Đỏ, Ám Hắc, Hoàng Kim, Xích Kim Hồn Hoàn


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

“Ám Thiên Tà Đế! Ngươi dừng tay được rồi!”

Trầm thấp kỳ âm tại trong thiên địa bất ngờ vang lên, kéo theo sau đó là một
chuỗi hỗn độn vân quang bắn lên tới tận trời. Một thanh sáng bóng như ngọc
trường kiếm, ẩn giấu bên trong vô cùng vô tận thiên uy, mãnh liệt quét ra một
đường kiếm mang, đem Ám Thiên Tà Đế ma chưởng phách nát.

Ầm, ầm, oanh ——!

Ma chưởng như hóa thành thể rắn, tại thời điểm trường kiếm chém tới, cứ như
vậy nứt toát ra vô số đường vân, liền sau đó tại giữa không trung ầm ầm sụp
xuống.

Bất động thanh sắc Ám Thiên Tà Đế không có vì vậy mà hoảng hốt, trái ngược lại
hắn còn nở ra một nụ cười ôn hòa, nhưng đằng sau sự ôn hoàn này là một ánh mắt
sắc bén. Hắn chỉ hận không thể đem trung niên tóc trắng phía trước một chảo
chụp chết, ngũ mã phân thây, ăn tươi nuốt sống.

“Ba trăm năm rồi, ngươi rốt cuộc cũng đuổi theo ta tới đây. Nhưng mà suy cho
cùng vẫn chỉ đang đuổi theo bóng lưng của ta mà thôi.”

Ám Thiên Tà Đế thanh âm thản nhiên nói.

Trung niên tóc trắng kia cản lại Ám Thiên Tà Đế một chưởng, lúc này đã đem Vân
Chính Thiên che ở phía sau. Hắn ánh mắt thủy chung rơi vào Ám Thiên Tà Đế
người, khẽ nói:

“Tiểu tử, lui lại chiếu cố Thế Nhân đi. Tên này cứ để ta lo. Một lát nữa rảnh
rỗi sẽ vì các ngươi mà kể rõ mọi chuyện.”

Vân Chính Thiên trầm lặng gật đầu. Hắn cũng không có nói câu nói mà trực tiếp
gieo mình hạ xuống đất.

Kỳ thực thời điểm phát giác kẻ trọng thương Lương Thế Nhân không phải là Ám
Thiên mà lại sở hữu đồng dạng năng lực. Hắn rốt cuộc đoán ra được một phần
chân tướng mọi việc.

Vị kia trung niên nhân vừa trọng thương Thế Nhân, chỉ sợ cùng Ám Thiên một chỗ
tương đồng. Mà trước mắt trung niên tóc bạc nắm giữ cực hạn đa nguyên tố,
chính là cùng mình một dạng. Mà hai người này đều là đỉnh phong nhất, cường
hãn nhất Phong Hào đấu la mà Vân Chính Thiên có cơ hội gặp gỡ, so với Vực Chủ,
Bao Lão kia vẫn nhỉnh hơn một đường.

Theo hắn chủ quan phán đoán, hai vị này nên là bản thân hắn cùng Ám Thiên
trong tương lai, dùng một phương pháp đặc thù nào đó quay trở lại quá khứ.

Du hành thời gian, loại thần kỳ sự tình này vẫn thực tồn tại sao? Vân Chính
Thiên không biết, cũng chưa từng nghe nhắc đến.

Nếu hắn phán đoán là chính xác, trung niên tóc bạc chính là hắn trong tương
lai. Tuy không rõ hai người tại sao lại trở về quá khứ, nhưng xác thực bên
trong ẩn giấu hung hiểm sự tình.

Ngay lúc Vân Chính Thiên chạy đi, trung niên tóc bạc chợt nói:

“Tận tình chiếu cố bọn hắn. Đừng để một ai phải ngã xuống. Hứa với ta!”

Vân Chính Thiên thoáng dừng lại, trầm trọng gật đầu: “Nhất định!”, sau đó
nhanh chóng rời đi.

Từ đầu đến cuối Ám Thiên Tà Đế đều không có ngăn cản, bởi vì hắn biết hôm nay
muốn đạt được mục đích sợ rằng phải trả giá rất lớn, cơ hội thành công trở nên
phi thường khó khăn. Trước mắt chính là đối nghịch tồn tại duy nhất của hắn
trên cõi đời này. Kẻ có thể phá hỏng tất cả mọi kế hoạch của hắn vạch ra.

“Không nghĩ tới ngươi vẫn có thể phá toái thời không, chạy tới chỗ này. Xem ra
ta vẫn đánh giá ngươi sai một điểm.” Ám Thiên Tà Đế trầm mặc nói.

“Làm sao? Ngươi kêu gọi Ma Giới vị diện thất bại, vô tình bị thời không cuốn
đi mà cũng dám vỗ ngực tự hào nói mấy chữ phá toái thời không? Nói cho ngươi
biết, ta luôn muốn làm người đuổi theo sau, chỉ có một nguyên nhân, đó là hy
vọng có một ngày ngươi sẽ quay đầu nhìn lại, cải tà qui chánh. Ngay bây giờ,
nếu ngươi chịu buông xuống dã tâm, buông bỏ chấp niệm, chúng ta vẫn có thể hóa
giải tất cả hiềm khích trong quá khứ. Tin rằng có trời cao chứng giám, bọn hắn
nơi hoàng tuyền sẽ thông cảm cho quyết định của ta, đồng thời tha thứ mọi tội
lỗi ngươi đã làm.”

Trung niên tóc bạc chậm rãi nói, lời này của hắn nói ra, chứa đựng vô biên cảm
xúc.

Bất quá Ám Thiên Tà Đế trầm mặc một lúc, vẫn là lắc đầu: “Quá trễ rồi. Sống
tới ngày hôm nay, làm tới một bước này ta đã biết trước không thể vãn hồi lại
được. Ngươi không cần nhiều lời làm gì.”

Trung niên tóc bạc nghe xong, trong mặt tràn đầy thất vọng dáng vẻ, đôi mắt
phản phất già nua thêm mấy mươi năm.

Ám Thiên Tà Đế nói tiếp: “Hôm nay ngươi xuất hiện lại hóa thành kỳ đà cản mũi,
mọi kế hoạch ta tốn ba trăm năm để thực hiện không thể như vậy đổ sông đổ biển
được. Nếu ngươi còn không tránh ra, hôm nay một trong hai ta phải có kẻ biến
mất mãi mãi.”

Thở dài một cái, trung niên tóc bạc gật đầu: “Chỉ còn có thể lấy phương thức
như vậy giải quyết thôi.”

Song phương thoại âm vừa châm dứt, trong cõi u minh thậm chí đều không còn một
tiếng động, gió ngừng thổi, cây cối lặng im, từng dãy núi đá như chìm vào giấc
ngủ vĩnh hằng, thời gian như muốn ngừng trôi, không gian triệt để phong bế.

Này chính là hai vị đỉnh cao cường giả phóng xuất ý niệm mà tạo thành quỉ dị
trạng thái. Nếu bọn họ chân chính ra tay, không biết phiến đại lục này có thể
chịu đựng được bao lâu.

Bên dưới Vân Chính Thiên cùng đồng bọn đã tụ tập lại, Can Hữu Long xốc lên vai
Lương Thế Nhân trọng thương bất tỉnh:

“Lão đại, bây giờ làm sao?”

Vân Chính Thiên liếc nhìn về vạn trượng không trung trên cao hai vị cường giả,
ngưng trọng nói:

“Tránh đi, loại tầng thứ chiến đấu này không thể quan chiến được. Thế Nhân hắn
thế nào?”

Ngạo Thiên Long bình tĩnh đặt tay lên ngực Thế Nhân, hùng hậu tinh thần lực
lan truyền vào, chớp mắt đã biết được tương đối bệnh trạng.

“Hắn tinh thần chi hải tổn thương nghiêm trọng, xương cốt gãy nát bảy phần,
kinh mạch thiếu chút nữa toàn bộ đoạn đứt, còn có xuất huyết trong tình huống,
bất quá ta cũng không dám chắc, cần phải có chuyên môn trị liệu hệ hồn sư
chuẩn đoán mới được.”

Vân Chính Thiên nghe vậy trong lòng nhảy lên một trận tức giận, hai mắt trực
tiếp nheo lại, khủng bố sát niệm cùng thịnh nộ bay tới Ám Thiên bên kia vị
trí.

Tất cả là do hắn mà ra, tự ý thay đổi kế hoạch, lại còn yêu cầu Ám Thiên Tà Đế
kia ra tay. Nếu không thì làm sao Thế Nhân lâm vào nguy kịch như thế này.

Ám Thiên đón lấy Vân Chính Thiên ánh mắt thịnh nộ, hắn không chút khách khí
trừng mắt nhìn lại, thời khắc này hai người bọn hắn phản phất công khai đối
đầu lẫn nhau.

Vân Chính Thiên hừ lạnh: “Ba người các ngươi đem Thế Nhân trở về đi. Chuyện
còn lại ở đây giao cho ta.”

“Một mình ngươi?” Song Long, Tiên Dao Tử nhất thời đồng thanh kêu lên.

“Còn có Ám Thiên bên kia. Tin rằng hắn thực tâm cũng muốn cứu Thiên Hoa, Minh
Tuyết. Trước mắt hắn sẽ không đối với ta gây ra cái gì bất lợi đâu.” Vân Chính
Thiên bất đắc dĩ nói.

Tiên Dao Tử còn đang muốn nói cái gì nữa thì bị Ngạo Thiên Long chặn lại:

“Chính Thiên, ngươi làm việc có cân nhắc trước sau nên ta cũng không muốn nói
nhiều. Hiện tại hai người kia sự tình chúng ta cũng có chút phán đoán. Ta chỉ
muốn nhắc nhở ngươi, đừng giẫm theo vết xe đổ của bọn họ. Ngươi cùng họ là hai
cái khác nhau thế giới, thậm chí thời không cũng là như vậy. Ngươi vận mệnh
chỉ có thể do chính mình đi nắm bắt lấy.”

Vân Chính Thiên nghiêm túc lắng nghe, sau đó nâng tay lên vỗ vai hắn: “Tin
tưởng ta.”

Ngạo Thiên Long gật đầu, sau đó hướng mấy người Tiên Dao Tử quát lớn: “Chúng
ta trở về Thiên Môn Quan. Dao Tử, đi thôi, hắn tự lo được.”

Tiên Dao Tử nội tâm vẫn muốn lưu lại cùng Vân Chính Thiên, nàng là lo lắng hắn
bị Ám Thiên kia giở quẻ. Ngay lúc bất đắc dĩ bị Ngạo Thiên Long lôi kéo đi,
Vân Chính Thiên kêu lớn:

“Dao Tử, yên tâm. Tỷ tỷ hai người của muội ta sẽ toàn vẹn cứu ra. Nhưng mà lúc
trở về sẽ khát nước, ta có chút nhớ mùi vị rượu thuốc muội nấu.”

Tiên Dao Tử nghe xong, lệ tràn bờ mi: “Chính Thiên ca ca, huynh rượu thuốc ta
đã sớm nấu xong. Mau mau trở về a.”

Thoáng cái bốn người thân ảnh thu nhỏ dần, Vân Chính Thiên lại ngẩng lên không
trung trên kia, chỉ thấy trung niên tóc bạc cùng Ám Thiên Tà Đế đã muốn động
thủ.

Sau lưng trung niên tóc bạc, chín vòng hồn hoàn lặng lẽ dâng lên, làm Vân
Chính Thiên lẫn Ám Thiên hết sức kinh hãi đó chính là màu sắc của nó.

Đỏ, đỏ, đỏ, đỏ, đỏ, ám hắc, hoàng kim, hoàng kim, xích kim.

Này màu sắc hồn hoàn, so với Ám Thiên Tà Đế còn muốn hỗn loạn hơn một chút.
Lấy hai người bọn hắn năng lực cảm ứng, còn không có tư cách nhận ra hồn hoàn
này cấp bậc cụ thể như thể nào. Chỉ biết từ thượng cổ chí kim đến nay, phàm là
bất bình thường màu sắc hồn hoàn đều cực kỳ khủng bố.

Tỷ như Đường Môn tổ tiên Đường Tam, đệ nhị võ hồn Hạo Thiên Chuy cái thứ chín
hồn hoàn chính là xích kim sắc kia. Là đến từ Thâm Hải Ma Kinh Vương chín mươi
chín vạn năm tu vi hải hồn thú cùng với tự thân hắn Sát Thần lĩnh vực biến dị
mà ra. Có thể xem như thần cấp hồn hoàn cũng không phải vô lý.

Mà Truyền Linh Tháp người sáng lập Linh Băng đấu la Hoắc Vũ Hạo, đệ nhất võ
hồn Linh Mâu sở hữu hồn hoàn đầu tiên chính bạch kim sắc, chân chính trăm vạn
năm hồn hoàn tồn tại.

Có thể nói trung niên tóc bạc xích kim sắc hồn hoàn cùng Ám Thiên Tà Đế hắc
bạch song sắc hồn hoàn là một cái hoàn toàn khác cấp bậc. Không thể lấy bình
thường khái niệm để phán đoán a.

Cho dù là Vân Chính Thiên lẫn Ám Thiên đều vì vậy mà cao hứng, nếu quả thực
trong tương lai hai người bọn hắn đạt tới cấp số này, vậy thì Tà Hồn Điện, hồn
thú đại quân đều không có cơ hội đối với nhân vực uy hiếp nữa. Bất quá trước
mắt, trung niên tóc bạc cùng Ám Thiên Tà Đế lẫn nhau đối đầu, lại là một vô
cùng phức tạp tình huống.

Vân Chính Thiên cùng Ám Thiên nếu không muốn giẫm vào vết xe đổ này, trước hết
cần phải hóa giải mọi hiểu lầm cùng mâu thuẫn.

Thân là bản thể cách, Vân Chính Thiên chủ động đi tới Ám Thiên bên người,
nghiêm túc nói:

“Sự thể ra sao một lát nữa cứu được Thiên Hoa Minh Tuyết hẵn nói. Có được
không?”

Ám Thiên nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Tùy ngươi. Dù sao ta mãi mãi
cũng chỉ là Ám Thiên, chứ không phải Vân Chính Thiên.”

Vân Chính Thiên lắc đầu nói: “Ngươi làm sao không phải Vân Chính Thiên, ngươi
cùng ta là một thể, chỉ là ý thức phân liệt mà thôi. Không nói nữa, hai người
này động thủ chắc chắn sẽ dẫn tới thiên băng địa liệt. Chúng ta trước tiên đem
hai nàng cứu ra lại nói tiếp.”

Nói xong câu này Vân Chính Thiên đem tinh thần lực của mình cực hạn mở rộng,
mục đích là muốn cảm ứng Thiên Hoa cùng Minh Tuyết hơi thở. Ám Thiên một bên
khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ Vân Chính Thiên một mình dò xét.

“Thấy rồi. Mười dặm bên hướng Đông. Chúng ta đi.”

Vân Chính Thiên kêu lên, cả người như hóa thành thiểm điện vọt đi. Ám Thiên hừ
lạnh, sau đó cũng cấp tốc đuổi theo sau.

Lúc này không trung trên cao, trận chiến có thể khiến kinh động thiên địa, quỷ
khóc thần sầu rốt cuộc cũng muốn bắt đầu.

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #489