Ngươi Tự Bảo Trọng


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rốt cuộc trở lại vẻ tịch mịch vốn có của mình. Đêm đen
trải dài dường như vô tận rốt cuộc cũng nhường lại đất diễn cho một ngày mới.
Tuy rằng thái dương như cũ không thể đem quang minh chiếu rọi hết thảy sâm lâm
bên dưới, nhưng nó cũng phần nào giải tỏa mọi áp lực căng thẳng kéo dài suốt
nhiều ngày lên những con người dưới kia.

Vân Chính Thiên dáng vẻ mệt mỏi, hai mắt giống như vô hồn, cứ miên man nhìn về
khoảng không vô định, nơi mà mấy phút trước Ám Thiên Tà Đế cùng Huyết Đế đặt
chân.

Ở bên cạnh hắn chính là Thú Thần Đế Thiên, lúc này vị đỉnh cấp hung thú sắc
mặt cũng tái nhợt, tóc vàng rối tung bay, màu đen trường bào pha nhiễm tinh
huyết loang lỗ. Hắn lúc này ngửa mặt lên trời, cảm thán mà nói: “Lại một lần
nữa, Đế Thiên ta được người khác tha mạng! Ha ha ha!”

Kết thúc câu nói đó là một tràn cười đau khổ. Cũng tràn cười này đặt dấu chấm
hết cho chung cực chiến giữa Nhân Vực hồn sư và hồn thú đại quân. Khó tin một
điều là, song phương đều là kẻ thất bại, thắng lợi duy nhất ở đây là Tà Hồn
Điện, cụ thể hơn ý chỉ Ám Thiên Tà Đế cùng Huyết Đế.

Huyết Đế thành công luyện ra Huyết Thần Chi Tâm, đây chính là chìa khóa để hắn
đột phá Chuẩn Thần Cực Hạn Đấu La, tiến vào Chân Thần tầng thứ, tiền cảnh vô
cùng sáng lạn.

Ám Thiên Tà Đế thu phục Thiên Tà Thần nguyên thần, quay về chậm rãi hấp thụ
năng lượng trong đó, có thể đột phá được thần cấp cánh cửa hay không, phải xem
hồi sau rồi.

Nhìn lại Nhân Vực hồn sư cùng Thú Vực tình huống. Mặc dù trụ cột tinh anh vẫn
còn đây, nhưng đỉnh cấp cường giả đã không thể mang đi so sánh.

Nhạc Thiên Thần, Đế Thiên chính là cấp bậc Chuẩn Thần Cực Hạn Đấu La. Hai
người hợp lại họa may có thể cùng Huyết Đế sau khi trở thành Chân Thần chống
lại. Về phần Ám Thiên Tà Đế, muốn đánh bại hắn cơ hồ phải nhờ tới thần cách
mới có khả năng làm được. Ám Thiên Tà Đế chính là đệ nhất cường nhân chỉ dưới
thần.

Người có hy vọng chống lại Ám Thiên Tà Đế lúc này chỉ có Vân Chính Thiên,
nhưng cái hắn thiếu lại là thời gian. Vân Chính Thiên tu vi chỉ mới chín mươi
mốt cấp Phong Hào Đấu La, lấy hắn tiềm lực đại khái năm năm mười năm thời gian
nữa sẽ có khả năng đạt tới Cực Hạn trình tự. Nhưng mà Ám Thiên Tà Đế sẽ không
chờ lâu như vậy đâu.

Đế Thiên lúc này chợt thu liễm tiếng cười, quay sang nhìn Vân Chính Thiên, ánh
mắt pha lẫn phức tạp chi sắc, trầm giọng nói: “Sự tình không tốt lắm, ngươi có
chủ kiến nào không?”

Vân Chính Thiên cười khổ, Đế Thiên phải hỏi ý kiến một tiểu bối như hắn, có
thể thấy được vị Thú Thần này cũng không biết phải đối phó với tình cảnh hiện
tại làm sao.

Hắn lắc đầu thở dài nói: “Không giấu gì Thú Thần, ta trước mắt cũng không biết
làm sao đây.”

Song phương nhất thời rơi vào trầm mặc.

Đại khái mấy mươi lần hô hấp sau, đã có nhân thủ chạy tới vị trí của bọn họ.

Sau khi phát hiện hai vị kia rời đi, Bao lão dẫn theo một đám người vội vàng
chạy tới, ở phía bên này, Bích Cơ cùng chư vị hung thú cũng ùn ùn đi vào.

“Chính Thiên ca ca!”

Ân Minh Tuyết, Mã Thiên Hoa đồng thời lao về phía hắn, gắt gao ôm lấy hắn, cả
hai nàng đều khóc nấc thành tiếng.

Vân Chính Thiên ra sức vỗ về: “Yên tâm, ta đã không sao rồi.”

“Lần sau không được một mình hành động nữa. Ngươi biết chưa?” Mã Thiên Hoa
giọng điệu trách cứ.

Ân Minh Tuyết cũng khẳng khái gật đầu: “Thiên Hoa tỷ tỷ nói chính xác, bất
luận như thế nào, ngươi cũng không được bỏ mặc chúng ta.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, nội tâm vô cùng ấm áp nhưng cũng thoáng khổ não nói
ra: “Đối thủ lần này rất cường đại, thậm chí Thú Thần đại nhân cũng lực bất
tòng tâm.”

Mã Thiên Hoa đưa một ngón tay đặt lên môi của hắn, khẽ nói: “Vô luận là cường
đại cỡ nào kẻ thù, chỉ cần ngươi lấy mạng ra chiến, chúng ta tuyệt đối sẽ
không ngồi yên, tùy tùng ngươi đến cùng.”

“Các ngươi . . . “ Vân Chính Thiên bất đắc dĩ.

“Đúng vậy lão đại, chúng ta huynh đệ có kiếp này, không có kiếp sau. Hà cớ gì
phải chùn bước như vậy, chỉ cần là kẻ thù của ngươi, cũng chính là kẻ thù của
chúng ta. Ngươi lấy mạng ra thí, chúng ta cũng dốc hết sinh mệnh tương trợ.”
Lương Thế Nhân hào khí như mây, thẳng thắn phát ngôn.

Vân Chính Thiên quay sang nhìn hắn, rồi lại trông thấy những gương mặt khác
như Can Hữu Long, Tiếu Phong, Liễu Đao, Ngạo Thiên Long, Mộng Hồng Nhan, Hàn
Thanh Chi. Tất cả bọn họ trong mắt đều thấm đẫm nhiệt huyết, không hề có một
chút hoảng sợ ý tứ.

“Thanh Chi.” Vân Chính Thiên ánh mắt rốt cục rơi vào thiếu nữ có vóc người nhỏ
nhất.

Hàn Thanh Chi lúc này đang nép ở Lương Thế Nhân lồng ngực, nước mắt đã khô cạn
từ khi nào, thay vào đó là một ý chí sắt đá kiên quyết vô cùng.

“Biểu ca, ta không sao. Phụ thân mất rồi, ta cảm thấy trọng trách trên vai
mình ngày một lớn hơn, cho nên ta sẽ không khóc nữa, không tỏ ra yếu đuối nữa.
Trên dưới Long Thần Thành trăm ngàn hộ dân còn chờ ta bảo vệ, ta tuyệt đối sẽ
không để họ thất vọng.” Hàn Thanh Chi thản nhiên nói ra, phảng phất cái chết
của phụ thân nàng đã không còn làm nàng bận tâm nữa.

Bất quá, Vân Chính Thiên biết rất rõ, Hàn Thanh Chi là đang cố gắng tỏ ra kiên
cường mà thôi, tận sâu bên trong tồn tại đau khổ cảm xúc đã bị nàng hoàn toàn
che giấu đi.

Hắn quay sang nói với Lương Thế Nhân: “Sắp tới trở về chiếu cố biểu muội của
ta.”

“Lão đại.” Lương Thế Nhân khóe mắt run lên, miệng còn muốn nói cái gì đó.

Vân Chính Thiên không cho hắn nói: “Ta đã quyết, không cần nói nhiều. Bây giờ
biểu muội của ta cần ngươi bên cạnh nhất, ngươi đi theo ta xông xáo mọi nơi
thời gian qua vậy cũng đủ rồi, trở về hảo hảo làm một đấng trượng phu đi.”

Sau đó hắn lại nhìn về phía Can Hữu Long cùng Mộng Hồng Nhan hai người, rồi
lại quét một lượt đồng bạn phía sau, phất tay nói: “Tất cả các ngươi cũng vậy,
trở về đi thôi.”

Bao lão đột nhiên cắt ngang: “Tiểu Thiên, còn ngươi thì sao, ngươi định làm
cái gì?”

Vân Chính Thiên đáp: “Sư phụ, đồ đệ dự tính đi cùng với Thú Thần tiền bối một
thời gian.”

“Đi cùng Đế Thiên?” Bao lão kinh ngạc kêu lên, nhất thời quay sang nhìn Đế
Thiên, mặt trầm như nước: “Lão hồ ly ngươi định làm gì đồ đệ của ta.”

Đế Thiên khóe miệng khẽ co giật, trong lòng mắng tới tấp, bên ngoài thì ngữ
khí chậm rãi: “Đừng lo, ta sẽ không ăn thịt đồ đệ của ngươi đâu Kim Quang Đấu
La. Chúng ta bây giờ tạm thời có một kẻ thù chung, cho nên ngươi yên tâm, tính
mạng hắn trong tay ta hẳn là vô ưu.”

Vân Chính Thiên nói ra ý định của mình: “Sư phụ, đồ đệ dự định cùng Thú Thần
tiền bối tu luyện một chút, đồng thời suy nghĩ phương pháp chống lại Ám
Thiên.”

Sau đó ánh mắt của hắn trở nên nghiêm nghị: “Ám Thiên Tà Đế đã trở lại, mặc dù
hắn đến từ một chiều không gian khác, nhưng về bản chất hắn chính là ta một
nhân cách. Cũng giống như Huyết Đế kia là nhân cách khác của Vực Chủ, cho nên
cùng với Thú Thần tiền bối thảo luận một thoáng, người có thể ngăn chặn bước
chân của Ám Thiên Tà Đế nên là ta.”

Lời này vừa nói ra, Vân Chính Thiên đã giậm chân một cái, cả người bay vào
không trung.

Tại trên đó, hắn giống như một vị thần, trên người quang minh hào quang nở rộ,
thanh âm trầm thấp mà vang vọng cửu thiên.

“Thiên Minh Thần Triều toàn thể nghe lệnh. Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính
là Nhân Vực một bộ phận, Thiên Vực sẽ không còn tồn tại nữa. Thú Thần tiền bối
đã đáp ứng ta, cho dỡ bỏ toàn bộ Hắc Ám Cổ Thụ, trả lại Đấu La Tinh nguyên bản
môi trường. Đây cũng chính là các ngươi trong thời gian tới tối quan trọng
nhiệm vụ, tuyệt đối không được lơ là.”

Trên dưới Thiên Minh Thần Triều nghe được như vậy, đồng thanh đáp ứng, thiên
địa rung chuyển.

Ở một chỗ không xa, Thiên Minh bảo tọa, trong đó có một nữ tử nhan sắc khuynh
thành an tọa, nàng yểu điệu thục nữ dáng vẻ, khí thái thoát tục bất phàm, thế
nhưng trên mặt nàng lúc này lại có hai hàng lệ tuôn ra.

Đứng ở bên ngoài bảo tọa, Kim Hộ Pháp Thiên Chí Vỹ vì nàng an ủi: “Đinh Hương,
người đừng buồn. Minh Chủ chí hướng không tại đây, mặc dù không có nhắc đến
người, nhưng ta tin tưởng hắn trong lòng luôn lo lắng cho người đó.”

Người ngồi trong bảo tọa chính là Thiên Minh Thần Triều Nữ Vương Đinh Hương,
chung cực đại chiến xảy ra, nàng đã huy động toàn bộ quân đội đến đây trợ
giúp. Lúc này thế cục đã xong, nàng vẫn không có xuất hiện, bởi vì nàng sợ
mình sẽ không khống chế được tâm tình, nên chỉ có ngồi ở chỗ này, tự mình khóc
mình.

Đinh Hương lắc đầu cười khổ: “Dù thế nào đi chăng nữa, ta đời này kiếp này sẽ
luôn ở đằng sau ngươi, vì ngươi quản lý thật tốt triều đại này. Không cần biết
ngươi có lo lắng cho ta hay làm không?”

“Ai nói ta không nghĩ đến ngươi?”

Chính vào lúc này, một đạo thanh âm đột nhiên từ thiên không truyền xuống.

Thiên Chí Vỹ vô cùng bất ngờ, lập tức quỳ xuống tham bái: “Minh Chủ đại nhân.”

Vân Chính Thiên đạp không mà tới, đáp ở đằng trước bảo tọa. Hai tay chấp sau
lưng, đối với Thiên Chí Vỹ bất mãn: “Tại sao tới lại không xuất hiện?”

Thiên Chí Vỹ nghe xong mặt biến sắc, hắn cũng không dám nói đây là Đinh Hương
chủ ý, chỉ có thể cắn răng cúi gầm mặt.

Đinh Hương lúc này từ trong bảo tọa bước ra, nàng không dám nhìn vào mắt Vân
Chính Thiên, cúi người vội vàng nói: “Là do ta không muốn. Đừng trách Kim Hộ
Pháp.”

Vân Chính Thiên bật cười, dùng hồn lực nâng đỡ nàng lên.

“Ta chỉ đùa ngươi thôi."

"Ngươi lúc nào cũng thích trêu đùa." Đinh Hương lạnh giọng.

"Ách, không có!" Vân Chính Thiên cười khổ, sau đó lại nói: "Đinh Hương, sau
khi ta rời đi, Thiên Minh Thành sẽ là Nhân Vực trung tâm thành thị, còn muốn
làm phiền ngươi thêm một thời gian rồi."

Đinh Hương thầm mắng: "Làm như trước giờ ngươi chưa làm phiền ta."

Vân Chính Thiên không biết nàng suy nghĩ, khẽ đặt tay lên đầu nàng, xoa xoa
vài cái: "Hiện tại thời gian không còn nhiều lắm, ta sẽ trở về thôi, ngươi tự
bảo trọng.”

Đinh Hương khóe mắt chợt mờ thêm một tầng hơi nước, lúc này đã rốt cục ngẩng
lên nhìn hắn, sau đó chủ động chạy tới, đem Vân Chính Thiên ôm siết một trận.

“Ngươi cũng bảo trọng.”

Vân Chính Thiên gật đầu mỉm cười, cảm nhận mùi hương nhàn nhạt từ người nàng
tỏa ra, hắn có chút hoài niệm năm đó hai người lần đầu tiên gặp nhau. Có thể
nói là nhân sinh đặc sắc một màn, chỉ trách cả hai có duyên như không phận.
Duy trì một lát, hắn nhẹ nhàng đưa nàng trở về bảo tọa.

“Bảo vệ tốt cho nàng.” Hắn nhìn Thiên Chí Vỹ nói.

Thiên Chí Vỹ cúi đầu cung kính: “Bằng cả tính mạng của ta.”

Vân Chính Thiên khích lệ hắn vài câu, sau đó quay trở lại bên cạnh Đế Thiên.

Lúc này Nhân Vực hồn sư đã rút đi hết, chỉ còn lại Vân Chính Thiên cùng với
nhị nữ ở lại. Đối diện là Đế Thiên cùng mấy vị hung thú đang chờ hắn.

Chia ly một màn này đều bị bọn họ nhìn thấy, nhất thời cả bọn cảm nhận được
nhân loại tình cảm phong phú vô cùng. Chỉ có Hùng Quân bản tính là không thay
đổi, hắn xoa xoa lông gấu đang dựng ngược, một chút cũng không có cảm xúc, hừ
lạnh: “Nhân loại các ngươi, quá ủy mị!”


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #627