Thần Bí Cực Hạn Đấu La


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Hắc y nhân lòng bàn tay áp vào lồng ngực lúc, một cỗ khí lưu nóng bỏng lặng lẽ
truyền vào bên trong, chớp mắt mấy cái cỗ khí lưu này đã làn truyền khắp tứ
chi bách hải, đem cơ thể bắt đầu chuyển lạnh của Vân Chính Thiên làm cho ấm áp
lên, phản phất giống như thổi vào một nguồn sung mãn sinh mệnh lực cho một gốc
cây đã khô héo.

Đáp xuống đất thời điểm, hắc y nhân trong mắt lóe lên một tia dị sắc. Tức thì
Vân Chính Thiên cơ thể liền có thể tự bồng bềnh giữa không trung mà không cần
ngoại lực nâng đỡ. Không nghiên ngã, chao đảo, lại rất cân bằng, tựa như có
một cái bàn dài vô hình bên dưới để Vân Chính Thiên nằm lên vậy.

Đây là cái gì ý vị?

Một số ít thượng tầng cường giả có thể mượn lấy hồn lực tiến hành cách không
khống vật, loại này thủ pháp không quá phức tạp, cũng tương tự như Đường Môn
tuyệt học Khống Hạc Cầm Long một loại. Đành rằng Phong Hào đấu la cường giả
rất nhiều người thể làm được nhưng chung qui chỉ có thể áp dụng lên những vật
vô tri có thể tích nhỏ, còn muốn khống chế một cơ thể thanh niên cao lớn như
Vân Chính Thiên một cách thuần thục như vậy lại là một chuyện không hề dễ
dàng.

Liệt Sa từ bên trong hạch tâm va chạm lao ra, cũng vừa vặn nhìn thấy một màn
này, đồng tử của nó lập tức co rút lại.

Không khí chưởng khống? Không! Phải là trọng lực khống chế!

Nhân loại này có thể thao túng trọng lực?

Liệt Sa trong đầu lập tức xuất hiện dòng suy nghĩ, hắc y nhân này rất có thể
là thế lực đứng đằng sau tên Hồn Thánh trẻ tuổi kia. Bởi vì đối phương mông
lung thần bí, cho dù Liệt Sa đang cực kỳ phẫn nộ cũng không có vì vậy đánh mất
lý trí lao vào tấn công.

Thế giới này, không biết rõ thực lực đối phương chính là điều nguy hiểm nhất.

“Ngươi là người phương nào? Là trưởng bối của hắn?” Liệt Sa nghiêm túc trầm
giọng hỏi.

Hắc y nhân kia trước mắt vẫn không màn đến Liệt Sa câu hỏi. Sau khi đem trọng
lực khống chế phủ lên Vân Chính Thiên, hắn bàn tay phải vẫn đang truyền vào
lồng ngực hắn nóng bỏng khí lưu, còn bàn tay trái kia cũng vào lúc này giơ lên
hóa thành một tầng mênh mông kim quang, trong đó lôi điện tí tách từ bên trong
vọt ra.

Là lôi thuộc tính!

Hắn là song hệ thuộc tính hồn sư!

Vừa nãy nóng bỏng khí lưu, rất rõ ràng là do hỏa thuộc tính mang đến, còn bây
giờ lôi điện vọt ra, còn không phải lôi thuộc tính hay sao.

Hắc y nhân đem bàn tay trái khẽ ấn xuống, vị trí đúng là ngay Vân Chính Thiên
trái tim vị trí.

Kích tim thủ pháp!

Xoẹt——!

Binh, binh, binh . . . !

Chỉ nghe tiếng lôi điện âm minh truyền vào bên trong cơ thể, làm cho Vân Chính
Thiên trái tim vốn đã yên lặng rốt cuộc lần nữa đập lại. Hữu lực tiếng tim đập
so với lúc trước hình như còn mạnh hơn một chút. Trái tim hoạt động trở lại,
kim sắc hồn lực vòng xoáy cũng tái khởi động cùng áp súc xoay tròn, mãnh liệt
kim sắc hồn lực lần nữa được sản sinh ra, sau đó lấy tốc độ thật nhanh lan
truyền đến từng sợi kinh mạch.

Nhìn thấy Vân Chính Thiên sắc mặt bắt đầu chuyển biến hồng hào, hắc y nhân
trên mặt mới nhếch lên một nụ cười khẽ.

Liệt Sa đứng ở bên kia làm sao không cảm nhận được một màn biến hóa này, Hồn
Thánh trẻ tuổi cỗ thi thể đang bắt đầu lạnh đi kia một lần nữa tản phát ra
sinh mệnh khí tức, nó có phần kinh sợ kêu lên:

“Làm sao có thể, hắn đã chết rồi, ngươi làm có thể đem hắn cứu sống. Ngươi . .
. rốt cuộc là ai?”

Liệt Sa hơn ai hết hiểu rõ khi nãy song phương va chạm là cỡ nào khủng bố. Vân
Chính Thiên thiêu đốt tinh thần, sinh mệnh lực triển khai kinh khủng kiếm
chiêu, còn Liệt Sa nó cũng không phải tầm thường ứng phó. Cuối cùng vẫn là
Liệt Sa lấy thượng tầng tu vi chiếm được ưu thế.

Cuối cùng Vân Chính Thiên bởi vì thiêu đốt bản nguyên dẫn đến thô kiệt chết
đi, Liệt sa không có chính tay đánh chết hắn nhưng nó tin tưởng Vân Chính
Thiên chắc chắc phải chết rồi.

Hắc y nhân như cũ không quan tâm Liệt Sa lời nói, hắn tay áo phất lên, nhẹ
nhàng đem Vân Chính Thiên đặt xuống đất. Sau đó lại hơi khom người, đối với
Vân Chính Thiên lỗ tai nói thầm vài câu. Có thể thấy được Vân Chính Thiên chưa
có tỉnh lại nhưng hắn có thể nghe được hắc y nhân lời nói, hai lông mày hơi
chau lại đôi chút.

Hắc y nhân sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn Liệt Sa một thoáng, rốt cuộc nhấc
chân bước tới.

Ầm!

Hắn vừa đặt chân xuống, cả vùng không gian cũng muốn rùng mình vặn vẹo cả lên.
Hắc y nhân phong dáng bước đi rất nhẹ nhàng thế mà Liệt Sa lại có cảm giác một
cỗ khủng bố lực áp bách đang không ngừng đối với hắn theo khoảng cách thu hẹp
mà gia tăng lên. Đáng sợ nhất là Liệt Sa không dám cử động, phản phất xung
quanh nó tràn ngập vô hình uy thế có thể đem nó dễ dàng phanh thây.

Kẻ này thật mạnh, chí ít cũng là Cực Hạn đấu la cường giả.

Nghĩ đến đây, Liệt Sa mồ hôi lạnh chảy đầy người, nơi yết hầu vị trí bị Vân
Chính Thiên đâm ra vết thương, vốn đang lấy tốc độ thần tốc khôi phục nay lại
muốn bị áp lực xé toạt ra, máu tươi nhiễu giọt chảy xuống.

Liệt Sa đã không thể nhịn được nữa, rốt cuộc gầm lên:

“Ngươi khoan đã, ta thật không có ý định đánh chết hắn. Là do hắn tự chuốc lấy
mà thôi. Nếu như hắn không có tấn công chúng ta Hắc Ám Cổ Thụ, ta cũng không
muốn đuổi cùng giết tận như vậy.”

Một khi gặp tồn tại mà bản thân không cách nào thừa nhận được, cho dù là hồn
sư hay hồn thú đa số đều nhanh chóng lựa chọn thỏa hiệp phương thức. Nếu có
thể giữ được mạng, tại sao lại không làm.

Đạt tới mười vạn năm cấp bậc Liệt Sa đã trải qua bao la hiểm cảnh trong quá
khứ, cho nên nó cũng không muốn vì một chút khinh suất mà chết đi. Như vậy
thực không cam lòng.

“Đuổi cùng giết tận sao?”

Hắc y nhân kia nhếch miệng cười, bước chân cũng đồng thời dừng lại, hắn quăng
về phía Liệt Sa một ánh mắt lạnh lẽo cùng khinh thường, trên người nhất nhất
tỏa ra một tầng lực lượng lam sắc hào quang. Mà này lam sắc hào quang này lan
truyền đến đâu, nơi đó nhiệt độ không phanh hạ xuống, bông tuyết rơi rụng một
lần nữa nhảy múa khắp nơi, đem cả phiến rừng rậm lần nữa hóa thành một mảnh
băng chi thế giới.

Băng? Hắn cũng sở hữu băng thuộc tính!

Liệt Sa ánh mắt thoáng hóa thành ngây ngốc, vừa nãy chiến một trận với Hồn
Thánh trẻ tuổi kia, cảm thụ băng hàn chi khí của cực hạn chi băng gần sát như
vậy, mà lúc này trên người hắc y nhân lan tỏa ra băng chi lực lượng đúng là
đồng cấp.

Đều là cực hạn chi băng!

Từ khi nào nhân loại hồn sư có nhiều cực hạn nguyên tố hồn sư như vậy chứ.

Hắc y nhân trên người Băng, Hỏa, Lôi tam đại thuộc tính cùng sở hữu, tại hồn
sư giới trung, đã là tồn tại phi thường khủng bố. Bất quá lấy Liệt Sa lịch
duyệt ngần ấy năm, nếu có Cực Hạn đấu la nào sở hữu năng lực như vậy không lý
gì nó không biết.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Liệt Sa trong lòng đã kinh sợ đến đỉnh điểm.
Người này quá mạnh, nó căn bản không thể đối nghịch cho được. Chỉ sợ chỉ có
Hùng Quân, Đế Thiên siêu cấp hung thú mới có thể cùng hắn ngạnh hám đi.

Hắc y nhân lúc này mới thản nhiên nhún vai một cái, hai tay đưa lên kéo ngược
mũ trùm đầu ra, để lộ dung mạo của chính mình. Mà Liệt Sa vừa nhìn thấy hắc y
nhân dung mạo, nó trực tiếp ngã gục xuống đất, trong miệng lắp bắp kinh hãi:

“Không thể như vậy được, tại sao lại là ngươi?”

. . . . . ..

Thú Vực phần lãnh thổ tiếp giáp Thiên Vực.

Ám Thiên cùng Tiên Dao Tử kể từ khi chia tay Vân Chính Thiên, hai người bọn họ
lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Thiên Môn Quan, mục đích là để hội họp với đồng
bạn của mình.

Lấy Ám Thiên thả ra ma uy, trên đường đi không có lấy một kẻ dám ngán đường
hắn, so với Vân Chính Thiên bên kia thì muốn tốt hơn nhiều lắm. Đến ngày thứ
năm, rốt cuộc Ám Thiên hai ngươi cũng đã trở về Thiên Môn Quan.

Lúc này tại Thiên Môn Quan tầng lớp phòng ngự dày đặc, trên tường thành đều có
hồn sư phụ trách canh gác quan sát cẩn mật.

Cũng phải, gần đây mấy người bọn hắn ở trong Thú Vực huyên náo, sự tình đã sớm
truyền về Thiên Vực, cho nên đám cự đầu phái thêm nhân lực canh phòng cũng
không có gì làm lạ.

Ám Thiên tới gần cổng thành ba trăm mét, liền cảm nhận được bên trong thành có
không dưới mười đạo khí tức hùng hậu. Loại trừ mấy tên bằng hữu còn có thượng
tầng Thiên Minh Thần Triều tọa trấn.

“Ngoại nhân dừng bước, mau khai báo danh tính!”

Từ bên trên cổng thành có người thông qua hồn đạo khuếch đại âm thanh hô lên.
Liền sau đó một tầng to lớn kim quang từ dưới đất phóng lên, đem Ám Thiên cùng
Tiên Dao Tử hai người giam vào bên trong.

Này là trận pháp giam lỏng? Trận pháp bậc này cho dù Hồn đấu la muốn thoát ra
cũng phải tốn một chút thời gian. Mà khi đó vô số hồn đạo xạ tuyến bố trí gần
đó cũng đủ bắn nát kẻ chống đối rồi.

Tốt, đầy đủ cẩn thận a. Ám Thiên cười nói:

“Dĩ nhiên không nghĩ rời đi một khoảng thời gian, chúng ta Thần Triều liền
phát triển đến trình độ này a. Xem ra đám Hộ Pháp bọn hắn thật không có lười
biếng. Ta rất thưởng thức.”

Thanh âm của hắn lọt vào lỗ tai từng tên hồn sư canh gác, ngay sau đó tên cầm
đầu thanh âm kinh ngạc xen lẫn vui mừng kêu lên:

“Minh Chủ? Là ngài phải không?” Mau mau, mau mở cửa đón Minh Chủ trở về.”

Bật cười thành tiếng, Ám Thiên thản nhiên lướt vào bên trong. Tiên Dao Tử cũng
cất bước theo sao.

Ngay khi hai người bọn họ vừa vào bên trong Thiên Môn Quang, có hơn mười đạo
thân ảnh như thiểm điện vọt tới.

“Đại ca!”

“Chính Thiên.”

“Minh Chủ.”

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #474