Dương Lôi


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Ám Ngân Lôi Lang Vương chạy thoát rồi.

Đón lấy ánh mắt không khác gì muốn ăn tươi nuốt sống của Diệp Mặc đối với
mình, Vân Chính Thiên chỉ đáp lại bằng một nụ cười khẩy.

Tên Diệp Mặc này tu vi đúng là Hồn Thánh đỉnh phong, chỉ cần thu hoạch hồn
hoàn liền có thể tấn thăng thành bát cấp Hồn đấu la. Thế nhưng nhìn hắn tâm
tình dễ bị xúc động đến như vậy, đoán chừng một thân tu vi hiện tại cũng không
phải dùng chính sức mình tăng lên, mà càng nhiều hơn là sử dụng tài nguyên của
gia tộc.

Bởi vậy mới có thể lấy hắn tuổi còn chưa tới ba mươi đạt tới cấp số này, cũng
coi như tương lai sáng lạn một loại rồi.

Thế nhưng sự sáng lạn đó chỉ có thể tồn tại, nếu như hắn đối với Vân Chính
Thiên thôi nảy sinh sát tâm.

“Hỗn đản! Hắn dám để hồn thú đó chạy mất. Uổng công mất ngày qua chúng ta truy
tung nó dấu vết.”

“Chúng ta cùng lên cho hắn một trận đi. Để biết chọc vào Thần Thánh Thiên Sứ
gia tộc sẽ có hậu quả gì.”

“Các ngươi yên tâm. Có Nhạc trưởng lão ở đây, hắn sẽ nhận trừng trị thích đáng
a.”

Nhạc trưởng lão mà bọn chúng nhắc đến, cũng chính là vị bạch y tóc vàng trung
niên nam tử cầm đầu kia, hắn cũng là kẻ duy nhất trong đoàn người đạt tới Siêu
Cấp đấu la tầng thứ.

Nhạc trưởng lão ánh mắt âm trầm nhìn tới Vân Chính Thiên đang ẩn nấp đằng sau
băng sương, chính hắn trong lòng tự dấy lên một hồi nghi vấn.

Tên tiểu tử này thực lực không tầm thường. Khi nãy băng hàn nhiệt độ khiến
Siêu Cấp đấu la nhục thân của hắn cũng phải run rẩy mấy phần. Nếu không phải
song phương tu vi chênh lệch quá nhiều, đoán chừng hắn rất có thể sẽ bị băng
sương khi ảnh hưởng.

“Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại bao che cho hồn thú?”

Nhạc trưởng lão trầm giọng hô lên.

Vân Chính Thiên thanh âm quanh quẩn trong băng sương vọng ra:

“Ta không có bao che cho hồn thú, chỉ vì các ngươi muốn phỗng ta tay trên
chiến lợi phẩm cho nên mới bất đắc dĩ làm ra sự tình này. Ngươi có nghe câu ăn
không được thì đạp đổ chưa?”

Nhạc trưởng lão hừ lạnh: “Ta lại thấy ngươi ý đồ rõ ràng là muốn bảo vệ cho
nó. Nếu không cũng sẽ không tiếc công phu cản ta một chưởng.”

Vân Chính Thiên bật cười ha hả: “Các ngươi đông người, ngươi lại là Phong Hào
đấu la tầng thứ, căn bản ta một mình không thể cùng các ngươi chống lại. Thế
nhưng như vậy thì sao nào?”

Nói đến đây Vân Chính Thiên đã tiện tay thu lại băng sương, bóng dáng tuấn
lãng lại lần nữa lồ lộ hiện ra, hắn nói tiếp:

“Đột nhiên bị một đám người không rõ tung tích đến làm khó dễ, ngăn cản ta thu
hoạch chiến lợi phẩm. Ta chỉ là tương kế tựu kế, đem nó phóng thích đi. Thứ ta
không có được, các ngươi cũng đừng hòng cướp lấy. Đoán chắc bây giờ Ám Ngân
Lôi Lang Vương đã cao chạy xa bay, không có chủ quan ẩn nấp ở vị trí gần như
vậy nữa, ta cũng thật có chút mãn nguyện.”

“Xảo ngôn!” Diệp Mặc nóng giận quát lên.

Nhạc trưởng lão tay áo giơ lên trấn an lại các đệ tử tức giận đằng sau, trầm
tư một lát rốt cuộc cao giọng nói:

“Chúng ta là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc một chi đoàn đội. Lần này ra ngoài
thực hiện nhiệm vụ liệp sát hồn thú thu hoạch hồn hoàn cho các đệ tử đạt tới
bình cảnh. Vừa rồi kỳ thực là hiểu lầm, đầu Ám Ngân Lôi Lang Vương kia chúng
ta thật sự đã động thủ với nó trước. Ta lấy Phong Hào đấu la danh dự ra mà
thề, chúng ta không phải vô cớ nhắm vào con mồi của ngươi.”

“Trưởng lão!” Diệp Mặc trợn cả hai mắt rên lên.

Không chỉ Diệp Mặc kinh ngạc mà phần đông đệ tử cũng biểu hiện một dạng như
vậy. Tiểu tử kia tại sao lại có thể khiến Nhạc trưởng lão phải nhún nhường đến
như vậy, hắn bất quá chỉ là một tên Hồn Thánh thôi mà. Còn nữa, Phong Hào đấu
la nếu lấy danh dự ra lập lời thề, tuyệt đối sẽ không phải là một chuyện nói
cho vui a.

Nhạc trưởng lão lặng yên nhìn Vân Chính Thiên, gương mặt trở nên ôn hòa vài
phần.

Vân Chính Thiên có chút giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Phong
Hào đấu la đúng là Phong Hào đấu la, tâm tính so với mấy tên đệ tử trẻ tuổi
kia thành thục hơn nhiều lắm.

Đối mặt với một kẻ có thể đánh bại Ám Ngân Lôi Lang Vương mà không tốn bao
nhiêu sức lực, đồng thời lại có năng lực cản lại một chưởng của Siêu Cấp đấu
la tầng thứ, đây là thứ biến thái cỡ nào cơ chứ. Nhạc trưởng lão hiện tại
không chỉ muốn tìm hiểu xem Vân Chính Thiên là đến từ thế lực nào, hơn nữa bên
trong còn có vài phần tò mò ý tứ.

Không hề nghi ngờ, tên tiểu tử giảo hoạt mồm miệng trước mặt, so với bất kỳ
huyết mạch đệ tử Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc nào đều thể hiện ra năng lực vượt
trội hơn nhiều. Thiên tài như vậy, nếu có thể kết bạn thì nên làm, còn không
được cũng đừng trở thành kẻ thù.

Nhạc trưởng lão trong đầu là đang suy nghĩ như vậy.

Đối phương đã tỏ rõ thành ý, Vân Chính Thiên cũng phải thuận nước đẩy thuyền.

“Thì ra là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đỉnh đỉnh đại danh, các ngươi trấn thủ
bên trong Thú Vực, không khác nào một cái ung nhọt cắm sâu vào Thú Vực thân
thể, làm cho hồn thú lẫn tà hồn sư đều vô cùng lo lắng. Chính ta cũng ngưỡng
mộ đã lâu.”

Ung nhọt?

Con mẹ nó, ngươi là đang tán dương hay là đang châm chọc.

Nhạc trưởng lão không có nổi giận, tiếp lời: “Vẫn chưa biết công tử quí tánh
đại danh.”

Hắn trả lời: “Ta họ Dương, lấy Lôi chi danh.”

Là tên giả!

Trước khi tiến vào Lưỡi Quỷ đại đạo, Bao lão đã đánh điện cho Thần Thánh Thiên
Sứ gia tộc được biết Vân Chính Thiên sẽ đảm nhận nhiệm vụ giải cứu Vực Chủ, hy
vọng quí gia tộc tương trợ cho hắn. Mà hiện tại có một số tình huống không
mong muốn xảy ra, nếu như khai báo danh tính thật chỉ sợ mang lại hệ lụy khó
lường.

Cho nên trước mắt đành phải dùng tên giả.

Mà Dương Lôi cái tên giả này, cũng là Vân Chính Thiên chớp mắt nghĩ ra. Dương
lấy từ trong Dương Viêm tên gọi, còn Lôi chính là lôi đình thuộc tính. Hắn
hiện tại trong đầu vẫn không ngừng tức giận vì Dương Viêm phản bội, mặt khác
vừa đạt được đệ lục kiếm linh Lôi Nguyên Hóa Kiếm, cho nên Dương Lôi danh tự
này vừa vặn sinh ra.

Nhạc trưởng lão mỉm cười: “Thì ra là Dương Lôi công tử. Lão phu là Thần Thánh
Thiên Sứ gia tộc một trong mấy vị trưởng lão, tên gọi Nhạc Liên Thành. Ngươi
cứ gọi ta là Nhạc lão cho thân mật cũng được.”

Vân Chính Thiên nói: “Vãn bối quả thực không dám. Vẫn là nên gọi Nhạc tiền bối
đi a.”

Nhạc Liên Thành nghe vậy, một mặt tán thưởng:

“Anh hùng xuất thiếu niên. Ngươi miệng lưỡi trơn tuột, ta tự nhận nói không
lại.”

“Nhạc tiền bối quá khen rồi.” Vân Chính Thiên cười nói.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên bớt căng thẳng, không chỉ Vân Chính Thiên
ngạc nhiên vì thái độ của Nhạc Liên Thành biến hóa một trăm tám mươi độ, mà
chúng đệ tử bên dưới cũng là như vậy kinh ngạc.

Tại bên trong Thần Thánh Thiên Sứ gia tọc, thì Nhạc Liên Thành chính là nhị
trưởng lão Nhạc gia, đức cao vọng trọng. Làm sao lại có chuyện kết giao cùng
một tên hậu bối cơ chứ. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cách nào hiểu được.

Nhạc Liên Thành chợt nói:

“Nếu như Dương công tử sắp tới vẫn chưa có dự tính gì, hay là theo chúng ta
đoàn người này tìm kiếm hồn thú liệp sát đi.”

Vân Chính Thiên hỏi: “Tại sao ta phải đi theo các ngươi, một mình ta vẫn có
thể tự lo được a.”

Nhạc Liên Thành không gấp, nói:

“Chỉ là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi. Vạn nhất ngươi tìm ra một đầu hồn thú
phù hợp với mình, chúng ta đoàn đội sẽ không tiếc công sức mà hỗ trợ ngươi một
chút. Dù sao đông người, tỷ lệ thành công và độ an toàn sẽ cao hơn. Vả lại nơi
này là Thú Vực biên cảnh cấp một và cấp hai, hồn thú mạnh vô số, không biết
chừng lại có thể chạm trán tà hồn sư nữa. Bọn chúng chính là kẻ thù chung của
toàn bộ hồn sư trên thế giới này, ta nói không sai chứ.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, trong lòng thầm cảm thán, xem chừng Nhạc Liên Thành
đối với hắn đang sắp đặt âm mưu gì đó thế nhưng lời hắn nói sức thuyết phục
quá cao. Phàm là người không có gì đáng nghi, sẽ không ai đi từ chối một lời
mời hấp dẫn như vậy.

Nếu như Vân Chính Thiên vào thời khắc này lựa chọn từ chối thì ấn tượng Thần
Thánh Thiên Sứ gia tộc đối với hắn không có tăng lên, trái lại còn mang tới sự
ngờ vực không đáng có.

Chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì làm phiền ngài rồi. Bất quá nếu như
Diệp huynh có cần giúp một tay, Dương Lôi ta cũng sẽ không từ nan.”

“Được, lão phu thay mặt hắn đa tạ Dương công tử trước.”

“Nhạc tiền bối khách khí rồi.”

. . . . ..

Cách đó một đoạn không xa.

Ám Ngân Lôi Lang Vương sau khi đột phá vòng vây chạy đi, cũng không có trong
tưởng tượng của Nhạc Liên Thành sẽ hoàn toàn bốc hơi tự. Nó vẫn duy trì khoảng
cách ước chừng vài chục dặm.

Lúc này cả người phủ phục trên mặt đất, ánh mắt thủy chung nhìn về quá khứ
phương vị. Trong mắt không khỏi dâng lên một tia cảm kích ý tứ.

Nó với Vân Chính Thiên khi nãy đã hoàn thành nguyên tố liên kết, trừ phi nó
không muốn sử dụng nguyên tố lực lượng trong cơ thể, nếu không thì sự liên kết
này mãi mãi không thể xóa bỏ được.

Ám Ngân Lôi Lang Vương từ thời khắc này trở đi, có thể xem như Vân Chính Thiên
sủng vật, nó sẽ không vì lý do gì mà phản bội chủ nhân của mình, nếu như vẫn
còn muốn lưu giữ và sử dụng tam đại thuộc tính trong cơ thể.

Hiện tại nó phủ phục tại đây, thứ nhất là để khôi phục lại tiêu hao, thứ hai
là chờ chủ nhân tín hiệu triệu tập.

Hai canh giờ trôi qua, thương thế của nó đã hoàn toàn khỏi. Trước mắt vẫn là
muốn thu hẹp lại khoảng cách với chủ nhân.

Ngay thời điểm Ám Ngân Lông Lang Vương chuẩn bị lao đi, bất thình lình nó hai
mắt híp lại, đầu ngoảnh ra phía sau. Chỉ thấy một đạo hắc y nhân không biết từ
khi nào đã xuất hiện sau lưng Ám Ngân Lôi Lang Vương, khoảng cách vỏn vẹn chỉ
có năm mươi mét.

Có thể tiếp cận năm vạn năm hồn thú gần như vậy, người này thực lực sâu đến
mức nào cơ chứ?

Ám Ngân Lôi Lang Vương không quen biết người này, cho nên nó lập tức hạ thấp
mã bộ, tùy thời chiến đấu.

“Tiểu Lang, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Người này thanh âm vừa vang lên, lệnh Ám Ngân Lôi Lang Vương trên mặt trở nên
bất ngờ, sau đó chính là vẫy đuôi mừng rỡ. Ngoại trừ vóc dáng to lớn, nhìn nó
bây giờ không khác gì thú cưng nhìn thấy chủ nhân vậy.

“Gâu!”

Ám Ngân Lôi Lang Vương phóng tới, trực tiếp để cho hắc y nhân kia đặt bàn tay
lên trán của mình mà xoa vuốt bộ lông. Nếu như có người nào khác ở đây, chắc
chắn gương mặt không khác gì vừa nhìn thấy quỷ.

Một đầu năm vạn năm tu vi hồn thú Ám Ngân Lôi Lang Vương, cứ như vậy đối với
nhân loại tỏ ra qui phục như vậy, thật khó mà hình dung được a.

Hắc y nhân kia thỏa sức vuốt vuốt bộ lông mượt của nó, một vài giây sau lại
thở dài nói:

“Lần này ta sẽ không để ngươi chết, Tiểu Lang.”

. . . . . . . . . . . . ..

Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.

Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!

Nguồn: Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #461