Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Thú Vực, Thần Hồn thôn.
Giải quyết chính mình khúc mắc vấn đều xong, năm người điều chỉnh tự thân lực
chiến đến trạng thái tốt nhất. Một canh giờ sau, Vân Chính Thiên đại diện cả
đội ngũ, đối với thiên không ra hiệu bắt đầu khảo nghiệm hạng mục tiếp theo.
Như thường lệ, điện tử thanh âm không biết từ chỗ nào bắt nguồn, tại trong
Thần Hồn thôn phạm vi không ngừng vang vọng, rót vào mỗi cá nhân trong tai,
rành mạch, dễ hiểu, súc tích.
“Thời Không đệ ngũ khảo, đánh bại hồn thú đội ngũ, hình thức đoàn đội tác
chiến. Phần thưởng: Hồn lực tăng lên một cấp, toàn bộ hồn hoàn niên hạn tăng
thêm một ngàn năm.”
Trong lúc năm người còn đang bận bịu tiêu hóa mỗi câu mỗi chữ trong Thời Không
đệ ngũ khảo nghiệm nội dung, tại một bãi đất trống ở trước mặt, nhu hòa cột
sáng mang theo một mảnh hỗn độn màu sắc từ thiên không bắn xuống. Bốn phương
tám hướng thực vật vội vàng né sang một bên, một trận nhỏ nhẹ thanh phong
thổi, khua đội bọn hắn vạt áo lẫn đầu tóc.
Từ bên trong cột sáng, thình lình bước ra đếm được nằm đầu to lớn hồn thú. Oai
vệ phong dáng, trầm ngưng như núi, thâm sâu khó dò muôn hình muôn vẻ đủ loại
câu chữ miêu tả dành cho đội ngũ hồn thú này. Mà luôn luôn bình tĩnh nhất Vân
Chính Thiên, sau khi nhận thức năm đầu hồn thú bên kia, sắc mặt lập tức chuyển
biến.
Không chỉ là hắn, mà bốn người còn lại đều có cùng tư tưởng. Can Hữu Long vò
đầu bứt tóc, Lương Thế Nhân nhíu chặt chân mày, Mã Thiên Hoa gương mặt xinh
đẹp cũng ngưng trọng không kém. Ân Minh Tuyết mặt lạnh như tiền, trong mắt
không giấu được sự rung động.
Định hình khoảng thời gian năm giây, Vân Chính Thiên bất đắc dĩ thở ra một hơ,
xoay người nhìn chính mình đồng bạn nói: “Này khảo nghiệm có chút phiền phức.
Mặc dù chúng ta tự tin đối với hiểu ngầm tác chiến đoàn đội, nhưng đối thủ
cũng không phải tầm thường. Cho dù là ta trước giờ cũng chỉ mới có cơ hội cùng
một trong số bọn chúng giao thủ qua.”
Cái gì gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Đó chính là lâm trận
không sợ, thấy khó không sờn, bình tĩnh tìm đối sách ứng phó. Mà ở đây cả đội
ngũ đồng lòng nhận định, địch thủ mỗi một cái đều tương đương thần bí, chính
xác là hiếm gặp hoặc thậm chí không có cơ hội gặp được, chính vì vậy điều đầu
tiên cần làm, là xác minh lai lịch cũng bọn chúng.
Nói rồi cả đám lại liếc mắt nhìn tới chính diện đối thủ. Ở đó đứng sẵn năm đầu
hồn thú, đủ loại hình dạng, kích thước cùng màu sắc khác nhau. Mã Thiên Hoa tỉ
mỉ kiểm tra, nói: “Chính Thiên, năm hồn thú này lai lịch không tầm thường, đều
là viễn cổ đỉnh cấp hồn thú. Ngay cả trong cơ thể ta Thần Phượng huyết mạch
cũng cảm thấy một chút uy hiếp.”
“Ân, ta cũng đã nhận ra, không hổ là viễn cổ hung thú trong truyền thuyết đội
ngũ. Để xem . . . ” Vân Chính Thiên gật đầu, nói rồi ánh mắt rơi xuống trên
thân một đầu hồn thú có thể hình nhỏ nhất trong đội ngũ.
Này hồn thú là hổ loại, trên người toàn bộ bao trùm dầy đặc hắc mao, hoàn toàn
không có hỗn tạp màu sắc pha trộn vào. Hắc hổ sở hữu hai con huyết sắc đồng
tử, phản phất chứa đựng vô tận sát khí, thân dài hơn sáu mét, huyết nhục cuồn
cuộn nở ra chắc nịch. Đặc biệt nhất có lẽ trên trán của nó có khắc sâu một cái
ấn ký hình chữ ‘Vương’, này ấn ký cũng lấy màu đen làm chủ đạo, bất quá cùng
màu lông có điểm khác nhau, tản phát ra âm trầm hơi thở. Hổ vĩ phía sau cùng
các loại hổ hình hồn thú không hề giống nhau, tựa như có vô số đốt xương tạo
thanh, thẳng tấp hướng lên không trung, thể tích to lớn, phía cuối đuôi còn có
một cái móc sắc bén ngoặc ngược lại, giống như hạt vĩ một dạng.
Dựa theo bề ngoài dáng vóc cùng khí tức mà phán đoán, này Hắc Hổ nên gọi cho
đúng là Ám Ma Tà Thần Hổ.
Ám Ma Tà Thần Hổ trong lịch sử Đấu La đại lục ghi chép lại cũng vô cùng hiếm
thấy, không phải bởi vì tự thân huyết mạch của nó khó sinh nở, mà nguyên nhân
rất lớn bởi vì bản tính hung hăng thích thôn phệ hồn lực để đề cao tu vi của
nó mà dẫn đếu họa sát thân, thế nên dù bất luận là nhân loại hay là hồn thú
đều không muốn chứa chấp Ám Ma Tà Thần Hổ, thừa dịp nó còn chưa trở nên cường
đại, liên ra tay hủy diệt.
Thực tế cho thấy, chỉ cần có một cá thể Ám Ma Tà Thần Hổ tu vi đạt tới ngàn
năm đột nhiên xuất hiện, nó liền muốn trở thành trọng yếu mục tiêu săn giết
của cả một gia tộc. Còn nếu Ám Ma Tà Thần Hổ may mắn tu luyện tới vạn năm tu
vi, trên dưới một quốc gia phải trọng điểm tổ chức một hồi qui mô lớn vây
giết.
Nương theo lịch sử lưu lại ghi chép, Ám Ma Tà Thần Hổ trên thân chảy xuôi là
chân chính Tà Ác chi thần rơi rớt lực lượng, vì điều này vô tình làm cho thuần
túy Bạch Hổ huyết mạch biến dị thành Ám Ma Tà Thần Hổ nhất mạch. Hồn thú này
còn có một cái điển tịch làm người khác coi trọng cực kỳ, đó là cho đến bây
giờ vẫn không có nhân loại hồn sư thức tỉnh được Ám Ma Tà Thần Hổ võ hồn. Bởi
vì phần Tà Ác chi thần lực lượng chảy trong huyết mạch kia làm cho nhân loại
cơ thể không cách nào thừa nhận được quá lớn loại này thần cấp năng lượng, vì
vậy từ thượng cổ chí kim tới nay, Ám Ma Tà Thần Hổ võ hồn người sở hữu một mực
không tồn tại.
Chủng loại hồn thú này, nếu như thuận lợi tu luyện đến tột cùng, cùng với
chính mình trí tuệ không thua kém nhân loại của nó, Ám Ma Tà Thần Hổ rất có
thể sẽ tự sáng tạo thần vị, tỷ như cá chép hóa rộng, trong chớp mắt trở thành
Tà Thần cũng không chừng. Nếu lấy nhân loại phẩm chất võ hồn để đánh giá, Ám
Ma Tà Thần Hổ tuyệt đối có thể cùng Thiên Sứ Sáu Cánh võ hồn xếp ngang hàng a.
Can Hữu Long trong năm người thực lực kém nhất, lúc này mồ hôi đã đổ đầy mặt.
Con mẹ nó, đây chỉ là mới sở hữu thể hình nhỏ bé nhất trong hồn thú đội hình
mà đã có lai lịch kinh khủng như vậy, phía sau bốn cái rốt cuộc còn kinh khủng
như thế nào, lão tử sẽ bị bầm dập đến chết mất.
Đứng bên cạnh Ám Ma Tà Thần Hổ là một đầu cao hơn mười mét hồn thú Kỳ Lân
hình, chiều càng vượt quá mười lăm mét. Toàn thân sáng rực một tầng màu xanh
biếc hào quang, nhìn kỹ có thể thấy màu xanh này là do vẩy của nó chiết xạ ra
ánh sáng mà thành. Đầu rồng, sừng nai, mũi trâu, hai mắt sáng như tinh quang,
bắp thịt căng phồng, thể hình khôi vĩ. Kỳ Lân mỗi lần cử động, bốn phương tám
hướng đều có dào dạt lôi đình phân tử ba động mà ra, lôi quang tràn ngập một
vùng trời rộng lớn.
Này hồn thú có thể nói đối với Lương Thế Nhân rõ ràng qune thuộc nhất, chính
là cùng với hắn một trong mấy cái hồn linh đồng chủng loại. Nó đúng là viễn cổ
Kỳ Lân tộc, am hiểu lôi đình khống chế thuộc tính, tên gọi Lôi Thượng Kỳ Lân.
Lôi Thượng Kỳ Lân chính là viễn cổ chủng loại hồn thú, hiện tại đã thật sự
tuyệt diệt không còn một mống. Luận huyết mạch vai vế, Kỳ Lân tộc có thể so
sánh với Long tộc và Phượng tộc. Chỉ khác nhau ở chỗ, Long tộc am hiểu cường
đại thể phách, đối với nguyên tố khống chế có phần hời hợt. Phượng tộc lại lấy
sinh mệnh chi đạo làm chủ, sức sống dai dẳng, rất khó có thể chân chính đem
một đầu Phượng Hoàng triệt để giết chết. Mà Kỳ Lân lại là thuần túy nguyên tố
chưởng khống giả, dù là bất luận Long tộc hay là Phượng tộc đều phải thua chị
kém em trên phương diện này.
Một cái có thể đối kháng với Chân Long Chân Phượng như vậy đối thủ, có thể
ngồi chung mâm với Ám Ma Tà Thần Hổ trong đội hình này cũng là chuyện dễ hiểu.
Hơn nữa, Lôi Thượng Kỳ Lân chưởng khống lại là lôi đình nguyên tố. Này chính
là cường đại nhất lực công kích nguyên tố, rất khó đối phó a.
Lương Thế Nhân thuở niên thiếu cùng với Vân Chính Thiên tham gia Vực Chủ thử
thách, ở trong Thông Thiên Tháp dùng điểm cống hiến hối đoái có trong bảo khố
vật phẩm, may mắn sở hữu Lôi Thượng Kỳ Lân Tủy, sau đó nhờ vào Truyền Linh
Tháp thành công phục chế tới ba vạn năm tả hữu Lôi Thượng Kỳ Lân hồn linh.
Nhưng vào lúc này chân chính đụng phải hàng thật giá thật, không khỏi có chút
chờ mong. Hắn cùng Vân Chính Thiên có rất lớn điểm giống nhau, đó là đối thủ
càng mạnh bản thân càng hưng phấn, tuyệt đối không có ý niệm buông tay.
“Này Kỳ Lân có chút đáng sợ ha ha ha.” Ngay lúc Lương Thế Nhân còn đai mải mê
chăm chú quan sát Lôi Thượng Kỳ Lân, một giọng nói thần bí bỗng nhiên tại
trong đầu hắn vang lên. Hắn giật nảy mình, gần như ngay lập tức ngưng thần nội
thị khuyên bảo: “Tiền bối, thỉnh ngài im lặng, ta còn đang tiếp nhận khảo
nghiệm, sẽ cùng với ngài trao đổi sau.”
“Được được, vậy lão phu ngủ thêm một chút. Khi nào giải quyết mấy chuyện rắc
rối này xong thì kêu ta dậy đó nha.” Đạo thanh âm kia có chút lười biếng ngữ
điệu, nói xong câu này liền vô thanh biến mất. Lương Thế Nhân thấy vậy khẽ thở
phù một cái, lại liếc mắt sang chính mình lão đại, ý như muốn nói: “Lão đại!
Lần này ngươi phải cứu ta đó!”
Vân Chính Thiên vẫn không hề hay biết Lương Thế Nhân thầm thì, chỉ liếc mắt
sang bên cạnh Mã Thiên Hoa, khẽ gật đầu. Mã Thiên Hoa hàng lông mi rung động,
chớp chớp đôi mắt to tròn, có chút thấp thỏm nhìn sang đầu thứ ba hồn thú:
“Này chim! Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn gọi là Cửu Vĩ Thiên Phượng đi?”
Được Mã Thiên Hoa gọi là Cửu Vĩ Thiên Phương kia chính là một đầu dùng một cặp
cự dựng không ngừng khinh động mà huyền phù ở bên cạnh Lôi Thượng Kỳ Lân. Cho
dù là mù cả hai mắt cũng có thể nhận ra hồn thú này là một đầu to lớn Hỏa
Phượng, chỉ có điều này Phượng có đến chín cái đuôi, mỗi cái đều dài tới hơn
mười mét, tỏa ra lung linh hỏa diễm hào quang, phượng nhãn một đôi thập phần
xinh đẹp cùng thâm thúy, trong mắt thiêu đốt mãnh liệt tinh quang, hỏa khí tức
âm trầm như hỏa sơn tùy thời phun trào, toàn thân bao phủ một tầng đỏ hung
lông phượng, sợi lông mỏng như chỉ nhưng phi thường dày đặc, lại rũ xuống như
lụa là. Một đôi phượng trảo nằm ở dưới bụng, to lớn mà sắc bén, tựa như có thể
cầm nắm thiên không.
Cữu Vĩ Thiên Phượng như hiểu nhân loại ngôn ngữ, nghe được Mã Thiên Hoa nhắc
đến tên mình, nó khẽ hướng nàng híp mắt gật đầu một cái, mỗi một động tác đều
mang theo cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh tư thái, rõ ràng đối với nữ
nhi thân phận như Mã Thiên Hoa không mấy thiện cảm. Lại nói Mã Thiên Hoa sau
khi kích hoạt được Thần Phượng huyết mạch, nắm giữ Thần Phượng một tia lực
lượng cùng với một phần trực giác, đối với Phượng loại hồn thú sinh ra một
loại cảm nhận sâu sắc, cho nên mới đoán ra Cưu Vĩ Thiên Phượng loại này tầng
thứ lai lịch.
Này Cữu Vĩ Thiên Phượng là chân chính viễn cổ đã từng tồn tại hồn thú, là Chân
Phượng chủng loại tầng thứ. Lịch sử về nó thậm chí trong các văn bản cổ xưa
nhất cũng không có ghi chép, bởi vì nó thời điểm còn sinh sống vốn chưa có
nhân loại xuất hiện. Nếu không phải do Thần Phượng huyết mạch mang tới một
loại cộng hưởng với Chân Phượng huyết mạch, Mã Thiên Hoa cũng không thể nhận
ra. Cho nên nàng đang rất lợi hại hoài nghi, Cửu Vĩ Thiên Phượng cùng mình vừa
mới thức tỉnh Nhật Nguyệt Thần Phượng có quan hệ sâu xa. Dù sao khi nàng triển
khai võ hồn chân thân phụ thể, hóa thành Phượng Hoàng hình thái cũng đã có tới
bảy cái đuôi, chênh lệch hai cái so với trước mặt Cữu Vĩ Thiên Phượng thôi a.
Mã Thiên Hoa ánh mắt kiên định, trong lòng lẩm bẩm: “Xem ra cần phải đi tới
địa phương tổ tiên lưu lại đồ vật tọa độ mới có thể sáng tỏ được mọi thứ. Xử
lý xong mọi chuyện ở đây, ta sẽ nói với Chính Thiên nghe, hắn nhất định ủng hộ
ta.”
Tựa như đợi lâu quá chưa đến lượt mình được giới thiệu, đứng ở thứ tư vị trí
hồn thú bỗng nhiên rống lên một tiếng kinh thiên. Trong nháy mắt năm người bọn
hắn quẳng hết suy nghĩ mông lung ở sau đầu, ánh mắt ngoái lại nhìn.
“Xời tưởng gì, ngươi là Ám Kim Khủng Trảo Hùng, lão tử biết rồi, còn la lối om
sòm cái gì. Một lát đá ngươi đít!” Can Hữu Long giơ giơ nắm đấm, nỗi sợ hãi
lúc nãy phản phất tan biến vào hư vô.
Can Hữu Long lời nói chính xác, đầu thứ tư hồn thú lai lịch vô cùng quen
thuộc, một thân lông màu vàng cự hùng cao hơn hai mươi mét, hùng diện đằng
đằng sát khí, không ngừng cọ quẹt một đôi khủng trảo ở trước ngực. Này rõ ràng
là một đầu Ám Kim Khủng Trảo Hùng, khí tức nặng tựa thái sơn áp đỉnh, cường
hoành bạo lực ý niệm lan tỏa mà ra.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng tự thân huyết mạch tiềm năng cực kỳ khủng bố, cùng với
Ám Ma Tà Thần Hổ giống nhau. Phàm là ngàn năm tu vi đã có thể cùng cái khác
vạn năm hồn thú chống lại. Đây đồng dạng một cái đặc biệt khó chơi đối thủ,
bất quá so sánh với ba đầu hồn thú phía trước, nói chung là vẫn thường gặp.
Vân Chính Thiên ở trong Vực Chủ khảo nghiệm thời điểm, đã từng cùng một đầu
vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng chiến đấu qua, tuy rằng lúc đó không thể đem
đối phương chém giết, nhưng cũng có hiển hách chiến tích không bị xé xác a. Dù
sao lúc đó hắn chỉ vừa đột phá năm hoàn Hồn Vương mà thôi.
Vân Chính Thiên không thèm đếm xỉa tới cự hùng còn muốn ra oai, lại nhìn tới
đứng ở cuối cùng hồn thú, chợt nói: “Phía trước bốn cái hồn thú tuy rằng đều
là khủng bố tồn tại, tùy tiện xuất hiện ở đâu cũng đều khiến cho cả đại lục
phải chấn động. Thế nhưng đem bọn chúng so sánh với thứ năm hồn thú kia căn
bản vẫn có chênh lệch không nhỏ.”
Ân Minh Tuyết ngay lập tức gật đầu đồng ý: “Ngươi nói đúng, ngay cả ta Sắc Vũ
Thiên Sứ võ hồn khi nhìn vào nó chằm chằm cũng muốn run rẩy. Này hồn thú huyết
mạch chi lực cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối đạt tới thần cấp một loại huyết mạch.”
Ở vị trí cuối cùng là một đầu long loại hồn thú, thân cao vượt quá hai mươi
mét, chiều dài lên đến năm mươi mét tả hữu. Toàn thân bao trùm tầng tầng lớp
lớp ngân sắc long lân, giống như hạng nặng áo giáp mặc vào, mà mỗi một miếng
long lân đều đang khúc xạ một loại kì dị hào quang. Hơi thở của nó cực kỳ trầm
ổn, mỗi một cử động hô hấp đều khẽ ngân lên một đoạn long ngâm, lưu giữ tại
trong thiên địa không ngừng quanh quẩn. Dưới bụng ngang nhiên vươn ra bốn con
ngân sắc long trảo đặt ở trên mặt đất, to lớn mà vĩ ngạn tư thái làm cho người
khác sinh ra một loại kinh sợ cảm giác, tựa như chỉ một ý niệm truyền ra cả
đại địa lập tức bị xé tan thành từng mảnh.
Ngân Long từ đầu đến giờ chưa há miệng qua, thế nhưng luôn tồn tại một loại vô
hình gào thét ẩn giấu xung quanh, chứa đựng khổng lồ áp bách, mà phần này áp
bách là đến từ tự thân huyết mạch, làm cho người khác trong tâm chủ động sinh
ra ý muốn quỳ lạy.
Vân Chính Thiên tinh thần lực đạt tới Linh Vực Cảnh, cảm thụ của hắn so với
đồng bạn vượt trội hơn nhiều, thoáng đánh chủ ý lên đầu Ngân Long kia, trong
cơ thể song đại hồn hạch không tự chủ gắt gao nhảy lên một trận. Hắn sắc mặt
phi thường ngưng trọng, nhấm nuốt từng chữ:
“Này chính là Ngân Long Vương đi.”