Chân Tướng


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Là như vậy sao.

Vân Chính Thiên tiêu hóa toàn bộ thông tin vừa được nghe, nội tâm cũng cảm
thán vô cùng. Hắn có thể thấy rõ được những vị lão giả ở đây đối với Sử Lai
Khắc có bao nhiêu tôn sùng, bao nhiêu tự hào. Có thể nói Sử Lai Khắc chính là
bọn họ quê hương, thậm chí là xem như tín ngưỡng cũng không ngoa chút nào.

Côn Thần ý chí nói tiếp: “Trải qua hơn hai vạn năm lịch sử, mấy đời các chủ
hóa thành ý chí dung nhập vào Vĩnh Hằng Chi Thụ rất đông, tuyệt đối không phải
chỉ có mười người chúng ta có mặt ở đây. Bất quá, bởi vì tràng hạo kiếp kia
khiến cho Vĩnh Hằng Chi Thụ tiêu hao quá nhiều sinh mệnh năng lượng, tà ác chi
lực nhân cơ hội đó mà xâm nhiễm, lại trải qua mấy ngàn năm chống đỡ nữa, hiện
tại Vĩnh Hằng Chi Thụ đã không thể tiếp tục chống đỡ cùng lúc trăm đạo các chủ
ý chí cùng một lúc nữa, chính vì vậy hầu hết các chủ ý chí đều lựa chọn tiến
vào trạng thái say ngủ, cố gắng đem mức sinh mệnh năng lượng tiêu hao giảm đến
trình độ thấp nhất, cùng một thời điểm chỉ đồng thời thức tỉnh mười đạo ý chỉ
để thay phiên quản lý mà thôi.”

Vân Chính Thiên gật đầu, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy: “Vãn bối mạo muội đặt
một câu hỏi, Sử Lai Khắc hiện tại vẫn duy trì dạy học sao?”

Có thể nói đây chính là nghi vấn lớn nhất của hắn lúc này. Phong ấn tu vi,
chèo thuyền, đối đầu thủy quái, thám trắc dữ liệu. Tất cả những thứ này đều là
do mấy vị các chủ ý chí xây dựng khảo hạch, cùng với vạn năm trước Sử Lai Khắc
mở cửa tuyển sinh không khác nhau.

Nếu quả thực như vậy, một khi Vân Chính Thiên nhận được sự công nhận của mọi
người ở đây, hắn sẽ có cơ hội đặt chân thật sự vào Sử Lai Khắc, cho dù hết
thảy đã trở thành đổ nát, nhưng có một thứ vẫn luôn tồn tại, mãi mãi không mất
đi.

Đó chính là tri thức.

Là tri thức đang ở trong đầu mấy vị các chủ ý chí.

Vân Chính Thiên không bao giờ quên được bản thân mình đã phấn khích như thế
nào khi lần đầu trông thấy đấu khải, thậm chí chỉ là một khối cơ giáp cũng
khiến hắn thích thú vô cùng. Cho dù bây giờ hắn đã tự thân sáng tạo một loại
hoàn toàn mới khải giáp, tự gọi là cốt khải, xét về độ hòa hợp nó có thể so
với vạn năm trước đấu khải yêu cầu ít hơn, bất quá luận về khả năng tăng phúc
thì đấu khải hoàn toàn vượt xa cốt khải.

Nếu như có thể thông qua mấy vị các chủ ý chí chỉ dạy mà tìm được cách dung
hợp cốt khải và đấu khải hai cái khái niệm này lại, hắn có rất lớn tin tưởng
thực lực sẽ có rất lớn tăng trưởng.

Thế nhưng trái ngược với phán đoán của Vân Chính Thiên, Côn Thần ý chí dĩ
nhiên lắc đầu, thở dài mà đáp: “Không dạy được nữa rồi. Mặc dù chúng ta mấy
lão già này có thể miễn cưỡng tồn tại ở hình thái đặc biệt này, lảng tránh tử
vong mời gọi, nhưng không thể phủ nhận ba vạn năm huy hoàng của Sử Lai Khắc đã
thật sự kết thúc. Chúng ta cũng không thể tiếp tục xây dựng quy mô lớn tuyển
sinh, càng không thể cung cấp cho bất cứ người nào giáo dục môi trường tốt
nhất. Có thể nhờ vào Vĩnh Hằng Chi Thụ kéo dài sinh mệnh đã là trời cao chiếu
cố Sử Lai Khắc, nhưng đồng thời nó cũng trở thành lời nguyền không thể phá
giải. Chúng ta những đạo ý chí này tuyệt đối không thể ra khỏi Hải Thần Hồ
phạm vi, nếu không sẽ hình thần câu diệt, thân tử đạo tiêu, tại trong thiên
địa triệt để tan biến.”

“Như vậy vừa rồi các ngài cho ta khảo hạch, rốt cục để làm gì?” Vân Chính
Thiên cau mày. Hắn dĩ nhiên không tin chư vị các chủ ý chí ở đây rãnh rỗi bắn
tên không đích như vậy. Tại thời đại Sử Lai Khắc còn huy hoàng, Hải Thần Đảo
là địa phương người người dù muốn nhưng cũng không dễ dàng lui tới, thế nhưng
theo thực tế tàn nhẫn mà nói, Hải Thần Đảo bây giờ chắc khác gì mà tòa cô đảo
phế tích, nằm trong một tòa học viện cổ xưa đổ nát. Họa chăng có nhắc đến chỉ
là vì trên đảo có sự tồn tại của Tà Ác Chi Thụ mà thôi.

Côn Thần ý chí nghe hỏi như vậy, hắn không vội trả lời, chỉ khẽ vuốt lấy chòm
râu, hỏi ngược lại: “Vân Chính Thiên, ngươi nói cho ta biết một chút, tại sao
ngươi lại đi đến Hải Thần Đảo, nguyên nhân sâu xa là vì cái gì?”

“Ta cần sức mạnh.” Vân Chính Thiên như chém đinh chặt thép, lập tức trả lời:
“Đấu La Tinh thời gian gần đây xảy ra rất nhiều kinh biến. Tà Hồn Điện chuẩn
bị xuất hiện hai vị tà hồn sư đạt tới Chân Thần cấp bậc, lấy Nhân Vực toàn bộ
cường giả hợp lại cũng không phải đối thủ của bọn chúng, cho nên ta mới mạo
muội tới đây, hy vọng có thể ở nơi này tìm được phương thức tăng lên chính
mình lực lượng.”

Nghe được một lời như vậy, mấy vị các chủ ý chí nhãn thần trực tiếp sáng lên,
Côn Thần ý chí thì lại mỉm cười nói: “Liên quan đến thế giới bên ngoài, Đế
Thiên đã sớm câu thông chúng ta. Kỳ thực chúng ta Sử Lai Khắc cùng vị Thú Thần
này có mật thiết quan hệ a, mà hắn vẫn không nói cho ngươi toàn bộ mọi việc
sao?”

“Lời này có ý gì?” Vân Chính Thiên kinh ngạc.

Côn Thần ánh mắt trở nên xa xăm, rơi vào Tà Ác Chi Thụ, sau đó khẽ nói: “Có
phải đến tận bây giờ ngươi, thậm chí là toàn bộ Nhân Vực vẫn nghĩ hồn thú phát
động thú triều chính là nguyên nhân khiến cho Sử Lai Khắc thất thủ, dẫn đến
toàn bộ nhân loại bị đánh đuổi đi khỏi quê hương của mình đúng không?”

“Không phải sao?” Vân Chính Thiên giật mình, trong đầu hồi tưởng đến Đế Thiên
những hành động gần đây, quả thực có chút gì đó khó lý giải.

“Đương nhiên không phải. Sử Lai Khắc bị hủy là do nhân loại hồn sư chúng ta có
người thông đồng với thiên ngoại chi ma, to gan đối với Vĩnh Hằng Chi Thụ tiến
hành ám hại, chính vì vậy trực tiếp ảnh hưởng đến cả Đấu La Tinh gốc gác sinh
mệnh.” Diệt Nhật ý chí tính tình nóng nảy, trực tiếp phẫn nộ quát lên.

Vân Chính Thiên cả kinh thật sự: “Có chuyện như vậy sao?”

Côn Thần ý chí vẻ mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng thanh âm đã trở nên
nghiêm túc hơn: “Đó là sự thật. Kể từ lúc tà hồn lực xuất hiện, tà hồn sư nhan
nhản mà ra, có rất nhiều tồn tại đã tu luyện đến khủng bố trình tự, nắm giữ
trong tay xoay chuyển càn khôn năng lực. Tỷ như một tên Cực Hạn Đấu La tà hồn
sư, hắn năng lực có thể câu thông với Cấm Vực, mượn ma lực của ma thần để sử
dụng. Chính hắn đã bí mật xâm nhập vào Sử Lai Khắc, dưới sự trợ giúp của nội
gián, thành công đánh lén Vĩnh Hằng Chi Thụ, khiến vĩ đại cổ thụ bị tà ác chi
lực xâm nhiễm, Sử Lai Khắc phòng hộ vì thế mà trở nên vô cùng yếu ớt. Tà hồn
sư sau đó phát động tổng lực tấn công, đánh cho trên dưới Sử Lai Khắc khốn đốn
vô cùng. Ngay tại thời điểm căng thẳng nhất, Đế Thiên bất ngờ dẫn theo đại
quân thình lình xuất hiện, lại không nghĩ tới lập tức liên thủ với Sử Lai
Khắc, bao vây toàn bộ tà hồn sư, kết quả chúng ta đã thành công đem tất cả kẻ
địch diệt sát.”

Nghe được đến đây, Vân Chính Thiên hoàn toàn mơ hồ. Sử Lai Khắc nếu như bị
hủy, hồn thú cũng có lợi vô cùng, thậm chí nhờ sự xuất hiện của tà hồn lực mới
khiến hồn thú phát triển tốc độ thần tốc, thế lực ngày một bành trướng lên.
Cho nên khi nghe được Côn Thần ý chí nói như vậy, hắn thật sự không cách nào
lý giải được.

Côn Thần ý chí cười nói: “Ngươi thấy kỳ lạ đúng không? Yên tâm đi, chúng ta
khi đó so với ngươi còn cảm thấy không cách nào tin được nữa là. Sau khi trận
chiến kế thúc, chúng ta đã có hỏi Đế Thiên nguyên nhân vì sao lại làm như vậy,
hắn lúc đó chỉ nói có một câu.”

“Là gì?” Vân Chính Thiên truy hỏi.

Côn Thần ý chí đáp: “Hắn nói, chỉ có tà ác chi lực xâm nhiễm vào Vĩnh Hằng Chi
Thụ mới có thể khai thông được thế giới kia. Đây chính là hy vọng cũng như là
cách cuối cùng để bảo vệ Đấu La Tinh không bị ngoại lai sinh vật thôn tính
trong tương lai.”

Ngay sau đó Côn Thần ý chí vận dụng tư duy cụ tượng hóa năng lực trình chiếu
lại khi đó diễn biến. Vân Chính Thiên có thể trông thấy được, Sử Lai Khắc sau
trận chiến đã là một đống đổ nát, Đế Thiên vẫn như cũ bộ dạng, hắn kim nhãn
nhìn vào Vĩnh Hằng Chi Thụ đang bị tà ác chi lực chậm rãi ăn mòn, thanh âm
trầm thấp nói: “Vĩnh Hằng Chi Thụ trước mắt đã không thể cứu được, bất quá các
ngươi đừng lo, đây chính là thuận theo tự nhiên, thuận theo mệnh trời. Vốn dĩ
trên thế gian này không có gì là vĩnh viễn, mà Vĩnh Hằng Chi Thụ đoạn chung
kết này nhất định một ngày nào đó sẽ xảy ra.”

Côn Thần ý chí kinh hãi: “Thú Thần, ngươi nói vậy là sao?”

Đế Thiên ngữ khí lạnh tanh: “Các ngươi tự nhận là sinh vật thông minh nhất
sao, điểm mấu chốt như vậy cũng không thể nhận ra. Vì cái gì tà hồn sư có thể
trở nên mạnh mẽ như vậy trong thời gian ngắn, chính là vì bọn hắn có Cấm Vực
trợ giúp, nếu như các ngươi cũng có tương đương trợ giúp thì như thế nào đây?”

“Ngươi, ngươi là nói cái kia địa vực trong truyền thuyết . . . Thần Vực?” Côn
Thần ý chí lập tức hoảng sợ.

Đế Thiên ngửa mặt cười lớn: “Ha ha ha, chính là nó, lấy ta không gian nguyên
tố đã tu luyện đến cực hạn, ngay khi Vĩnh Hằng Chi Thụ xuất hiện biến hóa, ta
đã lập tức cảm nhận được nó. Đúng vậy, theo sự phán đoán của ta, nó chính là
cái kia địa vực trong truyền thuyết, Thần Vực. Mà ngay bên trong Vĩnh Hằng Chi
Thụ này, cũng chính là Thần Vực môn hộ, cũng đồng thời là Đấu La Tinh hy vọng
cuối cùng.”

“Cũng là cơ hội thành thần của Đế Thiên ta.” Một câu này Đế Thiên vừa thốt ra,
tư duy cụ tượng hóa hình ảnh cũng biến mất.

Vân Chính Thiên lúc này toàn thân run rẩy. Thần Vực chính là thần cách nghĩa
trang, cùng với Cấm Vực tương đương tồn tại.

Nếu tà hồn sư có Cấm Vực trợ giúp, vậy thì nhân loại hồn sư cũng nên tìm sự
giúp đỡ từ Thần Vực, như vậy mới là chính đạo.

Nếu như có thể đi đến Thần Vực, bất luận là Sử Lai Khắc còn sót lại di sản,
tri thức hoặc bất cứ cái gì cũng không thể so được với thần cách truyền thừa.
Đây chính là thứ mà Vân Chính Thiên cất công tới để tìm kiếm.

“Rốt cục cũng tìm ra được rồi, Thần Vực chi lộ. Kiếm Si, phiền ngài đợi ta
thêm một lát. Vân Chính Thiên sắp đến rồi đây.”


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #634