Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Huyết Đế thái độ không làm Vân Chính Thiên bất ngờ, bởi vì hắn biết rõ người
này huyết tính rất dày nặng, lại sở hữu cường giả chi tâm, cho nên đương đầu
với kẻ địch dù mạnh thế nào cũng nữa điểm thoái lui suy nghĩ. Hơn nữa, Huyết
Đế tu vi so với Vân Chính Thiên cao hơn không chỉ một lần, vì vậy có thể hiểu
được tại sao Huyết Đế tự tin đến như vậy.
Thế nhưng nguyên nhân rất lớn khiến hắn chủ động tiếp nhận khiêu chiến, là bởi
vì người thanh niên bên kia thân phận chính là Thời Không Chi Tử. Huyết Đế mặc
dù đã đầu nhập luyện huyết đến trung hậu kỳ giai đoạn nhưng hắn không bao giờ
quên được chủ tài kia trọng yếu đến thế nào.
Dựa theo Huyết Đế phỏng đoán, chỉ cần hắn có thể đem Vân Chính Thiên xem như
dưỡng chất bỏ vào trong huyết hải, căn bản không cần lo sợ vị diện chi chủ lại
dẫn động thiên kiếp tấn công nữa, tỷ lệ thành công chí ít sẽ tăng lên ba thành
tả hữu.
Mà luyện huyết quá trình càng về cuối càng khó khăn, ngay cả Huyết Đế hồn lực
dồn dào, tinh thần lực sung túc cũng bắt đầu cảm thấy có dấu hiệu khô kiệt.
Nếu như hắn một người một lô, lại nương theo Tà Đế lưu lại chỉ dẫn, hắn có bảy
thành nắm chắc sẽ luyện đến thành công. Bất quá tình huống hiện tại không đồng
dạng, không nói đến Thời Không Chi Tử chủ tài liều chết không thôi, mà xung
quanh đại địch lâm le không ngớt.
Cho nên, dưới con mắt của mọi người Huyết Đế làm bộ bày ra vẻ bề ngoài trông
giống như đang gấp rút luyện huyết đến mấu chốt thời khắc, vô cùng căng thẳng,
nhưng bên trong đã âm thầm chậm lại luyện huyết thủ pháp, một mực chờ đợi Vân
Chính Thiên ở bên kia phá kén mà ra.
Đến lúc này, mọi suy tính đều đã diễn ra.
“Khí thế lẫn vận thế đều ở bên ta.” Huyết Đế sâu trong nội tâm xuất hiện ý
cười.
Cảm nhận được đối phương bất chiến tất thắng thái độ, Vân Chính Thiên cũng
không chút lo lắng, lại xoay người đối với Ân Minh Tuyết, Nhạc Thiên Thần hai
người phía sau, ngữ khí nhàn nhạt: “Nhạc lão tiền bối, thỉnh ngài đưa Minh
Tuyết trở về trước, có sư phụ ta tọa trấn trung ương, tất sẽ không còn nguy
hiểm. Chỗ này giao phó cho ta.”
“Được, người trẻ tuổi, ngươi phải bảo trọng. Nên nhớ, ngươi không chỉ có một
mình.” Nhạc Thiên Thần lời ít ý nhiều, còn xót lại chút ít hồn lực, nâng đỡ Ân
Minh Tuyết thân thể, chuyển hướng Nhân Vực hồn sư trận doanh bay đi.
“Chính Thiên ca ca, ngươi nhất định phải thắng.” Ân Minh Tuyết bỏ lại một câu
sau, cả người đã bị Nhạc Thiên Thần hộ tống rời đi, ánh mắt nàng không còn lo
lắng, mà là mười phần tin tưởng.
Vân Chính Thiên khẽ gật đầu, một chân bước ra, tràn ngập nguyên tố hơi thở
bùng phát, tại trong thiên địa lập tức xuất hiện vô số điểm sáng với các màu
sắc khác nhau, trong đó phần lớn là màu đen cùng màu bạc.
Những điểm sáng này theo Vân Chính Thiên mỗi bước đi mà xuất hiện càng nhiều
hơn, sau đó không cần ai điều khiển bọn chúng cũng tự động hướng về người
thanh niên này tụ tập lại. Phảng phất giống như gặp được chủ nhân, lại đối với
chủ nhân sùng kính tham bái.
Ám Nhãn Đấu La thấy như vậy một màn, nội tâm không khỏi rung động, trong miệng
nhất thời thốt ra mấy chữ: “Nguyên tố hiện nguyên hình!”
“Cái gì là nguyên tố hiện nguyên hình? Ta chưa có nghe qua bao giờ.” Đại Sơn
Đấu La có hơi ngẩn ra.
Nhân Vực trận doanh.
“Là thật sao?” Đế Tôn Dạ kinh ngạc nhìn Bao lão, cơ hồ vẫn chưa hoàn toàn tin
tưởng lời hắn vừa nghe.
Bao lão gật đầu: “Tuyệt đối là thật. Vân Chính Thiên tiểu tử này không ngờ đã
trưởng thành đến như vậy, đến mức thiên địa nguyên tố cũng vì hắn kêu gọi mà
cộng hưởng, hiện lên nguyên thủy hình dáng, đây là tình huống vô cùng hiếm
thấy, thậm chí từ trước đến nay chỉ có vài người làm được như vậy mà thôi.”
“Ngươi đang nói tới ai?” Đế Tôn Dạ nghi vấn.
“Ngân Long Đấu La Cổ Nguyệt Na, nàng sở hữu chính là Long Thần năng lực chưởng
quản nguyên tố, năm đó đạt tới thần cấp trình tự cũng xuất hiện như vậy hiện
tượng. Ngoài ra còn có Đường Môn tổ tiên Đường Tam, Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ
Hạo cũng có thể trong mức độ nào đó kêu gọi nguyên tố hiện hình, chỉ là so với
Ngân Long Đấu La số lượng nguyên tố loại ít hơn mà thôi. Nhưng hai người họ
tuyệt cũng không thể so với Vân Chính Thiên bây giờ làm tốt hơn được.” Bão lão
chậm rãi mà nói.
Đế Tôn Dạ vẻ mặt khiếp sợ: “Nhưng Vân Chính Thiên hắn đã là thần đâu?”
Bao lão gãi gãi chính mình đầu hói, không khỏi cười khổ: “Đây mới là đau đầu
nhất vấn đề.”
Cổ xưa thời đại cùng hiện tại thời đợi không đồng nhất, nguyên do là vì tà hồn
lực xuất hiện đã làm hết thảy Đấu La Tinh nguyên thủy thiên địa biến hóa khó
lường. Dù là hồn lực hay là nguyên tố phần tử so với dĩ vãng thưa thớt mỏng
manh nhiều lắm.
Huyết Đế lúc này hai mắt đã hoàn toàn chuyển sang dáng vẻ kinh ngạc, hắn cũng
giống như Bao lão, không nghĩ tới chỉ vỏn vẹn không gặp có một canh giờ, Vân
Chính Thiên lại có sự thay đổi to lớn đến vậy. Phải biết khi đó người thanh
niên này sinh mệnh đã tận, nữa người đã chui vào quan tài, nhưng sau đó đột
nhiên biến cố xảy ra, Nhạc Thiên Thần xuất hiện kịp thời, cứu hắn trở về.
Huyết Đế vốn không biết được Thần Hạch bạo tạc sự tình cùng Nhạc Thiên Thần có
liên quan cố sự, hắn chỉ thấy được những gì mắt hắn nhìn thấy. Bất quá, là
người trong cuộc, Vân Chính Thiên lại rõ ràng hơn hết.
Khi nãy ở trong Vô Sắc Võng, hắn dùng toàn bộ thời gian đi dung hợp Thiên Sứ
năng lượng trong hai món Thánh Vật mà Nhạc Thiên Thần đưa cho, rốt cục thành
công tái tạo lại Thần Hạch, thậm chí Kim Vũ Dực bị đứt cũng đã nối liền trở
lại. Thần Hạch thứ hai so với thứ nhất Thần Hạch càng vững chắc hơn rất nhiều,
năng lượng tràn đầy hơn, làm cho Vân Chính Thiên thật sự cảm ngộ được nhiều
thứ.
Đầu tiên phải nói đến việc Thần Hạch đột nhiên tự bạo, điều này không phải do
Vân Chính Thiên cố tình tự mình đi xúc động, cũng không phải Ma Long Đấu La
lực áp bách có tư cách làm được, bởi vì Thần Hạch vô cùng kiên cố đấy. Sở dĩ
phát sinh như vậy, Vân Chính Thiên chung qui chỉ có thể nghĩ đến việc Linh
Băng Đấu La đã từng ký thác một tia nhỏ thần lực ở trong Thần Hạch của mình.
Chẳng lẽ nói, Linh Băng Đấu La luôn luôn dõi theo hắn, nhìn hắn rơi vào tử
cảnh liền thúc dục thần lực tự bạo, làm cho Thần Hạch cũng theo đó tạc, rốt
cục dẫn đến Nhạc Thiên Thần phao cứu sinh.
Bất quá, đó chỉ là suy đoán mà thôi.
Vân Chính Thiên vứt mọi thứ mơ hồ đó ở sau đầu, chỉ biết được trãi qua hiểm
cảnh không chết, trái lại còn nhân họa đắc phúc, mang đến cho hắn chiến lực
càng cường đại hơn.
Chính vào lúc này, hắn hai mắt bỗng nhiên trừng lớn. Tức thì từ mọi hướng
chung quanh, mỗi một hướng ngưng tụ một vệt ánh sáng có màu sắc khác nhau.
Phân biệt trước mặt là lam sắc cùng hồng sắc, bên trái là hắc sắc cùng kim
sắc, bên phải là bạch sắc cùng tử sắc, sau lưng là ngân sắc cùng ám sắc, trên
đầu là lục sắc cùng hạt sắc.
Ngay sau đó, mười vệt ánh sáng này tại trong không trung bành trướng lên, trực
tiếp hấp thụ thiên địa nguyên lực từng cái nguyên tố phân tử, huyễn hóa ra
kiếm loại hình thái.
Đầu tiên có thể thấy được rõ ràng, lam sắc cùng hồng sắc đã hóa thành Băng Đế
Kiếm cùng Hỏa Phượng Kiếm, lần lượt nắm giữ băng cùng hỏa nguyên tố.
Hắc sắc cùng kim sắc đã hóa thành Thiên Tru Thần Kiếm cùng Thiên Sứ Kiếm, phân
biệt là hắc ám cùng quang minh chi lực.
Ám sắc chính là Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm, sở hữu thôn phệ chi lực.
Còn lại bạch, tử, ngân, lục, hạt đều là những thanh kiếm chưa lần nào xuất
hiện, kể cả Vân Chính Thiên lần đầu tiên nhìn thấy chúng nó, trong lòng không
khỏi khiếp sợ chính mình.
Bạch sắc trường kiếm trên ngoài có một tầng nhàn nhạt phong nguyên tố ngưng
kết mà thành, lưỡi kiếm rất mỏng, chuôi kiếm ngược lại rất thô và dày, phần
kết nối giữa hai bộ phận là hình ảnh một đám mây màu trắng đang huyền phù mà
ra, dùng thân mình gắt gao ôm lấy lưỡi kiếm.
Vân Chính Thiên nháy mắt quyết định, gọi nó là Phong Vân Kiếm.
Lại liếc nhìn sang tử sắc kiếm vừa hình thành, rõ ràng đây chỉ là một thanh
đoản kiếm, so với dài nhất Thiên Sứ Kiếm thì chỉ bằng một nữa. Lưỡi kiếm lúc
nào cũng tỏa ra lấp lánh lôi điện màu tím, chuôi kiếm nhỏ gọn nhưng lại đầy uy
lực.
Được, gọi ngươi là Lôi Tử Kiếm.
Lục sắc trường kiếm vốn là liệp sát Ma Độc Long Vương mang lại năng lực chưởng
khống độc tố, bất quá tình thế không cho phép hắn thời gian nghiên cứu, thử
nghiệm vẫn còn nông cạn, cho nên đối với kiếm thái này vẫn có điểm hơi xa lạ.
Này kiếm gọi là, Độc Quang Kiếm.
Chỉ còn lại ngân sắc cùng hạt sắc ánh sáng hóa thành kiếm thái, một cái chứa
đựng mãnh liệt không gian nguyên tố, một cái chứa đựng trầm ngưng như núi thổ
nguyên tố.
Không Gian Kiếm mang theo bên mình ngân sắc hào quang, bản thân trường kiếm
hình dáng cũng không rõ ràng, có lúc mờ mờ ảo ảo, có lúc lại hiện lên rõ ràng,
đây chính là năng lực mà Vân Chính Thiên vẫn chưa thể nắm bắt.
Thổ nguyên tố ngưng hóa thành trọng kiếm, thân dài mét tám, bề rộng hai tấc,
nặng hơn trăm cân, từ lưỡi kiếm đến chuôi kiếm đều gồ ghề hiếm thấy, giống như
được đẽo đục thô sơ từ một thân cây đại thụ mà thành, nhưng một khi chạm vào
liền cảm nhận được đại địa chi lực vững chãi vô cùng.
Một kiếm cuối này, gọi là Đại Lực Trọng Kiếm mới phải đạo a.
Rốt cục, mười thanh kiếm cứ như vậy hoàn toàn hiện hình, tại xung quanh Vân
Chính Thiên huyền phù bay lượn, đủ loại màu sắc nở rộ, pha tạp vào nhau, lấp
la lấp lánh.
Vân Chính Thiên lúc này cảm thấy tất cả hồn hoàn của mình dường như không còn
ý nghĩa, bọn chúng năng lực vốn dĩ khác nhau, nhưng bây giờ đã muốn hoàn toàn
dung hợp lại, trở thành một cái thật lớn hồn hoàn duy nhất, huyền phù ở sau
lưng hắn, mà hồn hoàn màu sắc vô cùng kỳ lạ, dĩ nhiên là hỗn độn chi sắc.