Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa như đôi tình lữ bám lấy nhau không rời.
Phượng Hoàng hỏa diễm từ Mã Thiên Hoa bộc phát đến cực hạn, đem uy lực phát
huy đến mức lâm li vô tận.
Băng Ngọc Linh trợn mắt há mồm, Thiên Hoa, ngươi đang làm cái gì vậy.
Mã Thiên Hoa hành động ôm chặt lấy Vân Chính Thiên, chính là muốn dùng cả cơ
thể của nàng cùng với hỏa diễm trong cơ thể vốn đang bộc tác dẫn dụ Tà Phượng
phân tâm. Theo suy đoán của nàng, Tà Phượng mặc dù có thành công đoạt xá cơ
thể của Vân Chính Thiên, vẫn không tốt bằng cơ thể của nàng. Dù sao nàng mang
trong mình là chân chính võ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng, là Bách điểu chi Vương.
Sự lôi cuốn tất nhiên so với Vân Chính Thiên vốn sở hữu khí võ hồn hấp dẫn hơn
rất nhiều.
Bất quá làm như vậy chẳng phải Mã Thiên Hoa tự đẩy mình vào vòng nguy hiểm hay
sao, vạn nhất nàng không thể khống chế được Tà Hỏa đang có dấu hiệu nổi lên,
cộng thêm Tà hồn lực thấm vào hỗ trợ. Cho dù Băng Ngọc Linh có toàn lực ứng
cứu, chỉ sợ hoàn toàn vô năng.
“Thiên Hoa, sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy ?”
Nhìn thấy đệ tử mà nàng xem như con ruột đang dần đi vào tử lộ, Băng Ngọc Linh
không khỏi ai oán kêu lên, hai mắt nàng từ lâu đã dâng lên một hàng lệ nóng.
Lương Thế Nhân ở gần đó gương mặt trợn trắng, tình hình hiện tại hắn đã vô lực
giúp đỡ, cho dù có muốn giúp, cũng không biết làm gì, việc duy nhất hắn có thể
làm là không ngừng cầu nguyện cho cả hai người.
“Vân Chính Thiên”
“A” Vân Chính Thiên khẽ kêu lên, trong đầu hắn không biết tại sao có giọng nói
của một nữ nhi, nghe qua vô cùng dễ chịu, lại vô cùng quen thuộc.
“Là ta Thiên Hoa đang nói với ngươi”
Tâm linh tương thông ? Vân Chính Thiên mặc dù đang vô cùng khốn đốn nhưng thần
trí vẫn còn thanh tỉnh, đủ để biết được Mã Thiên Hoa đang cố gắng nói chuyện
với mình.
“Tà hồn lực trong cơ thể ngươi không có mạnh như ngươi nghĩ, không được bỏ
cuộc. Ngươi chính là người đầu tiên cho ta thấy được, chỉ có chính bản thân
mình tự động buông xuôi, không có nghịch cảnh nào không vượt qua được nếu như
ngươi thực sự cố gắng”.
Vân Chính Thiên chợt bừng tỉnh, Mã Thiên Hoa thanh âm rót vào trong tai, như
vậy nàng hẳn là đang đứng rất gần. Trong lòng hắn muốn nói hãy tránh xa hắn
ra, nhưng không cách nào nói thành lời.
Mã Thiên Hoa lại nói
“Ngươi không cần nói gì hết, hãy lắng nghe ta nói. Đại đa số Tà hồn lực trong
cơ thể ngươi đã bị hỏa diễm của chúng ta đốt cho bốc hơi, chỉ còn xót lại một
đám cứng đầu mà thôi. Ta sẽ mở ra lĩnh vực của mình, đem một tia Tà hồn lực
này hoàn toàn trục xuất ra, lúc đó ngươi phải nhanh chóng hoàn thành dung hợp
hồn linh”
Vân Chính Thiên nghe đến đây trong lòng phát sinh biến hóa. Đối với thực lực
Mã Thiên Hoa cường đại hắn cũng không có ngạc nhiên, dù sao nàng là đích thân
Băng Ngọc Linh truyền thụ, hắn chỉ không đồng ý với cách thức nàng chuẩn bị
thực hiện.
