Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Lương Thế Nhân thấp giọng: “Quả thực là Ngân Long Vương sao? Dựa theo sách cổ
ghi chép, Ngân Long Vương thế nhưng chính là Long Hoàng đấu la Đường Vũ Lân
thê tử, Ngân Long công chúa Cổ Nguyệt Na bản thể? Am hiểu nhất chính là nguyên
tố chưởng khống, thực lực cực kỳ cường đại. Hơn nữa Ngân Long Vương lai lịch
chính là Long Thần sau khi chiến bại ở Thần Giới bị chém làm đôi mà sinh ra,
thừa hưởng một phần Long Thần huyết mạch tôn quí cho nên mới có thể đưa tới
huyết mạch áp bách kinh khủng như vậy.”
Ở năm người bên trong, chịu huyết mạch áp chế lớn nhất đương nhiên là người
nắm giữ long loại võ hồn Can Hữu Long, hắn bị Ngân Long Vương huyết mạch áp
bách đến nổi không cách nào nhìn thẳng về phía nó, phản phất có một cỗ to lớn
long trảo không ngừng chèn ép hắn hô hấp, cực kỳ khó chịu, trong miệng lẩm
bẩm: “Khảo nghiệm này lỗi rồi, làm sao chúng ta có thể cùng mấy cái kinh khủng
tồn tại như vậy đánh nhau được.”
Thiên Nguyên Long cho dù có tiến hóa bao nhiêu lần đi nữa, vẫn chỉ là Á Long
cấp độ, mà Ngân Long Vương chính là Long Vương tầng thứ, so với Băng Hỏa Long
Chủ muốn cao hơn một bậc.
Ân Minh Tuyết thấy vậy cười lạnh: “Các ngươi làm sao vậy? Còn chưa chiến đấu
đã hao tổn sỹ khí? Thật ra bọn chúng cũng không như chúng ta trong tưởng tượng
cường đại như vậy đâu. Đừng quên đây chỉ là Thời Không chi thần khảo nghiệm mô
phỏng ra mà thôi, còn không phải chân chính Ngân Long công chúa hạ phàm, thậm
chí mấy cái kia hồn thú cũng là như vậy.”
Mã Thiên Hoa cũng đồng tình, trong mắt đã bốc lên từng đoàn hỏa diễm: “Tiểu
Tuyết nói đúng. Vừa trông thấy đối thủ cường đại liền quên mất chúng ta là ai
rồi sao? Thế Nhân, ngươi quên rằng mình chính là ngàn năm không ra thiên tài
tu luyện, nắm giữ lôi hệ võ hồn, U Minh Bạch Hổ loại này thần thú còn trở
thành ngươi hồn linh, thậm chí gia hỏa kỳ lân bên kia cũng chỉ là ngươi một
cái hồn linh mà thôi. Như vậy còn sợ cái gì? Hơn nữa, ở đây không phải đơn độc
tác chiến, mà là lấy đoàn đội tác chiến phương thức tiến hành a.”
Lương Thế Nhân nghe vậy, trong lòng nhảy lên một trận, nhất thời tâm thần trở
nên bình tĩnh lại. Đúng vậy, ta sợ cái gì cơ chứ! Ta còn có ngủ say không rõ
lai lịch tiền bối ở trong người kia, ta mà làm hắn phật ý xem chừng mười cái
mạng đền cũng không hết!
Trái ngược với Lương Thế Nhân tâm tình bình phục, Can Hữu Long sắc mặt cũng
không quá tốt lên, lắp ba lắp bắp: “Mấy bà cô nãi nãi, các ngươi tại sao chỉ
động viên mỗi A Nhân, còn lão tử không được động viên?”
Nghe vậy, Ân Minh Tuyết cùng Mã Thiên Hoa bốn mắt nhìn nhau, sau đó thở dài:
“Phần ngươi ta không biết dựa vào cái gì để động viên nữa, hay là một lát
chiến đấu, ngươi cách xa Ngân Long Vương ra một chút là được. Cố gắng đừng cản
chân người khác là được a!”
Can Hữu Long nghe xong, một mặt xám tro, tâm hoàn toàn nguội lạnh.
Vân Chính Thiên mỉm cười đối với hắn vỗ về: “Đừng để ý, các nàng chỉ trêu chọc
ngươi thôi. Cứ yên tâm đi, một lát theo chỉ dẫn của ta mà tác chiến, đảm bảo
Ngân Long Vương sẽ không làm gì được ngươi đâu. Thực tế ta không thể phủ nhận
Thời Không chi thần khảo nghiệm hết sức thần kỳ, có thể ngang nhiên phục chế
đã từng tồn tại trong viễn cổ cường đại nhất hồn thú, bất quá ta tin tưởng đối
thủ cũng không mạnh mẽ đến mức chúng ta không thể thừa nhận được, chỉ cần cố
gắng hết sức mà thôi, cho dù là thất bại thì cũng có làm sao, chúng ta năm
người tuổi còn trẻ, thất bại ở hiện tại không đồng nghĩa tương lai cũng thất
bại. Nếu như có thể ở trong thất bại mà sợ hãi, hết sức dũng cảm đứng dậy bước
tiếp, chính là nhân sinh thành công nhất một điểm rồi.”
“Vẫn là lão đại tốt với ta nhất a.” Can Hữu Long cười khổ, ghi nhận Vân Chính
Thiên thành ý.
Vân Chính Thiên thu liễm ý cười: “Được rồi đừng quấy nữa. Lần này là muốn lấy
đoàn đội tác chiến phương thức để tiến hành khảo nghiệm. Như vậy mau theo sự
sắp xếp của ta mà bày trận đi. Ta đi tiên phong, ngay phía sau là Thiên Hoa
cùng Minh Tuyết, Thế Nhân ngươi phụ trách trông chừng đánh lén sau lưng, A
Long ngươi phụ trách hai biên. Sau đây là chi tiết chiến thuật . . . ”
Phía bên kia đội ngũ hồn thú cũng không có vọng động, chỉ đứng ở một chỗ nhe
nanh múa vuốt, chờ đợi nhân loại phát động tấn công, trận chiến lập tức sẽ
diễn ra. Này đệ ngũ khảo cũng không có thời hạn, chỉ cần một trong hai đội
toàn bộ thành viên ra biên, vậy xem như thua cuộc. Kết quả chỉ có thắng và
thua chứ không có hòa, cùng với sinh tử chiến đấu cùng một dạng. Có điều tất
cả diễn biến đều diễn ra ở bên trong Thời Không khảo nghiệm không gian, có
chết cũng bị truyền tống ra mà thôi.
Vân Chính Thiên kết thúc bàn bạc: “Có điều chưa rõ?”
“Không thành vấn đề!” Mọi người đồng thanh đáp, hào khí trùng thiên. Bọn hắn
đối với Vân Chính Thiên có rất lớn lòng tin, cho nên hắn an bài chiến thuật
cũng không có phát sinh dị nghị, chỉ đơn thuần là thảo luận một phen.
“Vậy chiến thôi.” Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, chớp mắt một cái đã lao
nhanh về phía trước. Bốn người còn lại nương theo trận hình đã thương nghị từ
trước mà thiết lập. Bọn hắn nhiều năm thực hành tác chiến với nhau, tuy không
tới mức tâm linh tương thông, nhưng độ hiểu ngầm đã không sai biệt lắm.
Mỗi một lần thực hiện đoàn đội tác chiến, Vân Chính Thiên không khỏi một trận
nghĩ tới trong quá khứ cái kia vĩ đại Sử Lai Khắc Thất Quái danh xưng. Hắn
trong lòng tự nhủ nếu Sử Lai Khắc còn tồn tại, hắn cũng muốn trở thành thất
quái một trong a.
Thực tế Vân Chính Thiên đối với Sử Lai Khắc cũng không có ấn tượng gì mấy, bởi
vì thời đại của hắn Sử Lai Khắc đã hoàn toàn diệt vong, chỉ có thể thông qua
lịch sử ghi chép lại mà tiếp cận. Bất quá từ khi đọc hết toàn bộ điển tích về
Sử Lai Khắc vĩ đại thành tựu, trong nội tâm không khỏi sinh ra mộ trận tôn
sùng cùng tiếc nuối chi tâm. Dù sao Sử Lai Khắc đã trường tồn ba vạn năm, là
chân chính nhân loại hồn sư biểu tượng tinh thần, tại trong cuộc chiến bảo vệ
nhân loại vận mệnh mà bị hủy, cũng trở thành đáng tôn vinh cùng vĩ ngạn nhất
chiến tích.
Nhìn thấy nhân loại phát động tấn công, phía bên hồn thú cũng ngửa cổ gào rống
một trận vang vọng, bọn chúng năm cái cũng bắt đầu triển khai trận hình, biểu
hiện trí tuệ chiến lược không chút nào kém. Ám Ma Tà Thần Hổ, Lôi Thượng Kỳ
Lân, Ám Kim Khủng Trảo Hùng ba cái trực tiếp xông lên đối trận. Ở phía sau Cữu
Vĩ Thiên Phượng, Ngân Long Vương vẫn duy trì vị trí cũ, không chút hành động.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng phản phất không sợ bất cứ một ai, nó giẫm chận một cái
đem đại địa dưới chân vỡ ra một cái hố mà phóng lên tận trời cao, tại trên đó
khủng trảo năm cái móng vuốt mở ra, sau đó oằn người một cái, cả thân thể to
lớn đồ sồ đã lao xuống Vân Chính Thiên đội ngũ.
Bên dưới nhân loại đội ngũ căn bản không ai nói với ai câu nào, chỉ thấy đi ở
trước nhất Vân Chính Thiên lần thứ hai gia tốc, chớp mắt đã thoát khỏi cự hùng
công kích phạm vi, trên tay Hắc Kiếm tế ra, kiếm đạo xuất quỷ nhập thần, tựa
như khiêu vũ một dạng, đánh về phía Ám Ma Tà Thần Hổ cùng Lôi Thượng Kỳ Lân
còn ở dưới mặt đất.
Ám Ma Tà Thần Hổ bản tính hung bạo, đối với địch thủ thế công như vũ bão cũng
không chút lộ ra né tránh dấu hiệu, cơ bắp vặn vẹo, hổ trảo một đôi giơ lên,
cùng Vân Chính Thiên kiếm ý sinh sinh ngạnh hám. Mà Lôi Thượng Kỳ Lân thì
không có như Ám Ma Tà Thần Hổ cuồng bạo như vậy, nó chậm lại bước chân, duy
trì một khoảng cách không xa, đối với Vân Chính Thiên âm thầm đánh giá, thỉnh
thoảng phát động lôi hệ công kích quấy rối.
Vân Chính Thiên đơn thuần dùng kiếm thuật đối chiến, dĩ nhiên chưa hề xuất
toàn lực, mà song thú bên kia cũng là như thế, song phương đều còn trong quá
trình tìm hiểu lẫn nhau. Cái gọi là cường giả xem trọng cường giả chính là như
vậy, không được khinh địch mà lộ ra trí mạng sơ hở. Cùng song thú giao thủ qua
lại mấy mươi chiêu, Vân Chính Thiên nhưng vẫn không quên chừa lại một tia ý
niệm quan sát toàn trường cục diện, tùy thời cứu viện, hỗ trợ đồng đội khi có
thể.
Vân Chính Thiên lối đánh có thể ví như cường công hệ chiến hồn sư, những hắn
đồng thời sở hữu tinh thần lực cường đại, nguyên tố thuộc tính độ thuần thục
cao, cũng có thể miễn cưỡng xem như khống chế hệ, không những thế một khi hắn
phát động mấy cái gia tốc hồn kỹ như Thiên Du Thần Bộ, Ma Tốc, dáng dấp liền
giống với mẫn công hệ. Ba loại hình cơ bản chiến đấu hồn sư đều bị Vân Chính
Thiên nắm giữ, cho nên ở trong đoàn đội tác chiến địa vị cực cao, là hạch tâm
của cả đội hình.
Lúc này Ám Kim Khủng Trảo Hùng đã muốn rơi xuống, nếu để khủng trảo oanh vào
mặt đất, chỉ sợ cả một vùng đều phải tan vỡ, đến khi đó tác chiến thao tác sẽ
trở nên khó khăn. Mặc dù bọn hắn đã ngàn lần thao diễn chiến đấu ở các địa thế
khác nhau, nhưng làm sao so sánh được khi chiến đấu ở bình địa. Trái lại hồn
thú mới thật sự là bá chủ khi chiến đấu ở mặt trận gồ ghề hiểm trở, bởi vì
quanh năm suốt tháng sinh sống trong sâm lâm a.
Này Ám Kim Khủng Trảo Hùng bề ngoài làm ra cường hãn thế công, bất quá chân
chính mục tiêu vốn không phải đối phương đội hình, mà là đại địa bằng phẳng
bên dưới a. Chỉ cần khiến cho đại địa biến hóa, Vân Chính Thiên đội ngũ thao
tác sẽ lâm vào khó khăn.
Thật là một cái giảo hoạt gia hỏa!
Vân Chính Thiên tự nhiên không để chính mình ưu thế cứ như vậy mất đi, nháy
mắt ra ám hiệu. Tức thì Can Hữu Long thét lên một tiếng chói tai, hai chân
đứng vững vàng, ám sắc long trảo thình lình xuất hiện, cường hãn mà thô bạo
lực lượng đem Ám Kim Khủng Trảo Hùng thế công như lưu tinh bay xuống nghiễm
nhiên chặn lại.
Phanh ——!
Trời gầm đất lở một trận, hai đôi móng vuốt sắc bén va chạm nhau thời điểm,
tiếng kim loại giòn tan vang lên, âm ba vang vọng mấy mươi dặm mới dần dần
tiêu thất, đại lượng không khí cuồn cuộn trào ra xung quanh.