Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
“Các ngươi đâu rồi?” Vạn Ninh Dương trong miệng gào thét, mặc kệ khói bụi còn
chưa tan đi, hắn cũng nhât quyết xông vào tìm kiếm Hàn Hạo Nhiên và Chu Vĩnh
Phong.
Bằng vào lập thể hình ảnh do Tinh Huỳnh ở trên cao truyền xuống, Vạn Ninh
Dương chân chính hiểu rõ cái gì gọi là siêu cấp nổ lớn, làm cho thiên địa
không muốn cũng phải biến sắc. Hắn hiện tại trong lòng khắc sâu thật lớn khiếp
sợ, vừa rồi nổ lớn năng lượng rất có thể cùng với cửu cấp hồn đạo đạn pháo
đánh đồng a. Mà Hàn Hạo Nhiên cùng Chu Vĩnh Phong ở rất gần hạch tâm vụ nổ,
chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nếu như cả hai người bọn hắn tuẫn mệnh, Vạn Ninh Dương hắn phải làm sao bây
giờ, còn chưa kể đến việc không cách nào cùng cấp trên bàn giao, mà chỉ sợ cả
phần đời còn lại bởi vì vậy mà ám ảnh.
“Hạo Nhiên đội trưởng! Vĩnh Phong! Các ngươi ở đâu?” Còn nước còn tát, Vạn
Ninh Dương thúc dục Tinh Huỳnh đi trước dò được, còn bản thân thì ở đằng sau
cẩn thận mò mẫm bước đi.
Nổ lớn thật sự đáng sợ, cả một vùng bằng phẳng đã trở thành ngổn ngang đất đá,
đâu đâu cũng thấy cổ thụ gãy đổ, cùng với bùn đất quyện lại thành một đống hỗn
tạp bầy nhầy. Trong không trung vẫn còn rất nhiều lá cây rơi rớt, phảng phất
không bao giờ dừng lại. Cảnh tượng trông thật chấn động nội tâm.
Tại thời điểm Vạn Ninh Dương tiến vào hai mươi mét phạm vị xung quanh cổ thụ,
một cỗ rét buốt hàn khí ùa tới, làm cho hắn không khỏi run lên cầm cập. Vạn
Ninh Dương nhận định rõ ràng, hàn khí này là do Hàn Hạo Nhiên triển khai băng
nguyên tố mà ra.
Tinh Huỳnh bay ở phía trước bỗng nhiên chậm lại, cả người sáng rực hao quang,
tựa như đối với phía trước cảnh vật tiến hành quét một lượt, sau đó Vạn Ninh
Dương trong đầu dĩ nhiên nhìn được rõ ràng. Thân cao hơn trăm mét Hắc Ám Cổ
Thụ, lúc này đã bị tạc ra vô số lỗ hổng, thân cây đường kính mười mét đã hoàn
toàn nát tươm, bên trong cơ hồ chảy ra một loại chất dịch màu đen sền sệt.
Vạn Ninh Dương lúc này nội tâm kinh hãi, lần này đội hắn chơi lớn quá, đem Hắc
Ám Cổ Thụ làm cho ra như vậy bộ dáng, có thể tính là thành công hay là chưa
đây. Nghĩ tới đây vành mắt của hắn đột nhiên đỏ lên, Tinh Huỳnh như cảm thấy
gì đó liền bay lại gần, đậu ở trên đầu vai, vùi đầu vào áo hắn.
“Đội trưởng, Vĩnh Phong, các ngươi yên nghỉ, Ninh Dương mãi mãi không quên các
ngươi đâu.” Nói rồi, hắn liền lấy tay che lại hai mắt, khóc nấc lên.
“Mụ nội cha nhà ngươi, trù ta chết sớm à.” Chính vào lúc này, một đạo cực kỳ
quen thuộc thanh âm vang lên. Ẩn dưới lớp lá cây dày đặc, có hai đạo thân ảnh
đang chầm chậm bò lên, mặc dù khói bụi còn rất dày nhưng có thể lập tức nhận
ra này chính là Hàn Hạo Nhiên cùng Chu Vĩnh Phong hai người.
“Oa oa oa! Ta thật tưởng các ngươi chết rồi!” Vạn Ninh Dương thây vậy mừng rỡ
chạy tới, vừa nói vừa khóc mếu máo.
“Ngươi bớt cho ta! Đại trượng phu không mau nước mắt.” Chu Vĩnh Phong tức
giận: “Ta thì không sao, mà đội trưởng tình hình không tốt lắm, mau lại đây.”
Vạn Ninh Dương trong lòng vui sướng lập tức đình chỉ lại, hắn hớt ha hớt hải
chạy lại gần, nhất thời nhìn thấy Hàn Hạo Dương đang bất tỉnh ở trên tay Chu
Vĩnh Phong, một mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, mà đặc biệt nhất là ở ngay
giữa ngực của hắn có một thanh sắc bén cây gỗ cắm sâu vào, máu tươi đang không
ngừng nhỏ giọt chảy ra.
Cho dù người mù về y thuật như Vạn Ninh Dương cũng có thể thấy được, Hàn Hạo
Nhiên hơi thở phi thường yếu ớt, sinh mệnh lực đang điên cuồng trôi đi.
“Mau cứu hắn, mau cứu hắn đi.” Vạn Ninh Dương thất thanh kêu lên.
Chu Vĩnh Phong cười khổ: “Ta không phải trị liệu hệ hồn sư, chỉ có thể miễn
cưỡng điều động hồn lực đối với hắn vết thương tiến hành cầm máu một chút.
Chúng ta cần phải nhanh chóng trở về doanh trại, ở đó mới có thể cứu được hắn
mệnh. Ngươi hồn đạo liên lạc còn không?”
Kỳ thực vừa rồi trong một tia sát na, nếu không phải Chu Vĩnh Phong liều mạng
triển khai Bích Hổ Du Tường, đem Hàn Hạo Nhiên kéo ra khỏi thiên la địa võng,
thì có lẽ bây giờ người kia đã bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết rồi. Chu Vĩnh
Phong vì vậy mà cũng chịu thương, hiện tại bàn chân trái cũng đã dập nát.
Vạn Ninh Dương một mặt ủ rũ: “Ta vừa mới kiểm tra, dư chấn của vụ nổ làm tất
cả hồn đạo thông tin liên lạc mang theo đều hư hại, hiện đã không cách nào sử
dụng được. May mắn mặt nạ hồn lực bền chắc hơn so với tưởng tượng, nếu không
chúng ta cho dù có sống sót sau vụ nổ cũng bị tà hồn lực ăn mòn ngay sau đó.
Bây giờ làm sao gọi cứu viện đây? Để lâu hơn nữa đội trưởng tính mạng sợ không
giữ được.”
Bọn hắn tiến nhận nhiệm vụ do thám lần này, doanh trại gần nhất khoảng cách đã
muốn hơn trăm dặm. Mà nổ lớn dư chấn khiến cho không gian nhiễu loạn, toàn bộ
pháp hạch tâm trận bên trong hồn đạo liên lạc đều bị nướng chín, hiện đã vô
phương câu thông liên lạc với hậu phương.
Tình thế cực kỳ ngặt nghèo a!
Vạn Ninh Dương đại não cấp tốc suy nghĩ, hắn ở trong đội là tối yếu kém nhất
khoảng vận dụng đầu óc, nhưng lúc này không thể không cố gắng một lần, nếu
không Hàn Hạo Nhiên sẽ thật sự mất mang tại đây.
“A! Đúng rồi! “ Vạn Ninh Dương đột nhiên hét lên.
“Cái gì thế? Làm ta hết hồn!” Chu Vĩnh Phong giật bắn mình.
Vạn Ninh Dương ngồi xuống ôm lấy hai vai của hắn mà lay: “Lúc nãy có phải Hạo
Nhiên hắn nói đã từng có cơ hội cùng với Đao Vương và Phong Vương lập tổ đội
hay không?”
Chu Vĩnh Phong hai mắt tròn xoe, có hơi kinh ngạc: “Tiểu tử thúi, ngươi nghe
lén được chúng ta đối thoại?”
Vạn Ninh Dương lắc đầu: “Ta không cố ý đâu, là do Tinh Huỳnh hình ảnh lập thể,
nó không những truyền được hình ảnh mà còn truyền được cả tiếng động. Mà nơi
này cô quạnh sâm lâm, yên ắng lạ thường, nên ta cũng nghe được các ngươi nói
chuyện cũng không phải chuyện lạ đâu.”
Chu Vĩnh Phong tự nhiên không phải trách cứ Vạn Ninh Dương, mà là do năng lực
trinh sát của Tinh Huỳnh cường đại vượt qua dự liệu của hắn mà kinh ngạc. Đúng
là trong cái rủi có cái may, nếu như Vạn Ninh Dương không vô tình nghe được,
hắn cũng không nhớ ra như vậy tiểu tiết.
“Tìm xem!” Chu Vĩnh Phong thúc dục.
Vạn Ninh Dương ngồi xuống, trực tiếp ở trên người Hàn Hạo Nhiên mò mẫn, người
kia đã thật sự hôn mê sâu, nên một điểm phát giác cũng không có. Một lát sau,
Vạn Ninh Dương rốt cuộc lôi ra một cái nho nhỏ hoàng kim lệnh bài dài khoảng
một gang tay, được chạm trỗ vô cùng tinh tế hoa văn, trên đó khắc nổi hai chữ
‘Thiên Vương’ màu bạch kim.
Đây chính là Thiên Vương Lệnh, chỉ có quân nhân đã từng có cơ hội cùng với
Thiên Vương kết thành tổ đội mới có cơ hội nắm giữ như vậy lệnh bài, đây cũng
là rất lớn đãi ngộ dành cho quân nhân lọt vào Thiên Vương mắt xanh mới có,
được công nhận là đối tượng cần chú ý bồi dưỡng, trong tương lai sẽ trở thành
Thiên Phủ tinh anh chiến lực. Hầu hết Thiên Quân quân nhân bên trong đều ra
sức phấn đấu, cũng chỉ hy vọng một ngày đẹp trời nào đó, lại được Thiên Vương
triệu tập, cùng với bọn hắn tham dự một cái trọng đại nhiệm vụ. Lại ở trong
quá trình đó bộc lộ tài năng, được Thiên Vương để ý, sau này quân nhân sự
nghiệp mới thật sự sáng lạn a.
Hàn Hạo Nhiên thực lực cường đại, tâm tính trầm ổn, lại từng thực hiện nhiệm
vụ cùng với Đao Vương, Phong Vương. Mặc dù điều này không đại biểu hắn nhất
định sẽ lọt vào Thiên Vương mắt xanh, vì thế mà sở hữu lệnh bài. Nhưng thực tế
may mắn không làm nhục mệnh, Hàn Hạo Nhiên quả nhiên có một khối lệnh bài nằm
trong túi áo, mà thứ này cũng chính là bảo mệnh thủ đoạn cuối cùng của hắn.
“Nhanh nhanh sử dụng!” Chu Vĩnh Phong mừng rỡ hò hét.
Vạn Ninh Dương cầm lệnh bài trong tay, nhất thời hóa thành tượng đá: “Cái này
dùng sao?”
Chu Vĩnh Phong: “ . . . “
“Khụ khụ!” Đúng lúc này, từ nãy đến giờ vẫn bất tỉnh Hàn Hạo Nhiên đột nhiên
ho khan vài tiếng, hai mắt mơ màng mở ra, ngữ điệu yếu ớt: “Dùng như hồn đạo
thông tấn khí, lẹ lên, gọi người cứu ta, ta chịu hết nổi rồi.” Nói xong hắn
lại quẹo đầu bất tỉnh.
“Oa, oa đội trưởng đừng chết. Ta gọi liền, ta gọi liền!” Vạn Ninh Dương hoảng
sợ, vội vàng thúc dục hồn lực truyền vào Thiên Vương Lệnh, nhất thời lệnh bài
tỏa ra nhu hòa ánh sáng, từ trong đó vọng ra một đạo thanh âm: “Là ai gọi ta?”
Vạn Ninh Dương vui sướng rống lên: “Thiên Vương đại nhân, chúng ta là Hạo
Nhiên đội ngũ, ở trong Thú Vực hỗn hợp khu vực chấp hành nhiệm vụ có biến cố
bất ngờ xảy ra, cả hai đồng đội của ta đều trọng thương, tính mạng lâm nguy,
xin đại nhân nhanh gửi cứu viện quân tới.”
Từ trong lệnh bài thanh âm lại vọng ra: “Thiên Vương? Các ngươi là Thiên Minh
Thần Triều người?”
Vạn Ninh Dương đáp: “Vâng đại nhân, chúng ta là Thiên Phủ người, cũng là Thiên
Minh Thần Triều người.”
“Là Thiên Phủ sao.” Đầu dây bên kia có hơi khựng lại: “Nói cho ta nghe tình
huống bên ngoài một chút, vì cái gì Thiên Phủ ở Nhân Vực lại đi vào Thú Vực?
Thiên Môn Quan hiện tại ai là tổng chỉ huy? Chiến tranh cục diện hiện tại lại
như thế nào?”
Một lời này vừa nói ra, Vạn Ninh Dương lẫn Chu Vĩnh Phong đều một mặt biến
sắc, lập tức lật lên cẩn trọng thái độ:
“Ngươi . . . Ngươi là ai? Ngươi rõ ràng không phải Thiên Phủ Thiên Vương đại
nhân? Nếu như là Thiên Vương đại nhân, hắn sẽ không hỏi những câu vô nghĩa như
vậy.” Chu Vĩnh Phong lập tức nghi ngờ nói.