Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
“Sư phụ, là ngài sao!” Vân Chính Thiên không khỏi sung sướng, lập tức kêu lên.
“Vi sư đây, ngươi khỏe không, không bị gì chứ?” Bao lão ân cần thăm hỏi.
Vân Chính Thiên cười khổ trả lời: “Đồ đệ không sao. Bất quá tình huống có chút
không tốt lão sư à.”
“Làm sao? Đứa nào bắt nạt ngươi? Ta muốn đánh bọn hắn cái mông!” Bao lão một
bộ muốn đòi lại công đạo dáng vẻ, hào khí như mây.
“Huyết Đế trở lại rồi, nguyên cái tổ chức Tà Hồn Điện đang vây giết ta bên
ngoài nữa, ngài mau tới cứu ta, ta muốn không xông rồi.” Vân Chính Thiên ủy
khuất kêu lên.
“Hả? Rốt cuộc là sao? Vực Chủ đâu? Huyết Đế làm sao trùng hiện? Mau mau nói rõ
cho vi sư!” Bao lão nghe đến Huyết Đế tên, không khỏi trợn mắt hốc mồm. Trong
quá khứ Huyết Đế từng gieo rắt bao nhiêu nỗi khiếp sợ cho thế gian, Bao lão vô
cùng rõ ràng.
Tại thời điểm này, Vân Chính Thiên vẫn còn đang cùng với Huyết Đế ở chung một
chỗ, bị Ân Minh Tuyết giam giữ trong Không Gian Cầm Cố. Hắn một bên hắn dùng
ngắn gọn nhất phương thức nói cho Bao lão những điểm mấu chốt nhất, bên còn
lại canh chừng Huyết Đế bất cứ khi nào cũng có thể động thủ phá đám.
May mắn một điều, Huyết Đế khi đó đã thực sự tiến vào minh tưởng trạng thái để
khôi phục lại tiêu hao, Vân Chính Thiên cùng Bao lão đối thoại cũng không có
bị hắn phát hiện.
Bao lão càng nghe nét mặt càng không thể cười nổi nữa, lão thật sự ngưng
trọng, vì Tà Hồn Điện kế hoạch mà cảm thấy rùng mình.
Cùng Vân Chính Thiên cắt đứt liên lạc, Bao lão liền đem tình báo nói cho Nhạc
Thiên Thần, Đế Tôn Dạ cùng Tô Trịnh. Không ngoài dự liệu, cả ba vị cũng sắc
mặt tái mét, đối với kế hoạch tiến quân thần tốc không chút phản đối nữa.
“Đi thôi.” Bao lão xuất lĩnh toàn bộ Nhân Vực cường giả, đột kích vào Thú Vực
hạch tâm.
Lão lần này tâm lý không có nữa điểm bỡn cợt, vừa ra tay liền dốc toàn lực.
Trên người hào quang nở rộ, Hoàng Kim Ấn võ hồn bày ra cực hạn tư thái, sau
lưng lão chín vòng hồn hoàn luân chuyển, đem một mảnh Thú Vực rừng rậm đen như
mực thắp sáng lên.
“Báo động! Có địch tập!” Một tên hoàng cấp tà hồn sư phụ trách canh phòng ở
biên giới, vừa nhìn thấy Bao lão đại triển thần uy, hắn lập tức phát tín hiệu
báo động.
Tà Hồn Điện tổ chức cũng không phải chỉ có hắc huyết tử tam cấp, mà bên dưới
còn có ba cấp khác thấp hơn phân biệt từ thấp lên cao là hoàng, lam, bạch. Mà
lúc này hắc cấp trở lên đều đóng ở Sinh Mệnh Hồ khu vực, vì thế rải rác khắp
nơi chính là hạ tam cấp.
Bao lão biết chính mình tỏa ra khí tức làm kẻ địch phát giác, nhưng từ đầu lão
cũng không có ý định dùng nhẹ nhàng phương thức để tiếp cận, chủ trương của
lão là, càng mạnh bạo, phô trương, cương liệt càng tốt. Chỉ có như vậy mới làm
áp lực Vân Chính Thiên phải chịu giảm bớt một chút.
“Buông tay mà hành động đi các vị!” Bao lão trầm giọng nói lên, sau đó cả
người đã lao nhanh về phía trước, vượt qua tà hồn sư phòng tuyến bên dưới.
Vô số viễn trình hồn kỹ từ bên dưới mặt đất nhằm vào Bao lão bắn lên, nhất
thời khuấy động vô số màu sắc trên bầu trời. Bất quá những thứ yếu kém tà hồn
sư này căn bản không uy hiếp được, Bao lão cũng không bận tâm. Lão một mực giữ
vững tốc độ, lao thật nhanh vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm vị trí. Tùy tùng Bao lão
chính là Nhạc Thiên Thần ba người, cùng với Vô Cực Tông tam đại siêu cấp thế
lực người đứng đầu. Ngoại trừ mấy vị này, dưới trướng thuộc hạ đều có công tác
nhiệm vụ cần làm, không ai rảnh rỗi.
Nhân Vực đại quân phân ra từng đơn vị binh chủng theo cấp quân đoàn, tỷ như
Thiên Minh Thần Triều có Thiên Minh Quân Đoàn, Vô Cực Tông có Vô Cực Quân
Đoàn, Đường Môn có Đường Gia Quân Đoàn . . . Mỗi cái quân đoàn đều có quân
đoàn trưởng, quân đoàn phó, phụ trách quản lý binh sĩ thuộc cấp.
Lần này đại tiến công, tất cả quân đoàn đều có mặt, mỗi một quân đoàn sẽ dựa
theo nhiệm vụ được phân chia từ trước mà thực hiện. Thế công mặc dù dồn dập,
số lượng binh sĩ cũng đông, nhưng lại không có dấu hiệu hỗn loạn, trái lại còn
vô cùng trật tự có nề nếp.
Thiên Minh Quân Đoàn là do ba nhóm quân đội cấu thành, phân biệt là Thiên
Quân, Minh Quân cùng Thần Quân. Đứng đầu những nhánh quân này đều là Thiên
Vương cấp bậc.
Thiên Quân lãnh đạo là Long Vương Ngạo Thiên Long, ngoại trừ Trưởng Lão Điện
mấy vị trưởng lão kia ra, hắn được xưng tụng là đệ nhất nhân, thậm chí có
người hoài nghi, hắn chiến lực kỳ thực chỉ đứng sau Tô Trịnh đại trưởng lão mà
thôi. Tô Trịnh xuất thân là viện trưởng Quái Vật Học Viện, là sư phụ của Ngạo
Thiên Long, lão vì điều này mà vô cùng cao hứng đấy. Ngạo Thiên Long tu vi
hiện tại tám mươi chín cấp Hồn Đấu La, đã sắp đạt tới cửu hoàn tầng thứ.
Chỉ có chân chính trên chiến trường, Ngạo Thiên Long mới thật sự là mình, đây
cũng là nơi hắn yêu thích, Hỏa Cốt Long tung hoành ngang dọc, đem tà hồn sư kẻ
địch từng cái từng cái đánh cho nát bét, hỏa diễm đốt cháy thi thể thành tro
tàn. Hắn tính cách mạnh bạo, huấn luyện ra dưới trướng thuộc hạ cũng là như
vậy, người nào người nấy bắp thịt vạm vỡ, không cần tập trung hoa mỹ hồn kỹ,
càng chú trọng lực lượng thuần túy công kích.
Thiên Quân chính là một cái khủng bố xe tăng, cày nát phòng ngự địa hình của
Tà Hồn Điện. Còn lại Minh Quân cùng Thần Quân dù không giống như Thiên Quân
cường bạo như vậy, nhưng chỉnh thể thực lực cũng không chút nào thua kém.
Minh Quân là do Phong Vương Tiếu Phong lãnh đạo, chuyên môn thực hiện những
nhiệm vụ kiểu như do thám, trinh sát, trảm thủ, lợi dụng điểm yếu xoay chuyển
càn khôn. Lúc này Tiếu Phong đã rất ra dáng cường giả, bởi vì trong thời gian
ngắn ngủi, dưới sự tài trợ của Bao lão, hắn hiện tại cũng đã đạt tới Hồn Thánh
trình tự, nắm giữ phong nguyên tố võ hồn, triển khai võ hồn chân thân ra,
phảng phất trở thành thiên không chúa tể. Tại không trung chiến trường, cho dù
Phong Hào Đấu La cũng không dám đơn phương độc mã cùng Tiếu Phong giao thủ.
Hắn tài năng thao túng phong nguyên tố đã đến mức thâm sâu khó lường, chỉ cần
không gặp phải biến thái trường hợp tinh thần lực như Vân Chính Thiên, dù là
ai cũng khó dò ra hắn bản thể ẩn nấp trong không gian vị trí.
Hàn Hạo Nhiên, Vạn Ninh Dương cùng Chu Vĩnh Phong chính là Minh Quân thành
viên, trực thuộc Tiếu Phong quản lý.
Lúc này ba người bọn hắn khuyết đi Hàn Hạo Nhiên còn đang dưỡng bệnh, Vạn Ninh
Dương cùng Chu Vĩnh Phong đều có mặt tại chiến trường.
Bởi vì được Bao lão căn dặn, Tiếu Phong đối với Vạn Ninh Dương hai người có
đặc biệt lưu ý, cho nên lúc này hai người bọn hắn được theo sau Tiếu Phong càn
quét mà đi, nội tâm không khỏi hừng hực chiến ý.
Tại thời điểm Vạn Ninh Dương thả ra Tinh Huỳnh, nắm giữ cường đại trinh sát
thủ đoạn, cùng với chứng kiến Chu Vĩnh Phong ảnh cước oai đá chết một tên bạch
cấp tà hồn sư, Tiếu Phong nhất thời minh bạch Bao lão ý định. Đây chính là thế
hệ tuổi trẻ kế thừa, để bọn chúng đi theo cường giả như Tiếu Phong, nhất là để
học hỏi, nhị là để hỗ trợ, tam là vì an toàn tính mạng.
“Tiếu Phong, ngươi lại phân tâm.” Chính lúc Tiếu Phong còn đang bận lý giải
Bao lão suy nghĩ, một đạo hữu lực thanh âm tại trước mặt vang lên, chỉ thấy
một đạo đao quang từ trên cao bổ xuống, chớp mắt đã đem một tên tà hồn sư tu
vi ngũ hoàn chém làm đôi, chết ngay lập tức.
Đao mang thu liễm, để lộ ra một tên tráng kiện thân hình, đầu tóc rối bời, râu
ria tùm lum, mặt vuông đầy nét nam tính.
“Hừm, Liễu Đao ngươi hơi nhiều chuyện rồi, ta còn đang muốn để thuộc hạ có cơ
hội lịch lãm nên không có ra tay, chính ngươi khi không tới phá đám.” Tiếu
Phong bĩu môi phản bác.
Chủ nhân của đạo khủng bố đao quang kia chính là Đao Vương Liễu Đao, lãnh đạo
Thần Quân.
Những năm gần đây, Liễu Đao ngộ ra đao cảnh ngày càng nhiều, đao thuật tiến
triển không thấy điểm cuối, nhờ vậy tu luyện tốc độ thần tốc tăng lên. Hắn
cũng giống như Tiếu Phong, được Bao lão tài trợ một phần tài nguyên tu luyện,
cũng đã thành công đột phá bảy hoàn cảnh giới, có được võ hồn chân thân. Nhờ
vậy đao cảnh của hắn đã một bước lên mây, trực tiếp nắm giữ đao hồn cảnh giới.
Thường ngày Liễu Đao được mệnh danh là Đao Si, hắn chuyên môn tìm người mạnh
để rèn đao, Tiếu Phong, Ngạo Thiên Long thậm chí Trưởng Lão Điện mấy vị trưởng
lão cũng bị hắn nhờ vả. Rảnh rỗi không nói làm gì, nhiều khi đang bận mà bị
tên này bám chặt không buông, thật sự có chút khó chịu. Ăn khổ nhất phải kể
đến Tiếu Phong, dù sao hắn cùng Liễu Đao ở chung một chỗ đã lâu, hai người
giao thủ với nhau cũng không dưới trăm lần.
Liễu Đao khẽ nhún vai: “Hết cách, Bao Lão bảo Thần Quân ta có nhiệm vụ bảo vệ
Minh Quân các ngươi, dù ta không muốn nhúng tay cũng không được, vạn nhất các
ngươi một cái bất cẩn bị giết, ta thật khó ăn nói rồi.”
Tiếu Phong hừ lạnh: “Vậy coi như ta năn nỉ ngươi, nếu không nguy hiểm đến tính
mạng, cũng đừng ra tay có được không. Ta còn muốn thuộc hạ thông qua thực
chiến mà rèn luyện thêm.”
Liễu Đao cười cười: “Tùy ngươi. Nhưng đừng làm chậm trễ kế hoạch chung, nếu
không ta chỉ còn cách bỏ các ngươi lại sau mà thôi.”
“Hừm, làm như các ngươi Thần Quân so được với Minh Quân bọn ta vậy. Không nói
với ngươi nữa, tiếp tục xông lên đi, thuộc hạ của ta đã tìm ra được dấu vết
hồn thú chạy trốn để lại, nương theo mà đi chắc sẽ tới được chỗ hồn thú đại
quân đồn trú. Các ngươi đi trước mở đường được không?” Tiếu Phong nói.
Liễu Đao hai mắt chợt sáng, gật đầu thật mạnh: “Để đó cho ta, chúng ta đi
thôi, đã lâu rồi không gặp hai người bọn hắn, thật có chút chờ mong. Hy vọng
gặp lại bọn hắn tu vi không quá kém, nếu không thật mất mặt Ngũ Đại Thiên
Vương a.”