Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Huyết Đế trầm giọng: “Ngươi không nghe ta nói sao?”
Vân Chính Thiên giật mình, thái độ cung kính: “Hồi bẩm Huyết Đế đại nhân. Ngài
nói rất đúng, muốn gia tăng hiệu suất thu thập tinh huyết cùng sát niệm, tự
nhiên cần tập trung vào những kẻ đang lưu trú kia. Tiện nữ cho rằng, nên đảm
bảo những kẻ lưu trú này không tùy tiện chết đi mà không mang tới lợi ích đáng
kể.”
“Ồ, ngươi nói ta nghe thử?” Huyết Đế có vẻ tập trung.
Vân Chính Thiên nói tiếp: “Theo suy nghĩ nông cạn của tiện nữ, chúng ta cần
xây dựng Huyết Đô trở thành một nơi đáng sống chính là điều kiện tiên quyết.
Tỷ như những kẻ đang lưu trú kia, đa số bọn hắn đều là tội phạm giết người,
đầu trộm đuôi cướp tại Đấu La đại lục, hơn nữa bản tính vô cùng khát máu, hiếu
chiến, ưa thích chém giết. Như vậy ta nên thành lập một cái đấu trường dành
riêng cho bọn chúng chơi. Ngoài ra còn có thể định ra cấp bậc cao thấp, kẻ có
cấp bậc càng cao càng có nhiều đãi ngộ. Hơn nữa, tinh huyết nên được lưu thông
rộng như một dạng tiền tệ, có thể giao dịch hoặc trao đổi, như vậy bọn chúng
sẽ nguyện ý trích xuất tinh huyết của mình ra.”
Vân Chính Thiên lời ít ý nhiều. Vốn có biết trước tương lai ưu thế, hắn một
lời này đơn giản hạ bút thành văn, thuận nước đẩy thuyền.
Đại sứ giả gật đầu: “Trầm muội lời này có chút đạo lý. Dựa theo từ khi thành
lập đến nay, tinh huyết đều do cưỡng ép những kẻ lưu trú mà có được. Còn sát
niệm thu thập đa số đều do xung đột của những kẻ này với nhau. Bất quá hiệu
suất phi thường thấp, cũng chính điều này làm Huyết Đế đại nhân cực kỳ đau
đầu.”
Nói rồi nàng cung kính nói với Huyết Đế: “Đại nhân, ý tưởng của Trầm Thương
xác thực có thể cải thiện hiệu suất.”
“Ừm.” Huyết Đế cũng khẽ gật đầu: “Chúng sứ giả nghe lệnh.”
“Có tiện nữ.” Chúng sứ giả cung kính đáp.
“Xây dựng một cái sân chơi nhỏ cho bọn chúng, gọi là huyết đấu trường, đại sứ
giả phụ trách thiết lập đấu trường luật lệ. Kế đến là huyết giả cấp bậc hệ
thống, ừm, từ cấp một đến cấp năm, mỗi cấp sẽ có cụ thể đãi ngộ cùng bổng lộc.
Song song đó, các ngươi trong bóng tối âm thần khiêu khích, mị hoặc, dụ dỗ
người mới tới. Làm cho dục vọng, tham vọng bọn hắn trỗi dậy, nếu cần thiết có
thể đến gặp ta để thương lượng qua mọi thứ. Được rồi, đem mệnh lệnh của ta
tuyên bố ra. Các ngươi đi thôi.” Huyết Đế thản nhiên ban lệnh.
“Xin lĩnh mệnh.” Chúng sứ giả đáp, sau đó lục tục lui ra.
Huyết Đế lại nói: “Trầm Thương, ngươi ở lại.”
Vân Chính Thiên còn đang định lui ra thì khựng lại, khóe miệng khẽ giật. Này
Huyết Đế đúng là một lão hồ ly a.
Dựa theo hắn phán đoán, Huyết Đế từ đầu đã có kế hoạch xây dựng mở rộng Huyết
Đô, nếu không vừa rồi không thể ban lệnh một cách lưu loát như vậy. Thế nhưng
vì sao hắn vẫn cố tình đặt câu hỏi theo kiểu trưng cầu ý kiến. Rốt cuộc là vì
cái gì?
Cả đại diện chỉ còn hai người, Vân Chính Thiên khẽ nói: “Đại nhân, ngài có
điều căn dặn?”
Huyết Đế khuôn mặt âm u, một đầu tóc đen rối tung sau ót, huyết sắc trường bào
không một điểm báo trước bắt đầu khinh động.
Tại trong không khí bắt đầu xộc lên tanh tưởi huyết tinh, lệnh Vân Chính Thiên
trở nên cảnh giác.
Bất thình lình Huyết Đế mở ra cự thủ, hướng Vân Chính Thiên cổ chộp tới.
“Ngươi . . . “ Vân Chính Thiên há hốc cả mồm, vạn lần không nghĩ Huyết Đế đột
nhiên bất ngờ ra tay.
Vốn còn muốn tránh né một thoáng, thế nhưng Trầm Thương cơ thể này tốc độ quá
chậm, đã để Huyết Đế đắc thủ.
“Nói mau! Ngươi là ai?” Huyết Đế trầm giọng nói.
Vân Chính Thiên trong đầu tự hỏi, tình tiết này định sẵn sẽ diễn ra hay là do
đi sai một bước cờ?
Hắn bình tĩnh đáp: “Tiện nữ là Trầm Thương. Đại nhân, tiện nữ không biết đã
đắc tội gì, xin ngài tha cho ta một mạng.”
Huyết Đế nghe vậy, hắn cười thật lớn, huyết thủ bóp lại, đã đem Vân Chính
Thiên đầu phá toái.
. . . . . . ..
Một hồi mờ ảo sau, Vân Chính Thiên mở mắt ra, lại thấy vây xung quanh là đám
sứ giả, ở vương vị trên kia vẫn là Huyết Đế.
Vân Chính Thiên thấy như vậy, trong lòng vừa động đã có ý tưởng.
Lúc này hắn mới hiểu rõ mộng cảnh chân chính là thứ gì.
Mộng cảnh thâm thúy, mọi nơi đều có thể là cạm bẫy, có thể hãm chết ngươi.
Mộng cảnh hung hiểm, mỗi lần tại trong mộng cảnh thất bại, tương đương với hồn
phách bị thương.
Hồn phách bị thương càng nhiều, ngươi đối với mộng cảnh phán đoán càng sai,
tựa như hoa mắt ù tai, mỗi bước lại mỗi bước đi xa đích đến. Cho đến khi hồn
phách hoàn toàn bị mộng cảnh cắn nuốt, ngươi sẽ sa vào mộng cảnh không cách
nào thoát thân.
Nghĩ đến đây, Vân Chính Thiên không tránh khỏi rùng mình. Kể từ khi đệ tứ khảo
nghiệm bắt đầu, mộng cảnh của hắn đều là ôn hòa loại. Thậm chí tình tiết tự
tiến triển, bản thân không cần làm gì chỉ cần quan sát một lát là được.
Đến lúc này hắn mới cảm thấy cái này đệ tứ khảo nghiệm phiền toái.
“Không biết đồng bọn gặp phải mộng cảnh thế nào a!”
Thời Không chi thần đệ tứ khảo nghiệm mọi người đều có thể tham gia, hơn nữa
còn ngoại lệ tuyên bố phần thưởng. Đó chính là: Vượt qua khảo nghiệm, độ thuần
thục chưởng khống nguyên tố tăng lên.
Này phần thưởng quả thực động tâm, tỷ như Mã Thiên Hoa, Lương Thế Nhân đã muốn
tiếp cận cực hạn cánh cửa có thể nói vô biên cơ hội.
Bọn hắn cũng không quá tin tưởng nhận phần thưởng sẽ làm bọn hắn tăng lên tới
cực hạn cấp bậc nguyên tố, thế nhưng có thể thông qua đó lãnh hội một phần
chân ý, tương lai đối với việc tu luyện phi thường có lợi.
Vân Chính Thiên suy nghĩ miên man một lát, tinh thần đã bình tĩnh trở lại, ánh
mắt trở nên nội liễm.
Lúc này Huyết Đế đã nói: “Ừm. Các ngươi cũng biết nơi này cần đại lượng tinh
huyết cùng sát niệm đi chống đỡ. Mà hai thứ này có thể thông qua số lượng
người cư trú mà thu hoạch. Bất quá đối với năng suất hiện tại ta thực không
hài lòng, các ngươi có ý kiến?”
Nói rồi Huyết Đế bỗng nhìn tới vị trí Vân Chính Thiên: “Ngươi nói ta nghe một
chút đi, Trầm Thương.”
Vân Chính Thiên có kinh nghiệm lần trước, đối với câu hỏi lần này bảo trì im
lặng, chỉ khẽ hướng Huyết Đế lắc đầu.
Liền sau đó hắn có thể nhận thấy, Huyết Đế trong mắt xuất hiện một tia nho nhỏ
biến hóa. Sau đó hắn hướng mấy cái khác sứ giả hỏi thăm.
Vân Chính Thiên trong lòng tính toán: “Này mộng quả nhiên là thuộc Huyết Đế
mộng, ở đây hắn là chúa tể. Muốn giải quyết mộng cảnh lần này cần phải giải
quyết Huyết Đế tình tiết. Bất quá, lần trước ta đối với Huyết Đế câu hỏi đưa
ra hoàn hảo câu trả lời, vậy mà lại bị hắn chộp cổ hỏi ta là ai. Như vậy sẽ có
hai khả năng. Một là Trầm Thương người này thường ngày ít nói, thậm chí đầu óc
không nhanh nhạy, tuyệt đối sẽ không thể trả lời được câu hỏi của Huyết Đế.
Nếu là vậy ta bảo trì im lặng là một bước đi đúng? Hai là Huyết Đế câu hỏi vốn
không đơn giản như vậy, là còn một cách trả lời hoàn toàn khác?”
Trong lúc nhất thời, ngay cả Vân Chính Thiên cũng cảm thấy có chút loạn. Không
cần nói cũng biết, nhất định là do khi nãy giải mộng thất bại dẫn đến hồn
phách bị thương, ảnh hưởng đến năng lực suy tính.
“Trầm Thương, ngươi ở lại.” Huyết Đế chợt nói.
Vân Chính Thiên ánh mắt chằm chằm nhìn vào Huyết Đế, đến khi toàn bộ sứ giả
rời khỏi, hắn mới khẽ lên tiếng, trong lòng thập phần cảnh giác: “Đại nhân . .
.”
Huyết Đế nhìn hắn thật lâu, không có nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nơi đó, hai tay
chấp sau lưng.
Vân Chính Thiên biết đối phương là đang chờ đợi mình phản ứng, trong lòng có
chút sốt ruột. Sỡ dĩ sốt ruột là vì hắn còn chưa đoán được tiếp theo cần nói
cái gì.
Nếu như nói sai một điểm, Huyết Đế chắc chắn sẽ hạ sát thủ, mộng cảnh tan vỡ
làm cho hồn phách bị tổn thương. Càng như vậy càng tiến gần tới bị mộng cảnh
triệt để thôn phệ.
Thế là song phương bảo trì trầm mặc.
Một phút sau, tầm nhìn biến hóa.
Vân Chính Thiên xung quanh quang cảnh lần nữa trở về điểm ban đầu.
Thất bại!
Vân Chính Thiên trong lòng thở dài. Đây là lần thứ hai giải mộng thất bại, cho
dù hắn hồn phách cùng tinh thần lực mạnh mẽ cỡ nào, bây giờ bắt đầu cảm thấy
có chút gánh không nổi.
“Rốt cuộc ta đã bỏ xót chi tiết nào? Chẳng lẽ nói ngay từ đầu đã sai lầm hay
sao? Như vậy giải mộng phương pháp chính xác là cái nào?” Vân Chính Thiên
trong lòng tự hỏi.
Chân chính mộng cảnh là như vậy hung hiểm cùng gian nan. Vân Chính Thiên từ
trước đến giờ đều chưa trải qua giải mộng, đối với mộng cảnh kinh nghiệm bằng
không. Cho nên lúc này bất đắc dĩ rơi vào khốn đốn tình cảnh.
Điểm đáng sợ là, mộng cảnh cứ liên tục tái hiện, căn bản không cho ngươi có cơ
hội nghiền ngẫm. Tỷ như tình huống lúc nãy, thời gian chờ đợi lâu một chút xem
như giải mộng thất bại.
Mộng cảnh tiếp diễn, rất nhanh đại điện chỉ còn hai người.
Lúc này Vân Chính Thiên cũng không có lên tiếng, hắn đem toàn bộ nhãn lực tập
trung quan sát Huyết Đế. Hắn trong lòng hạ xuống quyết định, cho dù có tiếp
tục thất bại, hắn cũng muốn thất bại có điểm thu hoạch. Mà Huyết Đế chính là
mộng chủ, manh mối nhất định nằm ở trên người hắn.
Đón lấy Vân Chính Thiên trầm mặc không nói là một đôi huyết nhãn nhìn thẳng,
tựa như lúc nãy.
Chỉ có điều, ánh mắt này có vẻ buồn . ..
Vân Chính Thiên trong lòng chợt cả kinh.
Đúng rồi, làm sao lúc nãy lại không có phát hiện. Huyết Đế thời điểm gọi Trầm
Thương ở lại, sau đó cứ một mực trầm tư, hai tay chấp sau lưng, nhìn nàng thật
lâu.
Này là chủ tử nhìn xuống thuộc hạ nên có ánh mắt hay sao?
Không, tuyệt đối không phải!
Vậy rốt cuộc là cái gì?
Vân Chính Thiên đại não cấp tốc suy diễn, cố gắng tìm ra một cái đáp án dựa
trên manh mối vừa tìm được.
Thời gian không đợi a, lâu hơn một chút tất thất bại kết cuộc.
Bỗng nhiên trong đầu lóe sáng một điểm, Vân Chính Thiên khóe miệng run run:
“Nghiêm Thần.”
Chỉ kịp nhìn thấy Huyết Đế cả người run lên, trong mắt chảy vội ra một tia
huyết lệ.
Mộng cảnh đã một lần nữa biến hóa.