Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Không biết hôn mê bao nhiêu lâu, Vân Chính Thiên tỉnh lại thì phát hiện mình
đã ở trong một gian phòng xa lạ. Bốn phía chung quanh tối om, chỉ có duy nhất
ở giữa phòng có treo mấy mươi căn đèn cầy, đó cũng là nguồn sáng duy nhất của
gian phòng này.
Hắn vội vàng ngưng thần nội thị kiểm tra thân thể, sắc mặt cũng thoáng trở nên
bất đắc dĩ.
Hồn lực, võ hồn như cũ bị phong bế, cơ thể vẫn mỏi mệt, tinh thần lại suy
nhược, rơi vào hôn mê trạng thái sau rốt cục khôi phục được một chút, cho nên
mới vào lúc này thanh tỉnh lại.
Vân Chính Thiên lục lọi trong ký ức, nhất thời nhớ lại người thần bí thanh âm
kia. Hắn gọi là Diệt Nhật cái gì đây, đúng rồi là các chủ, Diệt Nhật Các Chủ.
Là Hải Thần Các Các Chủ sao? Nơi này là Hải Thần Đảo hay vẫn là Hải Thần Hồ.
Vân Chính Thiên hô hấp trở nên dồn dập hơn, hắn rốt cục đã gặp được rồi, chính
là Sử Lai Khắc ý chí mà Đế Thiên đã từng nhắc đến.
Trong quá khứ, Sử Lai Khắc địa vị cao nhất không nghi ngờ chính là Các Chủ vị,
là người đứng đầu Hải Thần Các. Như vậy Diệt Nhật Các Chủ kia chính là một
trong mấy đời Hải Thần Các Các Chủ khi còn sống lưu lại ý chí hay sao.
Vân Chính Thiên động não suy đoán, hắn là một người thông minh. Trước khi
tường tận mọi việc tuyệt đối sẽ không vọng động, cho nên tỉnh lại sau hắn vẫn
một mực nhắm mắt ôn dưỡng, làm ra bộ dạng giống như vẫn còn hôn mê.
Cạch ——!
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Vân Chính Thiên hai mắt khép hờ, lợi
dụng bóng tối âm thầm quan sát người vừa bước vào phòng.
Người này thân vận quần áo lụa mỏng, thanh sắc dịu dàng, trên người lan tỏa
một loại nhẹ dịu hương thơm, rõ ràng là một cái nữ tử. Nàng ta dung mạo bị nón
rộng vành che đi, lại thêm bóng tối luẩn quẩn nhất thời khiến cho Vân Chính
Thiên không nhìn rõ được.
Thanh sắc nữ tử mang vào một cái khay gỗ, trên khay có một cái thau nhỏ và một
vài cái khăn trắng. Có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên từ trong thau, rõ ràng
có chứa đựng nước nóng. Nàng nâng khay gỗ đi tới bên cạnh giường Vân Chính
Thiên, đặt mông ngồi xuống, khay gỗ để ở trước mặt.
Sau đó nàng ta lấy khăn trắng nhúng vào trong nước nóng, uyển chuyển vắt ráo,
xếp thành hình vuông, rồi lại hướng Vân Chính Thiên cái trán chấm chấm vài
điểm.
Vân Chính Thiên ở trong bóng tối khóe miệng khẽ giật, đây là vì ta mà thấm mồ
hôi, vệ sinh mặt mũi sao.
Thanh sắc nữ tử bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve Vân Chính Thiên gương mặt, thỉnh
thoảng lại vén lên những sợi tóc rối tung. Ngắn ngủi vài tức công phu sau, Vân
Chính Thiên mặt mũi đã sạch sẽ. Tiếp đó thanh sắc nữ tử lại nhúng khăn trắng
vào thau nước, hai tay đặt lên Vân Chính Thiên lồng ngực, nhẹ nhàng cởi cúc
áo.
Vân Chính Thiên khẽ rùng mình một cái, cúc áo đã toàn bộ mở ra, để lộ cơ ngực
săn chắc, hoàn mỹ thân hình. Thanh sắc nữ tử rõ ràng chậm lại trong giây lát,
sau đó nàng đưa tay sờ lên trên bụng hắn, nơi mà thủy quái xúc tu đánh vào để
lại một vết bầm tím. Khăn trắng lần nữa cuộn lại, điểm điểm lên vết thương.
Vân Chính Thiên rõ ràng cảm nhận được một chút đau nhói thoáng dâng lên, sau
đó cảm giác thư thái không tưởng tượng được truyền vào trong não, hắn có cảm
giác vết thương kia đang chầm chậm lành lặn trở lại.
Thật kỳ diệu!
“Ngươi là ai?”
Đột nhiên Vân Chính Thiên đưa tay nắm lấy tay nàng. Thanh sắc nữ tử vì vậy
giật bắn cả người, nhất thời khay gỗ cùng thau nước nóng cũng bị nàng làm đổ
xuống dưới đất.
“Ngươi, ngươi đã tỉnh lại rồi sao?” Thanh sắc nữ tử kinh ngạc.
Vân Chính Thiên ho khan vài tiếng, chậm rãi ngồi dậy, tay vẫn gắt gao nắm lấy
tay nàng, lạnh giọng: “Ta đang ở đâu đây? Mau nói đi, nếu không ta giết chết
ngươi.”
Thanh sắc nữ tử bị nắm chặt tay, đáng lẽ nàng phải kịch liệt giãy giụa mới
đúng, bất quá trông thấy Vân Chính Thiên thanh tỉnh, nàng tâm tình dường như
trở nên vui sướng: “Chính Thiên ca ca, ngay cả ta mà ngươi cũng nhận không ra
sao?”
Nghe được như vậy, Vân Chính Thiên càng kinh hãi, hắn quả thực nhận không ra
người trước mắt cùng mình có hay không quen biết, bởi vì gian phòng tối đen,
ánh nến hiu hắt không đủ dùng, mà nàng ta lại đội một cái nón rộng vành nữa
chữ.
Hỏi câu này rõ ràng làm khó nhau.
Vân Chính Thiên vội buông tay nàng ra, hai mắt thận trọng. Thanh sắc nữ tử mỉm
cười, sau đó lột ra nón rộng vành, đồng thời lấy ra một ánh nến, trực tiếp
thắp sáng lên. Dung mạo của nàng rốt cục hiện ra, lệnh Vân Chính Thiên mười
phần kinh ngạc: “Tiên Dao Tử, là ngươi sao?”
Đúng vậy, thanh sắc nữ tử vừa lau mặt cho hắn đúng là Tiên Dao Tử. Gần nhất
tin tức về nàng là thời điểm Ma Độc Long Vương cùng Bích Lân Hoàng Xà tập kích
Thiên Môn Quan. Nàng trước đó đã âm thầm rời đi, không biết là đi đâu, vẫn bặt
vô âm tín, cho đến lúc này hai người bọn họ mới gặp lại được nhau.
Tiên Dao Tử cười híp mắt: “Chính Thiên ca ca, rốt cục gặp lại nhau rồi, ngươi
có khỏe không?”
Vân Chính Thiên khẽ gật đầu, lại hỏi: “Dao Tử, ngươi làm sao ở đây, chỗ này
đến cùng là chỗ nào, còn cái kia Diệt Nhật Các Chủ lại là người nào?”
“Câu hỏi của ngươi, hay để ta đến trả lời đi.” Đột nhiên một đạo thanh âm thần
bí vang lên, Vân Chính Thiên lập tức nhận ra chủ nhân của thanh âm này chính
là kẻ tự xưng là Diệt Nhật Các Chủ khi hắn chuẩn bị hôn mê bất tỉnh.
Thanh âm vừa rơi xuống, tức thì cả gian phòng sáng tỏ cả lên, không còn cảm
giác mờ mờ ảo ảo như vừa rồi. Ngay sau đó một đạo màu vàng hào quang từ cửa
chính bay vào trong phòng, dừng lại ở trước mặt Vân Chính Thiên, sau đó ngưng
tụ mà ra một vị lão nhân vóc dáng.
Lão nhân này hình ảnh có chút hư ảo, rõ ràng không phải người thật.
Vân Chính Thiên thấp giọng hỏi: “Vãn bối Vân Chính Thiên. Ngài chính là Diệt
Nhật Các Chủ? Là Sử Lai Khắc ý chí sao?”
Lão nhân nghe hắn nói như vậy, lập tức phát ra một tràn cười rồi đáp: “Đế
Thiên cho ngươi tình báo không sai a. Ta chính là Diệt Nhật Các Chủ, cũng là
một phần trong Sử Lai Khắc ý chí!”
Một phần trong!
Vân Chính Thiên thập phần cả kinh, Diệt Nhật Các Chủ người này chỉ là một phần
trong Sử Lai Khắc ý chí, như vậy có thể nói ngoài trừ hắn ra sẽ còn có rất
nhiều vị Các Chủ nữa hay sao. Bất quá phương thức tồn tại theo dạng năng lượng
thể này vẫn là lần đầu tiên Vân Chính Thiên chứng kiến.
Diệt Nhật Các Chủ thu liễm nét mặt, ngữ khí chuyển lạnh: “Ngươi có thể vượt
qua được thủy quái canh phòng để đến được đây, xem như có chút bổn sự. Ta cũng
không làm khó ngươi nữa, mau đi theo ta.”
Lão nhân vừa dứt lời, cả người đã hóa thành lưu quang bay ra khỏi cửa.
Vân Chính Thiên liếc nhìn Tiên Dao Tử, chỉ thấy nàng nhìn hắn gật đầu cười:
“Đừng lo, mấy vị các chủ người nào cũng tốt bụng. Mau chóng vượt qua thử thách
đi, ta ở Hải Thần Đảo chờ ngươi.”
Tiên Dao Tử nói xong, không tiếp tục lưu lại nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Vân Chính Thiên nhấm nuốt từng câu từng chữ của nàng, sau đó sải bước ra khỏi
phòng, đi theo Diệt Nhật Các Chủ.
Nơi này giống như một cái nhà trọ cổ xưa, chia ra rất nhiều phòng nhỏ, gian
phòng mà hắn vừa nằm khi nãy chính là một trong. Diệt Nhật Các Chủ bay tới
đâu, ánh sáng lan truyền tới đó, Vân Chính Thiên vội vàng bám theo sát nút.
Đi qua mấy lần cua quẹo, Diệt Nhật Các Chủ dẫn hắn đến một cánh cửa gỗ, ánh
sáng truyền vào, cửa gỗ chậm rãi mở ra, để lộ ra bên trong một vùng không gian
rộng lớn.
“Ngươi vẫn chưa đi đến được Hải Thần Đảo đâu. Nơi này chỉ là Hải Thần Hồ mật
thất sâu bên dưới. Còn cần ta dày vò một chút ngươi mới có thể rời đi.” Diệt
Nhật Các Chủ lạnh tanh giới thiệu, câu sau cùng thanh âm nhỏ dần.
Vân Chính Thiên truy hỏi: “Diệt Nhật tiền bối, vậy thủy quái lúc trước lặn
xuống địa phương chính là nơi này sao?”
Diệt Nhật Các Chủ nói: “Ừm, nó là Hải Thần Hồ thủ hộ thú, cũng đồng thời là
cửa ải đầu tiên mà ngươi phải vượt qua nếu muốn tiến nhập Hải Thần Đảo.”
“Diệt Nhật tiền bối, Hải Thần Đảo bên trên Hải Thần Các vẫn còn tồn tại sao.
Không phải nói Sử Lai Khắc học viện đã bị hủy diệt, thậm chính Sinh Mệnh Chi
Thụ cũng biến thành Tà Ác Chi Thụ, làm sao các ngài vẫn có thể tồn tại xuống?”
Vân Chính Thiên không nhịn được, tiếp tục hỏi.
Diệt Nhật Các Chủ cười khẩy: “Muốn hủy diệt Sử Lai Khắc há có thể dễ dàng đến
như thế. Cái mà ngươi gọi là Tà Ác Chi Thụ, căn bản nó vẫn là Vĩnh Hằng Chi
Thụ nhưng bị nhiễm vào tà ác khí tức mà thôi. Chúng ta Sử Lai Khắc ý chí tồn
tại được chính là nhờ Vĩnh Hằng Chi Thụ bảo vệ, trải qua vô số năm tháng tiếp
tục sống sót xuống, chúng ta có mục đích là chờ kẻ có thể kế thừa Sử Lai Khắc
di sản xuất hiện.”
“Vĩnh Hằng Chi Thụ? Sử Lai Khắc di sản?” Vân Chính Thiên ánh mắt trở nên ngây
ngốc. Mấy cái danh tự này hắn tuyệt đối chưa từng nghe qua.
Diệt Nhật Các Chủ sắc mặt thoáng trở nên phi thường trầm mặc, hắn mang theo
một chút hoài niệm, một nỗi buồn man mác, chậm rãi ngâm xướng: “Tuế nguyệt
biến thiên. Lịch sử đảo lộn. Thế gian hỗn loạn. Ma Thần nhất thủ chắn thiên
không.”