Bởi vì nó chân chính uy hiếp đến tính mạng của Mã Thiên Hoa.
Trục xuất Tà hồn lực có dễ dàng như vậy. Chắc chắn là không, với Vân Chính
Thiên mà nói hiện tại chỉ đành bó tay chịu chết. Bất quá lúc đó dù Tà hồn lực
có bức ra được, nó cũng nhanh chóng chiếm lấy một chủ thể mới mà nó cảm thấy
yếu ớt nhất. Mà người đó chắc chắn không ai khác ngoài Mã Thiên Hoa.
Mã Thiên Hoa từ đầu đến giờ tiêu hao rất nhiều hồn lực để áp chế Tà Phượng uy
áp, vô tình điều này đẩy nhanh quá trình Tà Hỏa trỗi lên trong cơ thể nàng.
Nếu hắn đoán không sai, Mã Thiên Hoa bây giờ chỉ đủ sức sử dụng lĩnh vực một
lần duy nhất, sau đó thân thể nàng chắc chắn sẽ bị Tà Hỏa trỗi dậy, cộng thêm
Tà hồn lực kia, thân thể yếu ớt của nàng làm sao chịu được.
Nghĩ đến đây Vân Chính Thiên không khỏi đau xót, vài tiếng trước Băng Ngọc
Linh còn thỉnh cầu hắn hảo hảo bảo vệ, hảo hảo quan tâm Thiên Hoa. Hiện tại
vẫn chưa làm gì được cho nàng, lại còn khiến nàng rơi vào thảm cảnh. Ngươi làm
sao xứng làm nam nhân của nàng cơ chứ.
Vân Chính Thiên trong lòng gào thét, muốn nói với Mã Thiên Hoa hãy cứ mặc kệ
hắn, nhưng lúc này hắn đã không còn tư cách lên tiếng nữa rồi. Đan điền hiện
tại bị Tà hồn lực gần như chiếm đóng, chỉ cần một chút nữa thôi, hắn sẽ chính
thức mất đi ý thức, mất đi tất cả.
Là Vân Chính Thiên hắn hiểu biết nông cạn, là Vân Chính Thiên hắn truy cầu sức
mạnh một cách mù quáng, mới đẩy bản thân cùng cô bé này vào nghịch cảnh. Vân
Chính Thiên hiện tại đã khóc không thành lời.
“Vì ngươi ta chấp nhận, không cần phải đau khổ, chúng ta cũng chỉ vừa quen
biết nhau thôi, hứa với ta sau khi ngươi tỉnh lại, nếu thấy ta đã nhập ma,
không do dự mà giết chết ta đi, còn hơn để ta sống không bằng chết”
Đối với suy nghĩ của Vân Chính Thiên, Mã Thiên Hoa hoàn toàn đoán được, nàng
khẩn khiết nói lên yêu cầu cuối cùng. Nói xong hai mắt nàng trong nháy mắt lộ
vẻ kiên định, đã quyết định hành động rồi.
Nguyên bản Mã Thiên Hoa vẫn ôm sát vòng eo Vân Chính Thiên, lúc này trên người
nàng bỗng lập lòe xuất hiện thêm một tầng quang sắc màu hồng phấn, quang sắc
này cấp tốc phóng to ra, bao trùm lấy cả hai người.
Ngay khi tầng quang sắc này xuất hiện, Vân Chính Thiên thân thể rõ ràng hồng
hào hơn mấy phần, so với lúc nãy một màu xám tro thì đỡ hơn nhiều lắm. Ngoài
ra Băng Ngọc Linh ở bên ngoài đang gánh phần bảo vệ tinh thần hải cho Vân
Chính Thiên cũng giảm bớt đôi chút. Rốt cuộc là lĩnh vực như thế nào, lại có
hiệu quả thần kỳ đến như vậy.
“Thiên Hoa, ngươi muốn sử dụng Phượng Hoàng lĩnh vực thiên phú trong tình
trạng này ? Tuyệt đối rất nguy hiểm, sư phụ cấm ngươi, không được !! “
Băng Ngọc Linh gào lên đau đớn. Mã Thiên Hoa thân là người sở hữu võ hồn Tà
Hỏa Phượng Hoàng duy nhất trong ba vạn năm trở lại đây có loại thiên phú lĩnh
vực này từ khi còn rất trẻ. Lĩnh vực của nàng không phải là một loại công kích
kỹ năng, mà đó là loại phục hồi sinh mệnh chi lực.
Lấy chính sinh mệnh của nàng làm vật dẫn, hoàn toàn dung hợp với tự thân hồn
lực cùng tinh thần lực, truyền vào cơ thể Vân Chính Thiên, từ đó dung cách
thức bạo lực nhất bức ra một tia Tà hồn lực cứng đầu này. Khiếm khuyết duy
nhất có lẽ là sự tiêu hao to lớn trên toàn bộ phương diện hồn lực, tinh thần
lực. Mà điều quan trọng nhất bây giờ đó chính là Tà Hỏa.
Chỉ cần Mã Thiên Hoa lộ vẻ mệt mỏi, Tà Hỏa như một con sói chỉ chờ cơ hội này
mà tấn công. Mặc dù Mã Thiên Hoa bề ngoài có phần nhút nhát, nhưng một khi
nàng đã quyết định điều gì, dù trời đât có sập xuống, nàng phải làm cho bằng
được.
“Phượng Hoàng Hóa Sinh Mệnh, Vân Chính Thiên, cảm nhận lấy sinh mệnh lực của
ta”
Mã Thiên Hoa vẫn ôm chặt Vân Chính Thiên, khẽ nói.
“OANH ——”
Ngay khi quang sắc màu hồng phấn dùng tốc độ nhanh nhất, giống như non sông
thu về một mối, ào ào truyền vào Vân Chính Thiên. Thân thể hắn run lên một
trận mãnh liệt, ngay sau đó hắn hô hấp có phần dồn dập, một ngum to lớn trọc
khí từ trong miệng phun ra bên ngoài.
Là phần còn xót lại của Tà hồn lực giấu trong Phượng Hoàng Tứ Dực hồn hoàn.
Phun ra được một ngụm này, Vân Chính Thiên thần sắc tươi tỉnh hơn trước bội
phần, đồng thời hồn linh cũng hoàn toàn dung hợp thành công, nhưng lúc này hắn
cũng không có tâm trí để làm việc khác, chỉ lo lắng quay đầu ra phía sau nhìn.
Mã Thiên Hoa sau khi thi triển lĩnh vực, cả người hoàn toàn thoát lực đổ gục
xuống mặt đất, gương mặt nóng bừng, chạm vào có cảm giác muốn bốc hơi.
“Thiên Hoa”
Băng Ngọc Linh lập tức chạy ngay vào, đỡ lấy Mã Thiên Hoa lên, dùng cách nàng
vẫn hay dùng để áp chế đi Tà Hỏa trong người nàng, nhưng nhanh chóng một tia
hoảng sợ xẹt qua trên mặt vị tháp chủ này.
“Tại sao lại không có tác dụng”
Băng Ngọc Linh thất thanh kêu lên.
Cũng ngay lúc này, tia Tà hồn lực còn xót lại vờn quanh như đang tìm kiếm con
mồi mới, không lâu sau đó đã phát hiện Mã Thiên Hoa thân thể yếu ớt dưới kia.
Tia Tà hồn lực này như có thần trí, vừa phát hiện Mã Thiên Hoa nó liền gia tốc
phi tới trước mặt nàng, ý định rất rõ ràng.
Mã Thiên Hoa tình trạng vô cùng yếu nhược, Tà Hỏa trong cơ thể bắt đầu trỗi
dậy, chỉ cần một tia nhỏ bé Tà hồn lực tiếp xúc, cũng khiến nàng rơi vào cảnh
vạn kiếp bất phục, trở thành Tà Hồn Sư là không thể nghi ngờ.
Mà ngay lúc tia Tà hồn lực này chuẩn bị xâm chiếm cơ thể nàng, Vân Chính Thiên
đột nhiên gầm lên một tiếng.
Mà sau tiếng gầm này, không khí chung quanh cấp tốc giảm xuống hàng chục độ,
trong không trung phảng phất có băng phong ngưng tụ. Sau lưng hắn đệ nhất hồn
hoàn phát sáng lên. Băng Đế Kiêm đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
“Tránh xa Thiên Hoa ra”
Vân Chính Thiên hét lên một tiếng, Băng Đế Kiếm hung hăng quét tới vị trí Tà
hồn lực.
“BANG ——”
Kiếm vừa chạm vào, một tia nổ nhỏ cũng đồng dạng vang lên. Tia Tà hồn lực bị
một kiếm toàn lực này hoàn toàn đóng băng lại, ngay sau đó ở bên trong băng
phong từ từ tiêu tán, hoàn toàn không còn xót lại một chút nào.
Tia Tà hồn lực còn xót lại có khả năng hữu hình như vậy, cũng nhờ vào một chút
linh hồn của Phượng Hoàng Tứ Dực trong người Vân Chính Thiên chuyển hóa mà
thành. Mà trong thời khắc này đã hoàn toàn triệt để bị đánh tan đi.
Vân Chính Thiên lần đầu đối mặt với Tà hồn lực đã ăn không ít thống khổ, mà
đây mới là một chút nhỏ bé Tà hồn lực mà thôi, chân chính Tà hồn lực nguyên
thủy ở Thú Vực sẽ khủng bố đến mức nào.
“Chính Thiên, Thiên Hoa không ổn, Tà Hỏa đã bộc phát, mau cứu lấy nàng”
Băng Ngọc Linh ở bên kia lớn tiếng gọi. Vân Chính Thiên không do dự nắm chặt
Băng Đế Kiếm tiến lại gần nàng.
Mã Thiên Hoa sắc mặt hiện tại vô cùng ảm đạm, như đèn sắp cạn dầu. Đột nhiên
nàng run lên bần bật, dường như đang chịu đựng rất nhiều đau đớn. Hai mắt nàng
một màu đen như mực, giống như nhìn vào vực sâu không đáy, linh hồn thoáng có
dấu hiệu bị cắn nuốt. Một ngọn lửa màu đen không biết từ đâu đột nhiên bùng
lên dữ dội, khiến Băng Ngọc Linh không khỏi lùi ra xa vài bước, ngẩng mặt nhìn
Mã Thiên Hoa một cách chua xót.
Mà lúc nãy Mã Thiên Hoa đã đứng lên được, nhưng không cần nhìn cũng biết, đây
đã không còn là Mã Thiên Hoa như lúc trước.
Ở trên đầu nàng có một con Hắc Phượng Hoàng hư huyễn mà ngưng tụ. Hắc Phượng
Hoàng thở ra một hơi toàn bộ đều là hắc sắc hỏa diễm. So với hỏa diễm của Tà
Hỏa Phượng Hoàng hay Phượng Hoàng Tứ Dực đều điên cuồng hơn mấy lần.
Mã Thiên Hoa đã nhập ma, võ hồn cũng biến dị thành Hắc Phượng Hoàng. Đây chính
là cục diện Băng Ngọc Linh không muốn thấy nhất. Vân Chính Thiên gương mặt vẫn
âm trầm, hắn nhìn sang Băng Ngọc Linh đang đau đớn, khẽ nói
“Tháp chủ, để Vân Chính Thiên ta, trả lại cho nàng một phần ơn huệ này, ta
chắc chắn sẽ cứu được nàng. Sau đó thỉnh ngài tháp chủ, nói lại với ta yêu cầu
lúc trước, ta tuyệt đối sẽ không khước từ”
Nghe vậy Băng Ngọc Linh trong lòng không khỏi kinh ngạc, nàng mặc dù tu vi cao
hơn Vân Chính Thiên không biết mấy lần nhưng võ hồn của nàng tuyệt đối chỉ có
thể đem Mã Thiên Hoa hoàn toàn tiêu diệt, chứ không thể đem nàng cứu lại. Cho
nên đối với Vân Chính Thiên lời nói chắc như đinh đóng cột, làm sao không khỏi
giật mình.
Vân Chính Thiên cũng không có đợi Băng Ngọc Linh đáp lời, trực tiếp đi tới
trước mặt Mã Thiên Hoa
“Thiên Hoa, ta tới cứu nàng”