Quật Cường Chiến Đấu


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Vân Chính Thiên đùi trái bị thương, đúng là bị quỉ dị trường kích trên tay tà
hồn sư kia chém qua. Vết thương đại lượng rơi vào phần mềm, tuy không sâu
nhưng cũng đủ để máu tươi nhỏ giọt. Hắn làm sao không trực tiếp chém vào vị
trí yếu hại chứ?

Là đang muốn đùa giỡn, mèo vờn chuột hắn sao?

Vừa nãy Vân Chính Thiên đúng là có thể đoán được thời khắc đối phương chuẩn bị
ra đòn, thế nhưng tốc độ không nhanh bằng, không thể theo kịp chuyển động của
đối phương cho nên không cách nào ngăn chặn được.

Đây chính là song phương chênh lệch về tốc độ.

Phải biết Vân Chính Thiên trên tay nắm là Lôi Nguyên Hóa Kiếm, luận về tốc độ
thì kiếm thái này mang tới cho hắn tăng phúc lớn nhất. Vậy mà so với tà hồn sư
bên kia vẫn có sự chênh lệch không nhỏ.

“Ha ha ha. Ngươi giác quan nhạy bén thì như thế nào, tay chân vẫn không thể
linh hoạt thêm được. Muôn tránh thoát được công kích của ta, với tu vi của
ngươi hiện tại là không có khả năng.”

Hắn nói đúng, Vân Chính Thiên giác quan phải nói cực kỳ nhạy bén, bất quá mệnh
lệnh từ đại não truyền xuống tứ chi, khiến cho tứ chi nhận lệnh hành động vẫn
cần một khoảng thời gian, mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, công kích
của đối phương đã ập tới.

Xé gió thanh âm lại vang lên, vô hình công kích lại lao đến. Vân Chính Thiên
ánh mắt chớp động, lật tay xoay người đánh chặn.

Xoạt ——!

Trường kích đâm tới xé rách phần hông y phục, nhuốm một màu đỏ máu lên bạch y
trường bào. Vẫn giống như lần trước, tà hồn sư công kích vừa xong liền lăng
không tiêu thất.

Vân Chính Thiên một tay ấn vào miệng vết thương, vận chuyển hồn lực thô sơ cầm
máu. Trên mặt cực độ ngưng trọng.

Không thể theo kịp chuyển động của đối phương, vậy thì làm sao chiến thắng,
nếu cứ như thế này, chỉ cần tà hồn sư kia cảm thấy buồn chán, hắn liền có thể
thay thế vị trí phần mềm sang vị trí yếu hại như sau gáy, yết hầu, trái tim .
. . Vân Chính Thiên cho dù không chết thì cũng bị thương trầm trọng.

Vân Chính Thiên sinh mệnh lực tuy nhiên nồng hậu, bất quá hắn cũng không thể
cầm cự quá lâu với tình trạng hiện tại. Hơn nữa hắn cũng không biết loại siêu
tốc công kích này là hồn kỹ hay vẫn là kỹ năng của tà hồn sư kia.

Nếu là hồn kỹ, tà hồn sư cũng có lúc hồn lực tiêu hao, còn nếu như là kỹ năng
vậy thì thật khó nói rồi.

Không nắm chắc trong tay như vậy sự tình, Vân Chính Thiên tuyệt đối không đi
làm, chính vì vậy hắn trong lòng suy nghĩ hồi lâu vẫn đưa đến quyết định. Đó
là phá tan cái thế trận công kích quỉ dị này.

Nhưng làm cách nào bây giờ?

Vân Chính Thiên trong đầu một mực đối với tà hồn sư công kích tiến hành một
hồi đánh giá, thử nghiệm, mặc cho thân thể bên ngoài dưới thế công trùng điệp
bắn ra vô số máu tươi.

Ngắn ngủi vài giây hô hấp, Vân Chính Thiên một thân trường bào trắng toát đã
trở nên đỏ thẫm, khắp nơi vết thương loang lỗ máu chảy ròng ròng, nơi hắn đặt
chân bây giờ giống như một cái vũng đất bị lõm xuống chứa đầy máu tươi.

Chỉ có chỗ khác là hắn máu tươi thủy chung bao phủ một lớp kim tuyến vàng óng,
khiến cho xung quanh hắn không gian tăm tối kia cũng muốn sáng tỏ hơn mấy
phần.

Xé gió công kích lại lan truyền tới, lần này Vân Chính Thiên sức để nhấc kiếm
đón lấy cũng không làm được. Cảm giác suy nhược chạy dọc sống lưng, thế nhưng
hắn hai mắt vẫn tràn ngập quật cường ý chí. Hắn ỗng nhiên hướng tới vị trí vô
hình công kích xé gió mà đến kia, từ trong miệng dĩ nhiên phun ra một ngụm máu
tươi.

“Á! Hỗn đản!”

Ầm ——!

Lần này không phải trường kích đâm tới, mà thay bằng một cước đạp thẳng vào
người, đem Vân Chính Thiên đánh bay đi mấy chục trượng.

Vân Chính Thiên đúng là không có cản được công kích của đối phương, bất quá
máu từ trong miệng phun ra cũng không tốn quá nhiều công phu đấy. Chỉ thấy lúc
này tà hồn sư kia từ trong hư vô hiện ra, trên mặt dính đầy máu, đúng là bị
Vân Chính Thiên trong miệng phun ra máu tươi dính đầy mặt.

Bởi vì bị bất ngờ cho nên vừa rồi một kích mới thay bằng một cước, bất quá
cước này cũng rất nặng, đạp cho Vân Chính Thiên bay đi đến giờ vẫn chưa có
đứng lên nỗi.

“Ngươi rõ ràng là muốn chết!” Tà hồn sư kia thịnh nộ gầm lên.

“Ha ha ha!” Đáp lại hắn sự tức giận lại là một tràng cười sảng khoái.

Vân Chính Thiên thân thể xiêu vẹo đứng lên, Lôi Nguyên Hóa Kiếm cắm vào mặt
đất, miễn cưỡng cho hắn ổn định lại cơ thể.

“Ngươi cười cái gì?” Tà hồn sư nghi hoặc hỏi.

Vân Chính Thiên cười nhạt: “Ta cười là vì từ trước đến giờ gặp không biết bao
nhiêu tà hồn sư, chỉ có ngươi là đứa nói nhiều nhất.”

“Mất dạy!”

Nương theo tiếng quát tức giận, trong thiên địa bàng bạc tà hồn lực ngưng tụ
lại tạo thành lực áp bách kinh người bắn tới Vân Chính Thiên vị trí. Thế nhưng
phần này lực lượng áp bách không có trực tiếp rơi vào hắn trên người mà tại
xung quanh luồn qua.

Vân Chính Thiên đột nhiên phát hiện không khí chung quanh mình giống như bị
phong bế một loại, hô hấp hít thở không thông, thân thể trì độn đến mức không
cách nào hoạt động trơn tru được.

Là Phong Hào đấu la mang tới áp bách về mặt tu vi.

Hừm, đối với ta chẳng có nghĩa lý gì.

Hót!

Vân Chính Thiên hừ lạnh, đệ tứ hồn hoàn sáng lên, Chân Phượng Thiên Mệnh hồn
kỹ mang tới năng lực trị thương nhất định, không những thế còn khôi phục lại
khí huyết bị tổn thương, đồng thời đem mọi trạng thái xấu trên cơ thể giải
trừ.

Cảm nhận sinh mệnh lực khô cạn nháy mắt được bơm đầy, Vân Chính Thiên trên mặt
kim quang nhàn nhạt vận chuyển, từ đáy mắt lóe lên một tia tự tin chi sắc. Bất
quá phần này tự tin, chính là trong giây lát thu liễm lại.

Nhìn thấy tên thanh niên lớn lối bên kia dễ dàng phá tan áp bách bản thân tạo
ra, tà hồn sư từ trên người rốt cuộc phóng thích vô tận sát niệm. Hắn đùa giỡn
đã lâu có chút buồn chán, nếu đã vậy thì nên kết liễu đi thôi.

Trước mắt thanh niên chỉ là bảy hoàn Hồn Thánh nhưng có thể cùng hắn cầm cự
lâu như vậy, đem hắn giết đi sau đó thâu tóm hồn phách, tin rằng trong tương
lai đối với thời điểm đột phá Siêu Cấp đấu la sẽ có to lớn ủng hộ.

Tà hồn sư rít lên một tiếng, sau lưng đệ lục hồn hoàn sáng lên, quỉ dị trường
thương trên tay càng phát ra ám hắc chi sắc. Tại thời điểm một đạo vạn trượng
kích ảnh trên không trung cấp tốc ngưng tụ, Vân Chính Thiên liền cảm nhận được
một kích này bá đạo như thế nào.

Hắn vậy mà cũng đã đạt tới kỳ hồn cảnh giới!

Cảm nhận lực áp bách tăng vọt lên, trường kích trên kia giống như mở ra hai
con lợi hại ma nhãn, không ngừng đối với Vân Chính Thiên nhìn tròng trọc vào.
Trong thể nội, hồn hạch, kim sắc vòng xoáy bạo động kịch liệt, hồn lực, thiên
sứ năng lượng, tinh thần lực toàn bộ năng lực nháy mắt thôi thúc tới cực hạn.

Đối diện một kích kinh khủng này mà hắn còn có ý định bảo lưu, hôm nay chết là
cái chắc.

Phong Hào đấu la tầng thứ cường giả, quả thực không thể xem thường. Dưới một
chọi một tình huống, hắn còn không phải là đối thủ a.

Lần trước cùng Hình Lâm Phong đối đầu, có thể sinh sinh đánh chết hắn, nguyên
nhận trọng yếu là có Ám Thiên liên thủ. Mà đối thủ lần này so với Hình Lâm
Phong kia tu vi dĩ nhiên còn cao hơn một bậc, không những thế hắn thủ đoạn tàn
khốc hơn rất nhiều, một khi ra tay chắc chắn sẽ không chút nhân từ.

Tại thời điểm vạn trượng kích ảnh trên không trung hoàn thành súc lực quá
trình, tà hồn sư kia thân thể lần nữa tiêu thất.

Vân Chính Thiên vầng trán điểm nhẹ, sau lưng đồng dạng đệ lục hồn hoàn cũng
phát sáng lên. Ám hắc hồn hoàn phát ra mênh mông ánh hào quang, chỉ thấy Thiên
Tru Thần Kiếm xuất hiện sau liền kéo theo trăm đạo mờ nhạt hồn phách.

Đây là toàn bộ hồn phách lực lượng mà Vân Chính Thiên tốn công sưu tập, bồi bổ
cho Thiên Tru Thần Kiếm.

Những đạo hồn phách mờ nhạt này phát ra u oán thanh âm, sau đó tất cả bay vòng
quanh Vân Chính Thiên, hóa thành một cái màn chắn màu trắng đục.

Này Thiên Tru Thần Kiếm, siêu cường phòng ngự hệ hồn kỹ, Linh Hóa Thuẫn.

Những cái này hồn phách, trong đó đa phần là hồn thú hồn phách, gần nhất là
hơn chục đầu vạn năm hồn thú, thậm chí Phí Huyết Bạo Hùng bảy vạn năm tu vi
vẫn bị hắn thu lấy hồn phách đó.

Không thể không nói ám hắc hồn hoàn mang tới cho hắn một cái nghịch thiên hồn
kỹ. Hồn phách cũng có thể dùng phương pháp đặc thù tiến hành thâu tóm lại, sau
đó nương theo hồn hoàn năng lực mà hóa thành một cái siêu cấp phòng ngự hồn
kỹ, năng lực này xác thực cùng tà hồn sư có chút tương đồng.

Bất quá phải biết, cá thể sinh thời phải đạt tới trình độ nhất định thì hồn
phách mới không có dễ dàng tan biến đi. Lấy Phí Huyết Bạo Hùng bảy vạn năm tu
vi tuy tính không phải yếu, nhưng muốn sau khi vẫn lạc không bị hồn phi phách
tán vẫn vô cùng khó khăn. Cái này là thuộc phạm trù tinh thần lực.

Chỉ có tinh thần lực đủ cường đại, ngươi mới có thể sau khi chết đi giữ cho
hồn phách tương đối nguyên vẹn, sau đó lại tiến hành tìm kiếm địa phương thích
hợp để tu dưỡng hồn phách, đúc lại một cái khác nhục thân.

Đó là lý do vì sao Tử Anh Tinh Vương Thú, Băng Hùng Vương mới có thể nương nhờ
hồn phách của mình tá túc trong tinh thần hải của Vân Chính Thiên.

Mà Vân Chính Thiên đệ lục hồn hoàn mang tới cho hắn một cái năng lực, đó chính
là không cần nhìn tới hồn phách đẳng cấp của bất cứ sinh vật nào, chỉ cần chết
đi không lâu hắn liền có thể đem hồn phách lưu trữ lại và hóa thành một phần
năng lực của mình.

Tà hồn sư khủng bố một kích bắn đến kia hắn tự nhiên không theo kịp được tốc
độ, bất quá Linh Hóa Thuẫn thành lập sau, là không cần nhìn tới đối phương quĩ
đạo công kích đấy.

Vạn trượng kích ảnh không khác gì đạn pháo một loại, oanh thẳng vào Vân Chính
Thiên bên dưới.

Một khắc va chạm sau, thiên băng địa liệt, không gian ầm ầm sụp đổ xuống.

. . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, nguyệt phiếu chống đỡ

Thoải mái góp ý chỉnh sửa cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #469