Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
“Con mẹ nó, súc sinh càng đánh càng hăng.” Lương Thế Nhân bị đánh đến đầu tóc
rối bù lên, trên mặt giàn giụa máu tươi, ở ngay giữa ngực còn lưu một vệt to
lớn vết hổ cào, hai tay vẫn luôn gắt gao nắm lấy Lôi Ảnh Quang Minh Kích lúc
này đã có điểm tê dại. Cũng hết cách, Ám Ma Tà Thần Hổ thế mạnh không phải lực
lượng, nhưng cũng tuyệt đối không nên khinh thường sức mạnh của nó, dù sao hổ
loại hồn thú chính là thiên sinh đối với lực lượng nắm giữ, mà nó chung thủy
một lòng khóa chặt Lương Thế Nhân thân ảnh, dùng hết sức bình sinh mà đánh.
Cùng hắn san sẻ áp lực lúc này chỉ có ở gần đó Ân Minh Tuyết. Từ đầu chí cuối
luôn cùng với Lương Thế Nhân đồng lòng liên thủ chống địch, Ân Minh Tuyệt lúc
này cũng một mặt tái nhợt. Nàng Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn tuy là thần chi võ hồn,
phẩm chất muốn so với Lôi Ảnh Quang Minh Kích vượt trội hơn, thế nhưng tác
dụng của nó đối với kẻ địch là hồn thú lại không mấy hiệu quả cho lắm, bởi vì
nàng mê hoặc chi lực chính là nương theo nhân loại sở hữu phạm trù về sắc đẹp,
quyến rũ khái niệm mà thành lập, cùng với thú loại, thực vật loại không liên
quan. Trừ phi là đạt tới mười vạn năm hồn thú trở lên, sở hữu đồng dạng với
nhân loại trí tuệ, lại đã từng thông qua nhân loại sinh hoạt cuộc sống mà giác
ngộ được ái tình thì mới có tác dụng.
Vì vậy Ân Minh Tuyết ở trên chiến trường lớn nhất tác dụng cũng không phải
cường công hệ mà là khống chế hệ, nàng mê hoặc chi lực rơi vào kẻ thù trận địa
nhất định sẽ làm đội hình rối tung lên, quấy rối hiệu quả thật to lớn. Không
may lần này đối thủ của nàng không phải người, mà là thú. Do uy hiếp của nàng
mang lại cho nó không lớn, Ám Ma Tà Thần Hổ mới kiên quyết bám đuổi Lương Thế
Nhân không tha, nếu không nàng thực lực yếu như vậy nhất định sẽ bị nó giết
chết nhanh chóng.
Ân Minh Tuyết không cách nào vận dụng được một phần mười vốn có lực chiến, nội
tâm dĩ nhiên không vui, trong lòng âm thầm hạ xuống quyết tâm, sau này tu vi
có tịnh tiến, nhất định mới sở hữu một cái có thể mê hoặc hồn thú, hoặc ít
nhất là có thể đem hồn thú hóa thành sủng vật.
“Mối thù này, lão nương nhớ kỹ!” Ân Minh Tuyết hừ lạnh.
Thêm một lý do nữa khiến Ám Ma Tà Thần Hổ không xem Ân Minh Tuyết ra gì là do
bản thân nó nắm giữ ba loại thuộc tính trong đó có cực kỳ hiếm thấy tà ác, dựa
theo tiền nhân phỏng đoán, Ám Ma Tà Thần Hổ nếu may mắn tu luyện tới tột cùng
sẽ có rất lớn khả năng trở thành Tà Thần. Có như vậy tiềm lực cùng dị biệt
thiên phú, cộng với sự chênh lệch tu vi quá xa nên Ân Minh Tuyết vô tình trở
thành người thừa thải trong cuộc chiến lần này.
Lương Thế Nhân trên người vết thương mỗi lúc một nhiều, Ám Ma Tà Thần Hổ càng
đánh càng thuận tay, nếu không có gì thay đổi, chỉ một lát nữa Lương Thế Nhân
sẽ bị nó chụp chết.
Không chịu nổi nữa, phải cầu viện. Lương Thế Nhân cắn răng chịu đau, Lôi Ảnh
Quang Minh Kích quét ngang, miễn cưỡng chặn lại một cái hổ trảo, xoay đầu nhìn
về phía Vân Chính Thiên, miệng còn đang há ra chưa có kịp cất tiếng thì một
cảnh tượng khiến hắn không cách nào tiếp thu.
Vân Chính Thiên dùng chính thân thể của mình, cam chịu Ngân Long Vương hỗn tạp
nguyên tố công kích, cửu thải vầng sáng nở rộ, một thế giới đầy sắc màu tràn
ngập một phương. Tại thời điểm Lương Thế Nhân quay sang chỉ thấy Vân Chính
Thiên bị một cái thật lớn trường thương xuyên thủng một lỗ ngay ngực, máu tươi
trào phúng, lăn ngay ra mặt đất, nghẻo đầu chết hẳn.
“A, lão đại . . . “ Lương Thế Nhân không tin vào mắt mình nữa, Vân Chính Thiên
bị Ngân Long Vương đánh chết rồi, chết thật thảm.
Quay lại một phút trước đó, Vân Chính Thiên hoàn toàn chìm đắm vào chân ý quán
thể quá trình bên trong, mặc kệ Ngân Long Vương dạo chơi nguyên tố tổ hợp hồn
kỹ rơi vào trên người. Chân ý quán thể vào càng nhiều, Vân Chính Thiên cảnh
giới tăng nhanh, tốc độ tiêu hóa chân ý lại càng mạnh. Lãi nặng ở trước mắt,
Vân Chính Thiên căn bản tâm tình có chút không khống chế được, rốt cuộc quên
mất đối thủ của nó là dạng gì tồn tại.
Mặc dù hắn cường độ thân thể tương đối mạnh mẽ, sinh mệnh lực thập phần dồi
dào, bất quá đứng im chịu đòn trong gian dài không bao giờ là ý kiến hay, vả
lại đối thủ còn là đỉnh cấp vương giả Ngân Long Vương như vậy.
Ngân Long Vương ánh mắt nhìn xuống Vân Chính Thiên chẳng khác nào đang nhìn
một đầu cực kỳ ngu xuẩn nhân loại, không chút phòng ngự để nó thoải mái thiết
lập nguyên tố tổ hợp hồn kỹ xong tiến hành công kích. Thậm chí có một số loại
tổ hợp cần thời gian triển khai khá lâu, Vân Chính Thiên vẫn một mực chờ đợi.
Hậu tích bạc phát một đạo, bảy loại nguyên tố tổ hợp ra một thanh sắc bén cửu
sắc trường thương, nhất thương tề thiên, một đường bay tới đã chân chính đem
Vân Chính Thiên lồng ngực phá vỡ. Cửu sắc trường thương uy lực hung mãnh, tựa
như vạn thú gào rống, căn bản không cách nào chống đỡ được, xuyên qua Vân
Chính Thiên lồng ngực thời điểm còn tiện tay cắn nuốt Thần Hạch bên trong, ăn
mòn toàn bộ sinh mệnh lực, làm Vân Chính Thiên chân chính chết trận đương
trường.
“Đệ ngũ khảo nghiệm thất bại! Tùy thời có thể tiếp tục tham gia.” Thời Không
chi thần khảo nghiệm thanh âm điện tử vang lên.
Bốn phía không gian xung quanh tiêu thất, trả lại diện mạo vốn có của Thần Hồn
thôn một mảnh đồi núi mênh mông. Ở nơi đó gục ngã năm vị thanh niên hồn sư,
tất cả đều không có bị thương, hoàn toàn lành lặn, nhưng tâm lý cũng không quá
tốt.
Một lát sau, bọn hắn bắt đầu lồm cồm bò dậy, phân biệt ngồi ở trên mặt đất,
lấy tay tự kiểm tra cơ thể mình, phát hiện còn lành lặn sau, thở phào một cái.
“Nghiền ép . . . Ngân Long Vương quả nhiên kinh khủng. Ta chống đỡ không tới
mười tức hơi thở đã bị nó giết chết.” Mã Thiên Hoa mắt phượng có chút rưng
rưng, nhớ lại trước khi ‘chết’ tình cảnh.
Ân Minh Tuyết đem nàng ôm ôm vào lòng an ủi vào câu, sau đó thì lại thở dài,
trong mắt chứa đựng cuồn cuộn sát ý: “Ta là chết ở Ám Ma Tà Thần Hổ trong tay.
Tiểu vương bát đản này hãy chờ đó, lão nương nhất định sẽ báo thù!”
Nghe nàng nói vậy, Lương Thế Nhân không nhịn được ngẩng đầu lên, ánh mắt nài
nỉ: “Lão đại a, lần sau để ta cùng tên mập phối hợp đi.”
“Ngươi là chê ta yếu chứ gì, là tha ngươi chân sau người phải không?” Ân Minh
Tuyết tức giận.
“Ách, không có, ta không phải có ý như vậy.” Lương Thế Nhân hoảng hốt phân
trần.
Vân Chính Thiên không khỏi lên tiếng: “Được rồi Tuyết nhi, không phải lỗi của
ngươi, cũng không phải lỗi của bất kỳ ai, mà là lỗi của ta.”
“Lão đại . . . “
“Chính thiên . . . “
Nghe hắn nói như vậy, mọi người đều muốn lên tiếng nói liền bị hắn đưa tay cản
lại: “Các ngươi không cần như vậy, đại trượng phu dám làm dám chịu, nếu ta
không theo đuổi lực lượng một cách mù quáng, chắc chắn vừa rồi đệ ngũ khảo
nghiệm đã có thể làm xong.”
Vân Chính Thiên thở dài: “Kỳ thực chân ý quán thể mang tới chỗ tốt quá lớn,
trong khoảnh khắc đó ta đã để cảm xúc lấn áp lí trí, bỏ qua tác chiến đoàn đội
kế hoạch ban đầu, làm liên lụy đến các ngươi, thành thật xin lỗi.”
Nói rồi hắn hướng đồng bọn thật sâu cúi đầu.
Vân Chính Thiên hắn chính là người như vậy, có sai có chịu, nhìn nhận thẳng
vấn đề, không vòng vo, không cần để ý mặt mũi, cứng được thì mềm được, cầm
được thì buông được.
Sự thật dĩ nhiên là như vậy, bởi vì hắn tham lam quá độ, không màng tới đồng
đội thất thế bên kia, tùy ý Ngân Long Vương hỗn loạn công kích để hấp thụ
nguyên tố chân ý, làm toàn bộ kế hoạch phá sản. Nếu như hắn đi sang hỗ trợ,
Can Hữu Long sẽ không vì muốn chiến thắng Ám Kim Khủng Trảo Hùng mà liều mạng
tới nguyên khí đại thương không thể tiếp tục chiến đấu, Lương Thế Nhân cũng
không bị Ám Ma Tà Thần Hổ dồn ép thở không nổi, mà trọng yếu nhất Ngân Long
Vương không thể lộng hành, khảo nghiệm sẽ không có thất bại.
Chân chính người sai là hắn, trong đội người nào cũng hiểu rõ, nhưng không ai
trách hắn. Nhưng hắn không thể không tự trách bản thân, tự thấy mình có lỗi.
Nhìn thấy Vân Chính Thiên làm ra như vậy động tác, Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh
Tuyết khẽ liếc nhìn nhau, nhận thấy trong mắt đối phương nồng thuận dáng vẻ,
hai nàng không ai nói câu nào, thật sâu trong lòng càng thêm yêu thích nam
nhân này.
Lương Thế Nhân đứng lên, khẽ nâng lên lão đại của mình tay, sau đó vỗ vỗ vào
vai hắn, hai mắt tràn ngập thán phục chi sắc: “Lão đại, lời xin lỗi của ngươi
chúng ta xin nhận, ngươi đừng vì vậy mà tự trách bản thân nữa. Phàm là nhân,
chắc chắn không thể hoàn mỹ, luôn luôn tồn tại một chút sai lầm, bất quá thế
mới là nhân sinh hứng thú có đúng hay không. Hơn nữa, những người có mặt ở đây
đều đã từng chịu ân huệ của ngươi, nếu không có người liều lĩnh kiên quyết
cùng điên khùng trong thời điểm mấu chốt, tất cả hẳn đã chết hết rồi. Cho nên
đừng vì một hồi khảo nghiệm thất bại mà canh cánh, chúng ta sớm muộn cũng vượt
qua được thôi.”
Can Hữu Long nghe vậy vỗ tay thật lớn, lập tức phát ra hữu lực tiếng vang, hắn
đồng thời đứng dậy, tay to lực lưỡng khoác lên trên vai Vân Chính Thiên lẫn
Lương Thế Nhân, gắt gao đem hai người bọn hắn kéo sát vào người. Hắn thể hình
ở trong đội rõ ràng lớn nhất, thành niên về sau vóc dáng càng cao hơn Vân
chính Thiên một cái đầu, trải qua tập luyện huyết nhục mỗi lúc càng săn chắc,
ánh mắt dáng dấp cũng có phần trầm lắng hơn xưa, nhìn tới Vân Chính Thiên ở
bên dưới, trong mắt bất giác lan tỏa một loại kính trọng từ trong tâm: “Lão
đại, ngươi là ta cả đời này thần tượng.”
“Khụ, đừng như vậy, có chút sến sẩm a.” Vân Chính Thiên bất đắc dĩ ho khan,
cảm nhận tình cảm huynh đệ khắng khít.