Tiểu Phượng! Đừng Tan Biến


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Liệt Sa thân thể to lớn từ trên trời giáng xuống mang đến một cỗ tử vong khí
tức nặng nề đè nặng lên Vân Chính Thiên. Bất quá thời khắc nó đáp xuống đất
lại không giống như trong tưởng tượng mang lại khủng bố đại địa chấn động.
Liệt Sa đáp xuống một cách tuyệt đối nhẹ nhàng, phản phất như cánh hoa tàn một
loại rơi xuống mặt đất hòa tan ra.

Tuy nhiên nó vẫn mang lại cho Vân Chính Thiên một cỗ bất an cảm giác không
cách nào diễn tả bằng lời được, trong lòng hắn nháy mắt nhảy lên một trận khẩn
trương, Hắc Kiếm hàn quang lóe lên đã giơ lên run rẩy thủ hộ ở trước ngực, cả
người kiệt sức vẫn ngồi ở trên mặt đất không đứng lên nổi.

Hơi thở khủng bố từ Liệt Sa truyền lại khiến cho không gian bốn phía xung
quanh thoáng vặn vẹo cả lên, mùi vị chết chóc lan tỏa trong không khí khiến
hết thảy mọi sinh vật gần đó chủ động thoái lui ra xa.

Không có Hắc Ám Cổ Thụ mang đến trạng thái linh tính phát triển vượt bậc cho
tà hồn lực, Liệt Sa không thể tiếp tục lợi dụng điểm này để che giấu hình dạng
của mình được nữa. Trước mắt Vân Chính Thiên bây giờ là chân diện mục của mười
vạn năm hồn thú phụ trách canh giữ Tà Ma Hạt Giống khu vực này.

Liệt Sa là hồn thú có hình dạng giống như thằn lằn, chiều cao tới mười mét,
còn chiều dài phải vượt quá trăm mét, trên người của nó có vẩy cứng bao phủ,
thỉnh thoảng lại có ánh sáng phản xạ ra màu lục sắc. Trên đầu Liệt Sa có một
cặp sừng nhọn hướng ngược ra phía sau, cái đầu to lớn kết hợp với gai nhọn
cùng đôi mắt sâu thăm thẳm tạo thành bề ngoài vô cùng đáng sợ.

Hàng thật giá thật mười vạn năm hồn thú!

Tuy đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy cấp bậc này hồn thú, nhưng chân
chính một đối một như thế này vẫn chưa từng xảy ra.

Vân Chính Thiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó một cách không hề sợ hãi, mặc
cho trên người áp lực đang không ngừng tăng lên. Hắn thậm chí có thể nghe được
tiếng xương cốt ‘răng rắc’ từ bên trong truyền lại.

Liệt Sa đôi mắt thăm thẳm đột nhiên phát sinh biến hóa, nó dĩ nhiên thấy được
sự quật cường của nhân loại nhỏ bé trước mắt. Kỳ thực lúc này nó cũng tương tự
như U Minh Đấu La, đối với thanh niên này phát sinh một chút tò mò cảm giác.

“Sở hữu cực hạn hắc ám khí tức mà lại không phải tà hồn sư sao? Mau nói cho
lão phu biết, ngươi rốt cuộc như thế nào?”

Liệt Sa thanh âm trầm thấp vang lên, lệnh Vân Chính Thiên cả lồng ngực cũng
muốn phát nổ. Trong cơ thể hắn hồn hạch, kim sắc hồn lực vòng xoáy cũng bị cỗ
thanh âm này làm cho bạo động kịch liệt.

Nếu như Vân Chính Thiên tại thời kỳ toàn thịnh chắc chắn sẽ không sợ một cái
đơn giản chấn nhiếp thủ đoạn như vậy, thế nhưng hắn hiện tại đúng là đèn đã
cạn dầu, cảm giác yếu ớt mệt mỏi không ngừng khống chế tâm trí hắn. Thế nhưng
có một sự thật không bao giờ thay đổi được, đó là sự quật cường xuất phát từ ý
chí không ngừng tiến lên của Vân Chính Thiên.

Trong quá khứ hắn đã kinh qua mấy lần hiểm cảnh?

Hắc Phong đã từng muốn một tay bóp chết hắn, sau này như thế nào? Bị hắn một
kiếm chém chết. Vực Chủ tâm ma hóa thành Huyết Đế cũng muốn khống chế hắn, sau
đó lại bị hắn tinh thần quật cường khuất phục. Hạo Thiên Trì bí cảnh lần đó,
đối mặt ác linh đại quân vẫn kiên cường chiến đấu, sau đó lại không tiếc hy
sinh tính mạng của mình để bảo vệ toàn đội.

Cho đến những tồn tại kinh khủng như Kim Nhãn Hắc Long Hoàng, Ma Hoàng cũng
không thể khiến hắn cúi đầu khuất phục thì trước mắt mười vạn năm hồn thú này
một chút thủ đoạn đe dọa cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.

Vân Chính Thiên cười nhạt nói:

“Bổn đại nhân như thế nào thì liên can gì đến ngươi?”

Liệt Sa nghe vậy, trong mắt luân chuyển một vòng âm trầm, bất thình lình miệng
nó há ra, từ trong miệng phun ra một đoàn lục sắc hào quang bắn thẳng tới Vân
Chính Thiên đang ngồi dưới đất.

Ầm——!

Hào quang rơi vào người, sau một tiếng nổ lớn Vân Chính Thiên thân thể liền bị
tạp toái nằm sâu dưới mấy thước đất. Bất quá tình huống cũng không có giống
như Liệt Sa tưởng tượng nhất kíck đánh tàn người này, chỉ thấy Vân Chính Thiên
trên tay nắm chặt chuôi kiếm, kiên cường phòng ngự.

Máu tươi từ trên đầu chảy xuống, đem Vân Chính Thiên gương mặt đẹp trai nhuộm
đỏ. Hai mắt đỏ ngầu chằm chằm nhìn Liệt Sa không chớp mắt, lồng ngực nhấp nhô
điên cuồng.

Hắn thật sự kiệt sức!

Liệt Sa nói:

“Ngươi hiện tại chẳng khác nào vật trong túi, tiện tay ta liền có thể gạt bỏ.
Như vậy mà vẫn còn mạnh miệng được sao?”

Vân Chính Thiên không đáp nữa, hắn muốn lưu giữ phần khí lực còn sót lại trong
cơ thể. Nếu như Liệt Sa để lộ một khe hở, hắn tự nhiên cần tận dụng phần khí
lực này để siêu tốc đào tẩu, chính vì thế không thể lãng phí vào việc nói
chuyện.

“Hừm, sự kiên cường của ngươi làm ta thật ngứa mắt. Nếu đã không thể thuần hóa
được ngươi, vậy thì đi chết đi!”

Liệt Sa tại thời điểm nói ra một lần nữa, trong lòng cũng có một chút tiếc
nuối. Sở hữu cực hạn chi ám như vậy Tà Hồn Điện tìm đỏ mắt cũng không có, thế
nhưng đến khi tìm được thì hắn lại không cùng chí hướng.

Hồn thú chung qui suy nghĩ vẫn so với nhân loại đơn giản một điểm, trong đầu
Liệt Sa xác định rõ ràng, không thể trở thành người cùng chiến tuyến vậy thì
mau mau giết chết, để tránh sau này kẻ thù lại có thêm một tên hồn sư nắm giữ
cực hạn thuộc tính.

Tuy rằng đơn giản nhưng lại thực tế. Nhớ lại La Hổ vì sao lại thân tàn ma dại
trốn về Thú Vực, U Minh Đấu La vì lý do gì mà vẫn lạc trong tay Vân Chính
Thiên. Đó là vì bọn chúng ôm mộng đối với người trẻ tuổi này thuần phục.

Hồn thú đơn giản nghĩ, không thuần phục được vậy thì giết bỏ.

Rống——!

Liệt Sa trong khoảnh khắc ngắn ngủi làm ra quyết định, trên người nó khủng bố
hơi thở lần nữa lan tràn ra. Lục sắc vẩy cứng trên người đồng loạt dựng ngược
theo tiếng gầm rống của nó.

Miệng lớn Liệt Sa há ra, cấp tốc ngưng tụ một đoàn lục sắc hỏa diễm, bắn về
hướng Vân Chính Thiên.

Lục sắc hỏa diễm trên đường đi, chính là thiêu trụi toàn bộ tạp vật, nhiệt
lượng lan tỏa ra cực kỳ kinh khủng, phản phất không gian hoàn toàn bị một kích
này làm cho sụp đổ.

Vân Chính Thiên tròng mắt có thể thấy lục sắc hỏa diễm hình ảnh phóng lớn lên,
cảm giác bị uy hiếp đến tính mạng dần dần bành trướng. Nếu lần này còn tiếp
tục bị đánh trúng, cho dù là hắn có đến mấy cái mạng cũng không thể nào thoát
được kiếp nạn.

ẦM ——!

Ngay vào lúc Vân Chính Thiên không còn cách nào kháng cự hoặc tránh né được
nữa, lục sắc hỏa diễm đã oanh tới trước mặt. Thế nhưng không giống như sự mong
đợi của Liệt Sa, công kích của hắn tựa như đánh vào một cái vách tường vô
hình, khủng bố nhiệt lượng hỏa diễm đột nhiên tách ra sau đó lách sang xung
quanh, dĩ nhiên không có chạm vào được Vân Chính Thiên cơ thể.

Vân Chính Thiên hai mắt mở ra thời điểm, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp che
trước mặt hắn, ngoan cường cản lại công kích của Liệt Sa.

“Tiểu Phượng!!!” Vân Chính Thiên há miệng gầm lên.

Người chắn trước mặt hắn, sau đó đem toàn bộ lục sắc hỏa diễm kia cản lại còn
không phải hồn linh gắn bó lâu năm nhất với hắn sao?

Đúng là Tiểu Phượng, nàng trong thời khắc sinh tử của Vân Chính Thiên đã không
tiếc tiêu hao chính mình bản nguyên lực lượng, hóa thành bình phong cản lại
một kích trí mạng kia.

Tuy nói hồn linh tình huống là liên quan mật thiết đến hồn sư chủ thể, bất quá
đạt tới tầng thứ tinh thần lực cùng hồn lực trải qua thăng hoa như Vân Chính
Thiên về sau, Tiểu Phượng và Tiểu Hùng đã có thể độc lập tác chiến một thời
gian không ngắn.

Vân Chính Thiên tinh thần lực tiêu hao quá độ cũng dẫn đến hồn linh lực lượng
suy kiệt đấy, thế nhưng vào lúc này Tiểu Phượng hiện thân ra đã không phải lấy
hắn lực lượng mà là chính nàng bản nguyên lực lượng.

Tiểu Phượng thiêu đốt bản nguyên lực lượng, vì hắn mà cản lại Liệt Sa nhất
kích!

“Tại sao?” Vân Chính Thiên thanh âm run rẩy.

Tiểu Phượng thân hình mềm mại mà nóng bỏng, lấy hỏa diễm nhảy máu vờn quanh
chẳng khác nào xinh đẹp nhất hỏa thần một loại. Nàng ánh mắt quyến rũ nhìn Vân
Chính Thiên, cười nhẹ:

“Chủ nhân, ngài nếu như mất đi tính mạng, cũng đồng nghĩa ta và tên gấu mập
kia cũng không tránh khỏi cái chết. Ta thân là ngài một cái hồn linh, thủ hộ
chủ nhân cũng là chuyện tối bình thường thôi mà.”

“Tiểu Phượng . . . ta xin ngươi đừng tan biến . . .”

Vân Chính Thiên lắp bắp run rẩy, hiện tại ngoại giới phát sinh cái gì hắn cũng
đã không còn để ý, chỉ biết trước mắt Tiểu Phượng thân ảnh bắt đầu mờ dần,
giống như chuẩn bị tan biến tự.

“Ngài cũng đừng vì vậy mà đau khổ, ta là ngài hồn linh, chỉ cần ngài phía sau
tham gia Thiên Sứ rửa tội, có lẽ ta sẽ một lần nữa thức tỉnh a.”

Tiểu Phượng mỉm cười thật tươi, lại còn nháy mắt với hắn một cái. Sau đó nàng
mờ dần.

ĐANG——!

Liệt Sa thế công vẫn chưa có dừng lại, lục sắc hỏa diễm bị Tiểu Phượng ngăn
cản trong phúc chốc rốt cuộc cũng thành công đánh nát nàng thân ảnh, tiếp tục
bắn tới Vân Chính Thiên.

“KHÔNGGG!”

Nhìn thấy Tiểu Phượng hóa thành từng mảnh nhỏ điểm sáng tan đi, Vân Chính
Thiên sắc mặt trở nên ngây ngốc, sau đó càng là một hồi cuồng bạo gào hét.
Trên tay hắn Băng Đế Kiếm hiện ra, cực hàn khí thế cấp tốc lan tỏa, sinh sinh
cùng với lục sắc hỏa diễm bạo phát nhiệt lượng khủng bố kia ngạnh hám.

Vân Chính Thiên phần khí lực cuối cùng để chạy trốn, bây giờ cũng vì lấy ra
Băng Đế Kiếm mà tiêu hao hết.

Tại thời điểm hắn tế ra Băng Đế Kiếm, Liệt Sa ánh mắt trở nên vô cùng kinh
ngạc.

“Cực hạn chi băng? Không, không thể có chuyện này!”

Nhiệt độ trong không khí cấp tốc rơi xuống, bông tuyết nhảy múa khắp nơi nhanh
chóng đem một nữa mảnh rừng rậm hóa thành lam sắc. Liệt Sa thân là mười vạn
năm hồn thú, cảm nhận của nó cũng khác xa người thường, cho nên liền biết Vân
Chính Thiên phần băng năng lực này vẫn là một cái cực hạn năng lực.

Sở hữu cùng lúc hai loại cực hạn nguyên tố, đây là chuyện Liệt Sa chưa từng
nhìn thấy.

“Tiểu Hùng!” Vân Chính Thiên trầm giọng quát lên.

Tiểu Hùng thanh âm truyền lại: “Yên tâm tiểu Thiên.”

OANH ——!

Một đôi khủng trảo mang theo băng hàn khí tức bất ngờ oanh nện vào Liệt Sa
thái dương, đem nó lục sắc hỏa diễm công kích triệt để cắt đứt. Tiểu Hùng thân
ảnh cao lớn hiện ra đằng sau lớp sương băng, thành công đánh lén Liệt Sa.

Liệt Sa bị một kích này làm cho chao đảo lui lại phía sau mấy bước, trong mắt
nó tràn ngập phẫn nộ chi sắc.

“Lại thêm một kẻ biến chất chấp nhận cúi đầu làm hồn linh của nhân loại, các
ngươi khiến ta thật buồn nôn.”

Tiểu Hùng rống lên một tiếng giận dữ, không nói không rằng tiếp tục bổ nhào
tới Liệt Sa, phát động cuồng dã công kích. Nó cũng đã nhìn thấy Tiểu Phượng
thiếu đốt bản nguyên để bảo vệ Vân Chính Thiên, cho nên trong lòng bây giờ
cũng phi thường phẫn nộ đối với Liệt Sa.

Bất quá Liệt Sa dù sao cũng là hồn thú thực sự, còn Tiểu Hùng chỉ là mượn lấy
Vân Chính Thiên lực lượng hóa hình mà thôi. Nếu nó muốn cùng Liệt Sa đấu sinh
tử, nhất định phải giống như Tiểu Phượng thiêu đốt bản nguyên.

Không phải Tiểu Hùng không có cái gan này, mà vì nó lo lắng cho Vân Chính
Thiên cho nên mới không có làm vậy. Thử hỏi Chính Thiên đang bị kích động đến
mức tâm lý bất ổn, Tiểu Hùng làm sao có thể yên tâm ngủ say cho được.

Kỳ thực hồn linh trong chiến đấu bị đánh chết, cũng không phải chân chính chết
đi mà chỉ là tiêu tốn một khoảng thời gian sau mới có thể tiếp tục triệu hồi.
Tiểu Hùng nếu như bị Liệt Sa đánh chết, đúng là tình huống như vậy, bất quá
Tiểu Phượng thì lại khác.

Nàng mang đến cho Vân Chính Thiên ba cái hồn kỹ, trừ bỏ đệ tứ hồn kỹ Chân
Phượng Thiên Mệnh ra thì còn Hỏa Phượng Kiếm cùng Quang Minh Thánh Kiếm. Mà
Quang Minh Thánh Kiếm vốn đã bị phá hoại, không thể tiếp tục sử dụng trừ phi
thực hiện Thiên Sứ rửa tội. Chuyện này ít nhiều đều có ảnh hưởng lên Tiểu
Phượng bản nguyên.

Mà bây giờ nàng vì hứng chịu công kích của Liệt Sa đến mức bị đánh nát ra như
vậy, xem chừng tình huống còn muốn xấu đi nhiều lắm. Chính vì nguyên nhân này
đã làm Vân Chính Thiên tức giận.

Tiểu Hùng thân là hồn linh có lịch duyệt sâu nhất, nó đáng lý nên chủ động
khuyên nhủ mới đúng, chỉ có điều nó cũng đã bị Vân Chính Thiên tâm tính cảm
nhiễm. Cả hai đều muốn vì Tiểu Phượng mà báo thù.

Báo thù có thành công? Tất nhiên là không!

Ầm ——!

Liệt Sa đuôi lớn quất ngang đem Tiểu Hùng đánh bay đi trăm trượng, oanh nện
vào mặt đất đánh ra một cái đường kính mười mét hố to.

Tiểu Hùng bên trong hố to điên cuồng thở dốc, phẫn uất gào lên: “Tiểu Thiên,
còn không mau ra tay đi. Ta sắp bị nó đánh chết rồi.”

Liệt Sa nghe vậy, lập tức cẩn thận quan sát xung quanh, ngay sau đó nó đã nhận
ra tại trên không trung đột nhiên truyền xuống một cố cực hàn khí lưu.

Vân Chính Thiên trên tay Băng Đế Kiếm, trên người thân thể cốt Băng Hoàng Hộ
Thể hoạt động, Băng Cực lĩnh vực cũng đồng thời lan tỏa mà ra. Thế nhưng nếu
để ý nhìn kỹ, sẽ thấy cả người hắn lúc này ngoại trừ lam sắc hào quang còn có
thêm một tầng kim sắc, hơn nữa Vân Chính Thiên khí thế cũng vào lúc này đạt
tới thời kỳ toàn thịnh.

Vân Chính Thiên sau lưng, đúng là có một đạo nhàn nhạt thân ảnh hiện lên. Này
đạo thân ảnh cũng chính là bản thân hắn, lộ ra một vẻ trầm tĩnh mà bình thản
vô cùng. Chớp mắt mấy cái, đạo thân ảnh này bắt đầu có hỏa diễm bay lên, chung
quanh hết thảy đều bị vầng hào quang này chiếu rọi sáng rực rỡ.

Cái này? Là thiêu đốt sinh mệnh lực!

Hắn điên rồi, dĩ nhiên thiêu đốt sinh mệnh lực!

Liệt Sa trong lòng ngưng trọng hẳn lên, đối với một kẻ không tiếc tính mạng mà
thiêu đốt sinh mệnh lực như vậy, cho dù là nó mười vạn năm tu vi cũng không
thể không toàn lực ngênh đón.

Vân Chính Thiên vào lúc này ánh mắt trở nên phi thường cao ngạo, tựa như thiên
ngoại chi nhân nhìn xuống chúng sinh thấp kém, bình thản nụ cười mênh mông
chậm rãi lan tỏa mà ra.

Hắn thiêu đốt chính là tinh thần hải cùng sinh mệnh lực!

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #472