Lật Sách


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

“Thần Tượng siêu cấp sao?” Vân Chính Thiên vẻ mặt nghi hoặc. Khái niệm này hắn
mới nghe lần đầu.

Diệt Nhật ý chí cười ha hả nói: “Nghe lạ lắm đúng không? Kỳ thực thế gian này
cũng không có cái gì gọi là Thần Tượng siêu cấp cấp bậc, mà danh tự này chỉ
dùng để đại biểu cho duy nhất một người mà thôi. Hắn là trong lịch sử sông dài
người đầu tiên và cũng là duy nhất đạt tới cấp bậc cao nhất của cả ba chức
nghiệp liên quan đế chế tạo đấu khải. Cho nên hắn tự xưng là Thần Tượng siêu
cấp.”

Vân Chính Thiên nghe vậy giật cả mình: “Có người như vậy thật sao?”

Liên quan đến đấu khải chế tạo quá trình có ít nhất ba công đoạn cần phải thực
hiện, theo thứ tự là rèn đúc kim loại, thiết kế đấu khải cùng khắc họa hạch
tâm pháp trận. Mỗi một vị hồn sư nếu muốn sở hữu đấu khải của riêng mình thì
trong quá trình chế tác đấu khải cần phải tham dự vào ít nhất một trong ba
công đoạn trên. Nếu không đấu khải một khi hoàn tất cũng sẽ không tìm được sự
nhất quán với chủ nhân của mình.

Mà vạn năm trước văn hóa tu luyện chính là chủ tu hồn lực, kiêm tu một cái
chức nghiệp trong ba loại kể trên. Lý do một người chỉ có thểm kiêm tu một
chức nghiệp là vì thời gian cùng tinh lực đầu tư cho nó quá nhiều, căn bản
không có người nào đủ khả năng theo đuổi tất cả cùng một lúc. Nếu như có làm
được đi chăng nữa, thì trên phượng diện tu vi hồn lực cũng sẽ vì vậy mà trì
trệ.

Diệt Nhật ý chí gật đầu: “Đương nhiên là thật, vị các chủ này không những kiêm
tu ba cái phó nghiệp, mà tu vi của hắn cùng chúng ta những đời các chủ khác
không sai biệt lắm, đều là Chuẩn Thần Cực Hạn Đấu La. Nếu như có hắn trợ giúp,
ngươi chế tác đấu khải quá trình sẽ đơn giản hơn nhiều lắm, mà thời gian cũng
rút ngắn xuống đến cực điểm.”

Vân Chính Thiên không khỏi mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá.”

“Ngươi đừng vội mừng. Vị Tượng Thần này không phải một trong mười đạo ý chí
đang thức tỉnh, hắn hiện tại còn đang say ngủ bên trong Vĩnh Hằng Chi Thụ, một
lát ta sẽ hướng Côn Thần đề xuất thức tỉnh hắn cho ngươi.” Diệt Nhật ý chí
lạnh nhạt.

Vân Chính Thiên nói: “Diệt Nhật tiền bối đừng trách ta nhiều chuyện, ta có
chút tò mò.”

“Có gì cứ nói, ta là người hướng dẫn cho ngươi, cứ tự nhiên đi.” Diệt Nhật ý
chí nhạt nhẽo trả lời.

Vân Chính Thiên không chần chừ nữa, trực tiếp hỏi: “Vừa nãy cùng ta gặp gỡ nói
chuyện qua Côn Thần tiền bối, hắn là người lãnh đạo ở đây sao?”

Nhắc đến Côn Thần ý chí, Diệt Nhật ý chí sắc mặt hơi chút biến đổi, ngữ khí
trầm trọng hơn: “Gọi là lãnh đạo cũng không đúng cũng không sai. Dù chúng ta
không phải là người cùng một thế hệ, nhưng tốt xấu gì cũng là người mạnh nhất
tại thời đại của mình, Các Chủ cái vị trí này tuyệt đối không phải ai muốn
ngồi cũng được. Bất quá, Côn Thần hắn ở đây có tiếng nói lớn nhất là vì trong
quá khứ, hắn là người đạt được cấp bậc kia. Đúng vậy! Tại thời đại của hắn,
hắn chính là mạnh nhất cường giả, Phong Hào Côn Thần cũng không phải hư danh
mà là do hắn tu vi đã thật sự đứng ở Chuẩn Thần bên trên, đạt tới Chân Thần
tầng thứ.”

Chân chính siêu phàm nhập hóa, Chân Thần cường giả!

Nghe được một lời này, Vân Chính Thiên nội tâm không khỏi xuất hiện khiếp sợ
cảm xúc. Có thể nói từ thượng cổ chí kim cho đến bây giờ, đạt tới Chân Thần
cũng chính là vô hạn tiếp cận thần cấp cánh cửa, không ai không phải nhân
trung hào kiệt, thiên tài trong thiên tài mới có thể làm được. Thậm chí Thú
Thần Đế Thiên tu vi đến một triệu năm kia cũng không dám vỗ ngực tự xưng là
Chân Thần trình tự, nhưng nói đi cũng phải nói lại, kỳ thực Đế Thiên còn không
có đạt tới cấp bậc này là vì hắn không muốn mà thôi.

Tại Đấu La Tinh, Chuẩn Thần Cực Hạn Đấu La chính là đỉnh phong tồn tại, là
phàm nhân cấp bậc cao nhất có thể tu luyện đến, nếu vượt qua cánh cửa này bọn
họ phải đối mặt với vị diện chi chủ buông xuống áp chế. Vì lẽ đó, nếu như
ngươi không nắm chắc phương pháp xung kích vị diện ràng buộc, trở thành chân
chính thần cách, vậy thì ngươi nên tự phong ấn một phần lực lượng của bản thân
để tránh khỏi sự để ý của vị diện chi chủ, cố gắng kéo dài sinh mệnh cùng tuổi
thọ của mình, dù sao có thể sống lâu hơn một chút ai lại ngại cơ chứ.

Mà đạt tới Chân Thần tầng thứ, Côn Thần ý chí có thể xem như mấy đời các chủ
mạnh nhất một vị. Chân Thần cùng Chuẩn Thần dường như chỉ khác nhau một chữ,
nhưng ở giữa chênh lệch không cách nào bù đắp

Hơn nữa Côn Thần các chủ kia đột phá Chân Thần tầng thứ, không chút sợ hãi sự
áp chế của vị diện, đây là cỡ nào uy phong, cỡ nào lẫm liệt.

Vân Chính Thiên có chút nghĩ, nếu như Côn Thần ý chí sống lại được, cộng thêm
Đế Thiên và hắn, tuyệt đối không sợ Huyết Đế, Ám Thiên Tà Đế nữa, đến lúc đó
cũng không cần làm rùa rụt cổ ở trong này mà trực tiếp giết về phía Hạo Thiên
Phong.

Diệt Nhật ý chí dường như hiểu được suy nghĩ của Vân Chính Thiên, hắn thấp
giọng: “Đó chỉ là huy hoàng trong quá khứ, thời đại mới này đã không còn thích
hợp mấy lão già chúng ta nữa, đã đến lúc đám thanh niên các ngươi kế thừa.
Được rồi, ngươi ở đây đọc sách đi, ta sẽ đi trợ giúp mọi người thức tỉnh người
mà ngươi cần.”

Vân Chính Thiên cúi đầu cảm tạ, trong lúc Diệt Nhật ý chí vừa bay đi, lão đột
nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng quay trở lại nói với Vân Chính Thiên thêm một
câu: “Ta suýt quên không nói với ngươi, ở Hải Thần Đảo này ngoại trừ ngươi và
tiểu nha đầu Dao Tử kia ra, vẫn còn một người nữa. Ta phải nhắc nhở ngươi một
chút, người này là cái người điên, hắn ở Hải Thần Đảo tu luyện đã hai mươi năm
trời, đặc biệt rất thích đánh nhau. Nếu như có lỡ trông thấy hắn, ta khuyên
ngươi nên tránh né một chút, vạn nhất bị hắn đánh trọng thương sẽ ảnh hưởng
đến quá trình học tập đấy nha. Ha ha ha!”

Vân Chính Thiên ánh mắt hơi động, lập tức ghi nhớ lời Diệt Nhật ý chí nói. Cái
người điên thích đánh nhau sao? Nếu có gặp thì né một chút, dù sao hắn cũng
không có thời gian dây dưa thêm nữa.

Sau khi Diệt Nhật ý chí rời đi, Vân Chính Thiên hồi tưởng lại tất cả một lượt,
cảm thấy cơ duyên đi đến Sử Lai Khắc một màn này có chút khác người, nhưng quả
thực bản thân đã thật sự có cơ hội học tập tại tòa học viện trong truyền
thuyết, nội tâm không khỏi có chút cảm thán.

Hiện tại hắn đã là Phong Hào Đấu La cấp bậc, liên quan đến tu luyện áo nghĩa
đã không xa lạ gì nữa, cái hắn thiếu chính là những thứ mà một vạn năm trước
đã từng tồn tại. Tỷ như trước mặt ba cuốn sách nói về đấu khải này.

Vân Chính Thiên ý niệm vừa động, lập tức ba cuốn sách cứ thế bay lên, lặng lẽ
lở lững ở trước mặt hắn. Tinh thần lực phóng xuất mà ra, lập tức hóa thành vô
số sợi dây nhỏ rơi vào mỗi cuốn sách, từng trang sách tung bay, Vân Chính
Thiên hai con ngươi màu đen đảo qua đảo lại liên tục. Sauy đó tốc độ lật sách
mỗi lúc một nhanh, tốc độ đảo mắt cũng tăng đến mức nhìn qua tưởng như đứng
yên một chỗ.

Thần Nguyên Cảnh tinh thần lực đã có thể coi như thần cấp tầng thứ, đọc một
cuốn sách với Vân Chính Thiên mà nói là vô cùng đơn giản. Hắn có thể đảo mắt
vài lần đã đem đại ý nắm giữ, bất quá lần này hắn tỉ mỉ vô cùng, cơ hồ không
muốn bỏ xót một điểm nhỏ bé nào cả.

Ngắn ngủi năm phút đồng hồ sau, ba cuốn sách liên quan đến đấu khải khái niệm
dày cộm đã bị hắn lật tới trang cuối cùng. Vân Chính Thiên hai mắt thu liễm
lại, tùy tiện phất tay một cái, ba cuốn sách đã bay trở lại kệ gỗ, ngăn nắp,
gọn gàng như cũ.

Hắn thở dài một hơi: “Mặc dù ta đã hoàn toàn nắm giữ lý thuyết, nhưng vẫn
khiếm khuyết thực hành kinh nghiệm. Cái này phải thông qua vô số năm tháng
trau dồi tích lũy mới có được, hiện muốn bù đắp không biết đến khi nào.”

Vân Chính Thiên mong đợi vị Tượng Thần các chủ kia sau khi thức tỉnh sẽ có thể
giúp hắn bù lắp chỗ thiếu hụt này.

Đêm những ý nghĩ kia phao chi sau đầu, Vân Chính Thiên bước tới hàng kệ gỗ,
quan sát từng cái gáy sách, lựa chọn tiếp tục học tập lý thuyết căn bản.

Dạo chơi một lượt sau, hắn không khỏi thổn thức. Dựa theo vô số tri thức còn
tồn đọng tại đây, Vân Chính Thiên lợi hại hoài nghi một điệu, nếu như Sử Lai
Khắc vẫn còn tồn tại, nhân loại không bị đánh bại, trình độ khoa học kỹ thuật
không bị lãng quên, không biết chừng người ta đã thực sự sáng tạo ra được phi
thuyền hồn đạo có thể ngao du vũ trụ rồi a.

Đến lúc đó thế giới này sẽ có như thế nào cảnh tượng, Vân Chính Thiên rất muốn
biết nhưng không cách nào làm được.

“Được rồi, lại đọc qua liên quan đến cơ giáp máy đi.” Vân Chính Thiên tiếp
theo lựa chọn cơ giáp máy khái niệm sách để đọc, hắn đầu óc nhanh nhạy, thông
minh sắc bén. Vừa nãy xem qua đấu khải sách, hắn liền liên tưởng tới cơ giáp
cùng đấu khải kết hợp viễn cảnh. Một vị cường đại hồn sư chắc chắn phải sở hữu
riêng mình một bộ đấu khải, nếu như hắn mặc vào đấu khải, xong lại tiếp tục ở
trong cơ giáp máy tiến hành tác chiến, thực lực chắc chắn sẽ còn bạo tăng.

Kỳ thực suy nghĩ này chính xác vô cùng, bất quá Vân Chính Thiên cũng không
biết được rằng, hắn không phải là người đầu tiên nghĩ được như vậy. Vạn năm
trước đã có người thử nghiệm kết hợp hai loại đồ vật này, rốt cục đạt được
song giáp tu luyện căn bản khái niệm. Bất quá nó chỉ giống như một viên hạt
giống vừa mới nảy mầm đã bị thế sự biến hóa không lường quét đi, thậm chí còn
không trở thành lịch sử sông dài một bộ phận nữa, vô cùng bi ai.

Vân Chính Thiên lúc này giống như cá gặp nước, hổ về rừng một dạng, tận tùng
phóng thích tinh thần lực, vùng vẫy trong tri thức đại hải, hấp nạp vô số khái
niệm mà nhân loại đã quên lãng mấy ngàn năm qua.

Lấy hắn phán đoán, chỉ cần sau này có thể chiến thắng sống sót trở về, với vốn
tri thức ở trong đầu hắn, chắc chắn Nhân Vực trình độ khoa học sẽ có bước nhảy
dài, bỏ qua vô số đường vòng, trực tiếp đi theo tiền nhân lối mòn mà thúc đẩy
về phía trước.

Đại khái hơn ba canh giờ trôi qua, Vân Chính Thiên trí não đã muốn đến giới
hạn, với lượng khổng lồ tri thức rót vào đầu liên tục làm hắn cũng cảm thấy
mệt mỏi vô cùng, cho nên hắn quyết định đình chỉ hấp nạp, sau đó nhanh chóng
bước ra khỏi Sử Lai Khắc thư viện, dự định đi tìm Diệt Nhật ý chí hỏi thăm một
số cái chưa hiểu.

Ngay vào lúc Vân Chính Thiên vừa đặt chân bước đi không được bao lâu, hắn lập
tức nhìn thấy ở bên đường có một đạo nhân ảnh, người này đầu tóc rũ rượi che
khuất khuôn mặt, lưng dựa vào một tảng đá lớn, trên tay cầm một bình rượu,
dáng vẻ giống như đã uống rượu đến say mà lăn ra ngủ.

Vân Chính Thiên trong lòng nhảy lên một cái, lập tức kinh hô: “Người điên!”


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #636