Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Thất bại lần này khiến Vân Chính Thiên ngộ ra. Cùng một vấn đề nhưng sẽ có
nhiều cách giải quyết khác nhau.
Bỏ mặc Trầm Thương chết là hoàn toàn sai đường, bởi vì nàng giờ khắc bị tên vô
lại bóp cổ đến chết, trong mắt tràn ngập không cam lòng dáng vẻ. Chứng tỏ mệnh
nàng không mất, mộng cảnh mới tiếp tục diễn ra.
Vân Chính Thiên tự khiển trách, bản thân đã để cảm tính che mờ đi lí trí. Bất
quá nói đi cũng phải nói lại, trong mộng cảnh bị thương đồng nghĩa với hồn
phách bị tổn hại. Mà hồn phách chính là con người căn nguyên, hồn phách bị
thương sẽ dẫn đến mọi phán đoán, suy nghĩ, trực giác đều phát sinh sai lầm.
Điều này lý giải lý do Vân Chính Thiên thất bại sau lại càng thất bại thê
thảm.
Nhận ra điều đó, Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, cố gắng thanh tỉnh lại thần
trí. Trong miệng lẩm bẩm: “Vĩnh Lăng, nếu như có thể, xin nàng trao cho ta sự
sáng suốt. Để ta có thể tìm được chân tướng mọi sự.”
Vân Chính Thiên hiện tại trăm phần trăm tin tưởng, Trầm Thương này cùng Vĩnh
Lăng có mối quan hệ không tầm thường, thậm chí có thể là máu mủ huyết thống.
Hắn muốn thông qua Trầm Thương, Huyết Đế mộng cảnh tìm kiếm bản chất sự việc.
Phách ——!
Tên vô lại đầu lâu đã bị Vân Chính Thiên một kiếm chém xuống. Máu tươi văng
tung tóe khắc nơi, làm cho đám huyết giả đang tụ tập tại khu vực đấu huyết
trường trợn to cả mắt.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Trầm Thương kinh hãi.
Vân Chính Thiên thản nhiên chùi đi máu tươi dính trên lưỡi kiếm, lạnh nói:
“Không có gì, giúp bạn cũ mà thôi.”
“Bạn cũ? Ta với ngươi có quen biết?” Trầm Thương nghi ngờ.
Bộ dạng không để ý, hắn đáp: “Ta tới Huyết Đô thời điểm, là do ngươi hướng
dẫn. Hiện tại thành tựu huyết giả cấp năm cũng nhờ vào ngươi năm đó truyền đạt
thông tin đầy đủ. Giết hắn xem như lời cảm tạ. Cáo từ.”
Vân Chính Thiên nhập vai nhân vật đích xác một tên huyết giả cấp năm, bằng
chứng chính là huy chương huyết giả đeo ở ngực.
Hắn vừa dứt lời lập tức xoay người rời đi, không chút mảy may quan tâm tuyệt
sắc tiên nữ đang bị máu tươi vấy bẩn.
Trầm Thương một mặt ngây ngốc, nàng không phải kẻ vô tri, huyết giả cấp năm số
lượng không nhiều, nếu như có người nào do nàng hướng dẫn đạt tới cấp bậc này,
hẳn nàng phải biết.
Thế nhưng người kia rõ ràng không phải như vậy, bất quá tại sao hắn lại lừa
gạt nàng, lại còn ra tay cứu nàng?
Hắn rốt cuộc là ai?
Trầm Thương trong lòng tự hỏi. Thái độ và hành động của người này làm trong
lòng nàng bốc lên một cỗ mây mờ.
Mặc dù nàng là Huyết Đô sứ giả, thế nhưng nguyên lai chính là Vực Chủ một vị
thuộc hạ a.
Nghĩ đến đây, Trầm Thương hai mắt chợt mở to. Chẳng lẽ, hắn là do Vực Chủ phái
đến cứu viện ta, để qua mặt Huyết Đế nên mới làm ra như vậy hành động. Nếu sự
thật là vậy, có thêm một người sẽ tốt hơn là không.
Không một chút do dự, Trầm Thương đuổi theo Vân Chính Thiên bóng lưng: “Chờ
đã!”
Vân Chính Thiên trong lòng cười lạnh: “Mắc câu rồi.”
Hắn chậm rãi dừng chân, không hề xoay người lại, lạnh giọng: “Có chuyện gì?”
Trầm Thương nhẹ nhàng đi tới trước mặt Vân Chính Thiên, đem hắn dung mạo nhìn
kỹ một thoáng, sau đó lắc đầu nói: “Ta vốn không nhận thức ngươi. Rốt cuộc
ngươi có ý đồ gì, tại sao lại tiếp cận ta?”
Vân Chính Thiên trầm giọng, cố gắng phát ra thanh âm thật nhỏ, vừa đủ cho Trầm
Thương nghe: “Ta là Vực Chủ đại đồ đệ Lưu Vân Long.”
Nghe được như vậy, đằng sau lớp mạng che mặt, Trầm Thương trực tiếp há hốc
mồm: “Ngươi . . . Ngươi là Thiên Bảng đệ nhất cường giả, Thiên Quân Thống
Soái, Lưu Vân Long ca ca?”
Vân Chính Thiên nhẹ cười: “Chính là ta!”
Trầm Thương trong lòng thầm giật mình: “Quả nhiên là Vực Chủ phái tới cứu
viện. Ta linh cảm quả không sai.” Nghĩ rồi nàng lại nhìn ‘Lưu Vân Long’ giả
mạo, chợt nói: “Ngươi không phải ở trong Thú Vực bặt vô âm tín nhiều năm sao?
Tại sao lại có mặt ở Huyết Đô?”
Vân Chính Thiên nói dối không chớp mắt: “Ta đúng là ở trong Thú Vực chấp hành
Vực Chủ nhiệm vụ, bặt vô âm tín chẳng qua vì ta muốn như thế mà thôi, thực tế
ta vẫn một mực cùng Vực Chủ thông tin qua lại. Một thời gian trước ngươi ở Vực
Chủ Điện nói muốn đi vào Huyết Đô làm nhiệm vụ, Vực Chủ cực kỳ lo lắng cho nên
gọi ta trở về. Vừa vặn ở đây gặp được ngươi, nhưng ta lo sợ Huyết Đế tai mắt,
nên không thể cùng ngươi trực tiếp nói.”
“Thì ra là thế.” Trầm Thương nội tâm kinh hỷ.
Vân Chính Thiên nước cờ khôn ngoan. Hắn lựa chọn giả làm Lưu Vân Long đi hấp
dẫn Trầm Thương sự chú ý, trọng yếu nhất vì người này đã từ lâu không có xuất
hiện. Cho dù trong Vực Chủ Điện cũng không đến năm người biết được tin tức của
hắn. Trầm Thương cũng không ngoại lệ.
Mà theo Vân Chính Thiên phán đoán, Trầm Thương hẳn cũng hết cách rồi. Nếu
không nàng không chấp nhận làm sứ giả lâu như vậy mà không chút hành động.
Chẳng phải nàng vào Huyết Đô là vì muốn hủy diệt nơi này đó sao.
Chọn trúng điểm này, Vân Chính Thiên ngang nhiên từ một kẻ xa lạ có khả năng
đe dọa đến sự an toàn của Trầm Thương cùng Vĩnh Lăng mà xoay chuyển trở thành
một tia hy vọng của nàng.
“Đi, tìm địa phương an toàn rồi nói chuyện.” Trầm Thương vội nói.
Trầm Thương đi ở trước, Vân Chính Thiên duy trì một khoảng cách không xa,
thong thả bước theo lộ tuyến của nàng. Bề ngoài là đi bộ, nhưng bên trong tâm
không ngừng suy diễn.
Làm tới một bước này, chính là bên trong Trầm Thương mộng cảnh đi được xa
nhất. Hắn tuyệt đối phải thật cẩn trọng, để tránh phát sinh một điểm sai sót
làm công dã tràng, đổ sông đổ biển.
Hơn nữa, nếu như hắn đoán không sai. Rất có thể một lát nữa hắn sẽ được gặp
lại Vĩnh Lăng, khả năng lớn lúc này Vĩnh Lăng vẫn còn là một tiểu nữ hài.
Âm thầm nhắc nhở bản thân phải kiên định tâm trí, không được để bất cứ một sai
sót nhỏ xảy ra.
Trầm Thương dẫn hắn đi vòng vèo một đoạn, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ, sâu
trong hẻm có một căn nhà nhỏ đơn sơ, chính là nơi Trầm Thương tá túc.
Vân Chính Thiên đảo mắt đánh giá một phen, với danh vọng của Trầm Thương tại
Huyết Đô, không lý gì Huyết Đế để mặc nàng ở nơi như thế này. Đây là nơi được
gọi là khu ổ chuột của Huyết Đô.
Giờ khắc này Vân Chính Thiên chợt nhận ra, nơi Trầm Thương tá túc cách không
xa căn phòng hắn từng tá túc thời điểm còn sinh hoạt ở Huyết Đô. Nghĩ lại lúc
đó Vĩnh Lăng qua phòng hắn chơi rất thường xuyên, xem ra nơi này cũng chính là
nơi nàng đã ở.
Vân Chính Thiên có chút chua xót, hắn ngay cả nơi nàng ở cũng không biết, dù
sao đó giờ đều do Vĩnh Lăng tự chủ động tới gặp hắn. Còn hắn thì luôn luôn
không thèm ngó ngàng gì đến nàng.
Ta . . . Thật tệ!
Vân Chính Thiên đẩy cửa bước vào, bên trong phòng đồ đạc giản dị đơn sơ, có
thể nói chẳng có cái gì là giá trị. Bất giác hắn nhìn tới sâu nhất trong nhà,
chỗ có một cái vách ngăn bằng gỗ được dựng một cách tạm bợ để che chắn.
Nơi đó có một cái cũi cho hài tử làm bằng gỗ.
Vân Chính Thiên trong lòng như muốn nhảy lên, đôi chân không tự chủ mà bước
tới, khóe miệng khẽ run lên từng hồi.
Bên trong cũi là một bé gái khoảng chừng một tuổi tả hữu, đang yên giấc ngủ
ngon lành.
Nàng cảm nhận có người bước tới, đôi mắt đang nhắm bỗng mở to ra, nhìn Vân
Chính Thiên, long lanh chớp chớp.
Trầm Thương đi tới bên cạnh, xốc lên tiểu nữ hài, mỉm cười nói với Vân Chính
Thiên:
“Vân Long ca ca, nàng là ta nhi nữ, tên gọi Vĩnh Lăng.”
Vân Chính Thiên dù đã đoán được từ trước, thế nhưng nhìn thấy người mình yêu
lúc này vẫn còn sống, cho dù nàng vẫn còn là tiểu nữ hài, trong lòng không tự
chủ bốc lên một loại cảm xúc vui sướng cùng đau buồn lẫn lộn.
“Quả nhiên là nàng.” Hắn nhẹ giọng, đem ngón tay khẽ vuốt trên Vĩnh Lăng má
phúng phính.
Tiểu Vĩnh Lăng đối với Vân Chính Thiên hành đồng không chút bài xích, trái lại
còn nắm chặc lấy ngón tay hắn mà mân mê.
“Nàng yêu thích ngươi a.” Trầm Thương mỉm cười.
Vân Chính Thiên đưa tay xoa xoa đầu tiểu Vĩnh Lăng, thấy nàng nhoẻn miệng cười
khúc khích, trông thật đáng yêu. Hắn nói: “Trầm muội, đứa bé này rốt cuộc là
sao? Nó sinh ra ở Huyết Đô hay là ở thế giới bên ngoài. Tại sao lại mang nó
vào thế giới tàn ác này?”
Vân Chính Thiên dĩ nhiên không xác định được, Trầm Thương đã hạ sinh Vĩnh Lăng
trước hay sau khi tiến vào Huyết Đô. Nếu như Vĩnh Lăng được sinh ra ở trong
Huyết Đô, vậy ai là cha của nàng. Còn nếu nàng được sinh ở ngoài, lý do tại
sao lại mang nàng theo vào đây.
Cho dù câu trả lời là lý do đầu tiên, Vân Chính Thiên có thể thông cảm cho
Trầm Thương, dù sao tiến vào đây thân bất do kỷ, trường hợp tên vô lại như
ngày hôm nay là một mình chứng. Còn nếu Trầm Thương trả lời là lý do thứ hai,
Vân Chính Thiên tuyệt đối không chấp nhận được.
Dù là yêu thương con hay muốn ở bên con cỡ nào cũng không nên mang nó theo vào
thế giới tàn ác như vậy. Thà là ngươi không hướng Vực Chủ nói muốn tiếp nhận
nhiệm vụ hủy diệt Huyết Đô, còn nếu đã nhận thì nên để nó ở thế giới bên ngoài
mới đúng.
Dưới câu hỏi của Vân Chính Thiên, Trầm Thương tỏ vẻ do dự, bất quá vài giây
sau nàng cũng trả lời hắn:
“Vĩnh Lăng là ta hạ sinh ở Đấu La bên ngoài, bất quá, ta không phải người mang
nàng vào đây.”
Vân Chính Thiên có chút không nhịn được, gằn giọng: “Là ai? Nói cho ta biết,
là ai làm ra chuyện tày đình này?”
Trầm Thương khóe mắt đột nhiên ngấn lệ, phản phất bao nhiêu uất ức vào lúc này
tuôn ra: “Vân Long ca ca, ngươi phải giúp ta cứu Vĩnh Lăng ra khỏi địa ngục
này. Vĩnh Lăng là do phụ thân của nàng mang vào đây, ta đồng ý với Vực Chủ
tiếp nhận nhiệm vụ hủy diệt Huyết Đô, trọng yếu nhất là muốn chui vào Huyết Đô
cứu lấy Vĩnh Lăng mà thôi.”
Nói rồi Trầm Thương giơ hai bàn tay bắt lấy Vân Chính Thiên bả vai, trong
giọng chất chứa tột cùng cảm xúc chua xót: “Nàng vốn không phải họ Vĩnh, phải
là họ Vương. Nàng gọi Vương Lăng, cha của nàng là Vương Nghiêm Thần. Là Huyết
Đế và cũng là Vực Chủ đại nhân.”