiểu Hổ bản thể là Kim Hắc Ma Thần Hổ, vốn lúc trước hắn am hiểu nhất là tốc
độ cùng hắc ám thuộc tính. Bất quá nương theo tu vi không ngừng tăng lên,
huyết mạch của hắn bắt đầu biến dị theo hướng viễn cổ tổ tiên mình là Ám Ma Tà
Thần Hổ. Không gian thuộc tính được mở khóa, Tiểu Hổ trở thành mấu chốt điểm
mang tới cho Vân Chính Thiên năng lực chưởng khống không gian nguyên tố. Chính
vì vậy Thập Đại Nguyên Tố Chi Kiếm kia có một thanh gọi là Không Gian Kiếm.

Tiểu Hổ trầm tư một lúc, sau đó mạnh dạn tiến lên, trực tiếp thăng nhập không
trung, thẳng về Vân Chính Thiên vị trí.

Tiểu Phượng đang muốn ngăn cản, nàng lần này lại bị Tử Anh chặn lại: “Đừng lo,
Tiểu Hổ đã hoàn toàn trưởng thành, hắn biết hắn phải làm gì để trợ giúp chủ
nhân.”

Tiểu Phượng khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không khỏi lo lắng một chút.

Thấy vậy, Tử Anh lại nói tiếp: “Phượng tử, ngươi tâm tính cũng nên trưởng
thành hơn nữa. Bởi vì trong tương lai, hai vị trí hồn linh cường đại nhất của
chủ nhân không phải là ta cùng Tiểu Hùng, mà là ngươi cùng Hổ tử. Vì vậy, cố
gắng lên.”

“Đa tạ Tử Anh tỷ tỷ.” Tiểu Phượng cảm kích.

Tiểu Hùng bên cạnh cũng tán thành, hai tay của hắn khoanh ở trước ngực, dõng
dạc nói: “Đừng nói nữa, tập trung xem đi.”

Tinh thần chi hải không trung bên trên, Vân Chính Thiên giống như đỉnh thiên
lập địa tồn tại, là chân chính chúa tể của vùng không gian này. Hắn hai mắt mở
to, đầu ngẩng lên trời, trên người không gian nguyên tố mãnh liệt ba động.

Tiểu Hổ lúc này đã bay tới bên cạnh hắn, cung kính nói: “Tiểu Hổ tham kiến chủ
nhân.”

“Ừm. Tiểu Hổ, ngươi cảm nhận được sao?” Vân Chính Thiên thanh âm vang lên.

Tiểu Hổ lập tức gật đầu: “Ta cảm nhận được. Vùng không gian bên dưới Vĩnh Hằng
Chi Thụ không bình thường, một khắc kia khi Băng Hoàng Các Chủ đi ra, ta nghe
được không gian nguyên tố phân tử vẫy gọi. Chủ nhân, chuyện này có ý vị như
thế nào?”

Vân Chính Thiên vẫn không có chớp mắt, vui vẻ trả lời hắn: “Ý vị như thế nào
ta vẫn chưa rõ, cụ thể phải gặp Băng Hoàng ý chí một chuyến. Bất quá cảm giác
này quả thực không tệ, cấp bậc chưởng khống không gian nguyên tố vậy mà trong
nháy mắt tăng lên rất nhanh.”

Kể từ khi đột phá cửu hoàn trở thành Phong Hào Đấu La, bản thân Vân Chính
Thiên được phụ gia thêm bốn loại thuộc tính, trong đó bao quát Phong, Lôi,
Không Gian cùng Lực Lượng. Ngoại trừ lôi thuộc tính lúc trước đã có tu luyện
qua, còn tam đại thuộc tính kia thì có thể nói bắt đầu từ con số không.

Vậy mà ngắn ngủi thời gian tiếp xúc với vùng không gian bên dưới Vĩnh Hằng Chi
Thụ, cấp bậc chưởng khống không gian thuộc tính đã bắt đầu tăng cấp, đồng thời
Vân Chính Thiên đối với không gian áo nghĩa cũng dần dần hiểu rõ, thuận lý
thành chương.


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #661