Thời Không Giam Cầm Huyết Đế


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Nơi này một mảnh u ám không gian, trên bầu trời đỏ rực như máu, bên dưới là
một cánh đồng cỏ màu lam sậm trải dài không nhìn thấy điểm cuối. Tại trong
không gian này, nhật nguyệt không có tồn tại, tinh thần lại càng không, thủy
chung một màu đỏ quằn quện như máu chiếm lĩnh cả bầu trời. Tại cái nơi đáng sợ
này, duy nhất nhìn trông bình thường nhất là ba đạo thân ảnh đang lạc trôi
trong không trung.

Huyết Đế một thân huyết bào cổ động, mái tóc đen dài buông xõa ở sau lưng,
lạnh lẽo nét mặt mang theo vô tận lãnh khốc đang nhìn trừng trừng về phía đối
diện mình một đôi nam nữ.

Hai người này tự nhiên là Vân Chính Thiên cùng Ân Minh Tuyết. Tại thời khắc
Đại Thiên Ma Chưởng hồn kỹ bị phá, đối diện với Huyết Đế vô tận sát ý, Vân
Chính Thiên cùng Ân Minh Tuyết không thể không triển khai chiêu bài cuối cùng
của mình. Lúc đó Huyết Đế ở gần nhất, hắn cảm thụ cũng rõ ràng nhất, Ân Minh
Tuyết gắt gao ôm lấy Vân Chính Thiên, một cỗ nhu hòa ánh sáng từ trên người
bọn họ lóe lên, nồng nặc không gian nguyên tố mãnh liệt ba động, thiên địa như
muốn đảo lộn, quang minh cùng hắc ám hoàn toàn dung hợp lại với nhau, đến khi
khôi phục lại thị giác, Huyết Đế đã ở nơi này. Ba người bọn hắn vẫn duy trì
khoảng cách địa lý vốn có, nhưng bốn phía xung quanh cảnh quan đã bất giác
thay đổi.

“Thiên, nguyên lai ngươi không phải Thời Không chi tử, mà là nàng sao?” Huyết
Đế trầm giọng nói, gương mặt không nộ mà uy, bề ngoài trông có vẻ lãnh đạm
nhưng như cũ cực kỳ nguy hiểm, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Vân Chính Thiên nhún nhún vai, thản nhiên đáp: “Ngươi lão hồ ly đã sống nhiều
năm, kiến thức sâu rộng, nhãn lực phi thường, khiến ta cũng phải nghiên mình
bái phục. Cổ nhân có câu, giấu được một năm không giấu được cả đời, ta thật
không nghĩ giấu giếm nữa, nàng quả thực là Thời Không chi tử mà các ngươi đang
tìm kiếm, chỉ là lực lượng còn chưa hoàn toàn thức tỉnh mà thôi.”

Hắn lời nói sạch sẽ, không giống như đang lừa gạt, làm cho Huyết Đế vốn đa
nghi cũng phải trầm mặc suy tư. Kỳ thực khi đem Vân Chính Thiên năm người từ
trong Thời Không khảo nghiệm truyền tống đến, hắn trong lòng đã ngầm nhận định
Thời Không chi tử chỉ có thể là Vân Chính Thiên mà thôi, bởi vì tiểu tử này
trong cơ thể nắm giữ hoàn chỉnh tà ác lực lượng đến từ Ma Giới, trong năm
người chiến lực đứng đầu, gần đây danh vọng lại vô cùng hiển hách. Hơn nữa hắn
tốc độ trưởng thành quá nhanh, ngắn ngủi vài năm đã muốn bước vào cửu hoàn
tầng thứ. Lấy lẽ thường lý giải, Vân Chính Thiên trong tương lai đột phá Cực
Hạn đấu la cũng không có gì bất ngờ.

Phàm là càng sớm bộc lộ tài năng thiên phú người như hắn, đều bị thế gian vô
tình gán ghép cho cường đại bối phận, trở thành vạn chúng chú mục nhân liền đi
với khái niệm có năng lực gánh vách việc lớn. Cho nên Huyết Đế phát hiện Vân
Chính Thiên là một trong những người tham dự Thời Không khảo nghiệm nên mới
nhận định như vậy, bất quá lần này hắn sai lầm rồi.

Vạn lần không ngờ, Vân Chính Thiên dĩ nhiên không phải Thời Không chi tử, mà
là nữ nhân ở bên cạnh hắn, cũng đồng thời là người triển khai một loại không
gian cầm cố thủ đoạn, đem Huyết Đế nhốt vào trong này. Ân Minh Tuyết toàn thân
quần áo lụa đen mỏng bay phất phới, toàn thân nàng nhu hòa hào quang nở rộ,
hai mắt đen như trái nho, phảng phất chứa đựng vũ trụ huyền bí hư ảnh, hai
cánh tay duỗi sang ngang, thân thể huyền phù ở giữa không trung. Nàng lúc này
một lời cũng không thể nói, bởi vì toàn bộ tinh lực đều sử dụng để khống chế
vùng không gian này, xây dụng một cái nhà tù kiên cố để cầm chân Huyết Đế.

Huyết Đế từ trước cũng không nhận thức nàng, lúc này mới dùng ánh mắt dò xét
quan sát nàng một lượt. Có thể nói Ân Minh Tuyết trong năm người sức chú ý kém
nhất. Thứ nhất, bởi vì nàng còn quá nhỏ tuổi, tu vi lại quá thấp. Thứ hai,
nàng ẩn dưới ánh hào quang quá mức rực rỡ của Vân Chính Thiên, tất nhiên sự
tồn tại đã hoàn toàn lu mờ đi, không lọt vào mắt Huyết Đế cũng là điều dễ
hiểu.

“Từ khi giao đấu, ngươi vẫn một mực không cho nàng ra tay, là cố ý đem lực chú
ý đều hấp dẫn lại trên người mình?” Huyết Đế nhân tiện hỏi.

Vân Chính Thiên mỉm cười đáp: “Có thể nói là như vậy, nói đánh ta đánh không
lại ngươi, chỉ có thể dùng đến hạ sách này thôi.”

Huyết Đế hừ lạnh: “Ngươi thông minh lắm, nhưng nàng ta dù sao vẫn chưa hoàn
toàn thức tỉnh thời không lực lượng, ngươi nghĩ loại thủ đoạn này có thể giam
giữ ta được bao lâu? Đến khi hồn kỹ mất đi công hiệu, ngươi có thể bảo vệ được
nàng?”

Cả hai người bọn hắn đều rõ ràng, muốn duy trì cầm cố hồn kỹ cần tiêu hao đại
lượng tinh thần lực cùng hồn lực, mà Ân Minh Tuyết tu vi lại thấp như vậy, có
thể giam cầm Huyết Đế một lát đã là một kiện không thể nào tin được sự tình,
tự nhiên không thể kéo dài được lâu. Mà một khi Ân Minh Tuyết thất thủ, mọi
thứ quay trở về như cũ, Huyết Đế vẫn nằm ở thế bất bại.

Vân Chính Thiên sâu sắc lắc đầu: “Huyết Đế ngươi chín mươi chín cấp Cực Hạn
đấu la, chiến lực thật sự rất mạnh, cho dù là ta bây giờ có mười cái mạng cũng
không nghĩ chiến thắng được ngươi.”

Huyết Đế có hơi hài lòng, mặt mỉm cười: “Vậy làm sao còn nghĩ chống đối lão
phu? Ngoan ngoãn qui phục đi, ta lấy điện chủ thân phận cam đoan ngươi cùng
đồng bạn tính mạng sẽ vô ưu, lấy các ngươi tiềm lực, ta cực kỳ hoan nghênh nếu
các ngươi chịu đầu nhập Tà Hồn Điện tổ chức. Đến khi đại kế công thành, Đấu La
Tinh sẽ là của chúng ta, thậm chí ta có thể dẫn các ngươi đạp bước thành
thần.”

Huyết Đế buông lời ngon ngọt dụ dỗ, bất quá Vân Chính Thiên không phải người
ngu, hắn giả vờ làm ra một cái uyển chuyển cự tuyệt: “Tà Hồn Điện loại này tổ
chức, ta nghĩ còn không muốn chứ đừng nói đầu nhập vào. Đừng nói nữa, chúng ta
chí hướng khác nhau, cho dù thế nào cũng không thể ở cùng một chiến tuyến, im
lặng ngồi đợi thêm một lát đi.”

Huyết Đế vẻ mặt trở nên âm u: “Còn muốn đợi chờ viện quân sao? Để ta nói cho
ngươi biết, Đế Thiên đã bị ta đánh trọng thương, chạy như chó nhà có tang,
hung thú dưới trướng của hắn cũng bị thương nặng nhẹ, chiến lực đại suy giảm.
Cho dù bây giờ có kéo lại đây cũng chỉ là một đám ô hợp, tuyệt đối không phải
cái gì uy hiếp trí mạng, ta vẫn có thể một tay càn quét sạch sẽ.”

Hồn thú đại quân cùng Tà Hồn Điện giao chiến sự tình Vân Chính Thiên biết,
nhưng không nghĩ Đế Thiên mạnh như vậy vẫn không địch lại Huyết Đế. Hắn đương
nhiên không biết Đế Thiên là bị Huyết Đế tính toán, cho nên thua oan uổng một
trận này. Chiến thắng vừa rồi làm Tà Hồn Điện tam quân sỹ khí bạo tăng, địch
nhân lại hao tổn ít nhiều, chẳng trách Huyết Đế lại tự tin đến như thế.

“Ngươi đã tự tin vậy thì ngồi đợi đi, dừng thử nghiệm phá hủy không gian nữa,
vô ích thôi.” Vân Chính Thiên dứt lời, hai chân đã xếp bằng ngồi xuống, tiến
vào minh tưởng. Hắn hiện tại cần nhất chính là khôi phục lại toàn bộ tiêu hao,
trở lại đỉnh phong trạng thái, bảo tồn chiến lực tốt nhất.

Huyết Đế bực bội trong lòng, không khỏi trừng mắt quăng về phía Vân Chính
Thiên một đạo hung ác ánh mắt, bị nhốt ở trong một cái không gian cầm cố mặc
dù không nguy hiểm gì, nhưng thời gian chờ đợi trôi đi một cách vô ích làm hắn
cực kỳ đau đầu.

Huyết Đế trên tay Huyết Kiếm đột nhiên giơ lên, đơn giản một kiếm chém về phía
hư không, lập tức một đạo huyết sắc kiếm mang bay vọt nhưng không được bao xa
liền hoàn toàn tan biến. Không gian cầm cố này có một loại đặc thù tính chất,
cho dù công kích mạnh mẽ như thế nào cũng bị triệt để hóa giải, vô thanh vô
tức biến mất. Dù là Cực Hạn đấu la toàn lực một kích cũng không ngoại lệ.

Huyết Đế bất đắc dĩ thở dài: “Thời Không chi lực quả thực không đùa được, lọt
vào nàng Thời Không Cầm Cố, muốn thoát ra khó khăn vô cùng. Lúc trước Tà Đế để
lại một tia thời không lực lượng cũng đã sử dụng để triệu hồi Thời Không chi
tử, xui xẻo làm sao lại xuất hiện kẻ địch như thế này. Thật hết cách, chỉ có
thể ngồi đợi. Lấy nàng ta chỉ mới năm hoàn tu vi, thời gian duy trì hồn kỹ
cũng sẽ không quá lâu. Một khi ta thoát ra được thì, hừm hừm!”

Huyết Đế đem hỗn tạp suy nghĩ quăng ở sau đầu, bắt chước Vân Chính Thiên ngồi
xếp bằng xuống, hai mắt cũng khép hờ, ôn dưỡng tinh thần.

Cứ như thế ba người, ở trong thế giới nhuộm đẫm u ám sắc thái chờ đợi một đoạn
thời gian.

Không rõ là bao nhiêu lâu, Vân Chính Thiên hai mắt chợt mở, cảm nhận trên ngực
áo có thứ đồ vật đang không ngừng rung rung.

Vân Chính Thiên đem đồ vật này lấy ra, ngón tay thao tác nhanh gọn trên bề
mặt, sau đó thấp giọng nói:

“Báo cáo đi.”

Bỗng nhiên một đạo thanh âm từ bên trong thứ đồ vật này phát ra, giọng điệu vô
cùng quen thuộc: “Tiểu Thiên, sư phụ tới rồi. Ngươi đang ở đâu?”

Nghe được câu này, Vân Chính Thiên khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Viện quân tới rồi!


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #599