Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm
Từ trong rừng rậm tựa như có đại nhật xuất hiện, nhất thời thắp lên một mảnh
trắng sáng rực rỡ. Tại vị trí ánh sáng tràn ngập đó, lại có hơn hai mươi đạo
nhân ảnh phóng người bay ra.
Đúng vậy, họ chính là phi hành mà ra.
Đám người này, đều là Hồn Thánh cường giả. Cũng chỉ có Hồn Thánh trở lên cường
giả mới có năng lực phi hành.
Vân Chính Thiên dùng chính mình Linh Vực cảnh tinh thần lực thoáng dò xét một
chút.
Dẫn đầu đoàn người là một tên tóc vàng trung niên nam tử. Hắn vận một bộ kim
sắc trường bào có thêu dệt bạch kim hoa văn. Trên đầu đội một cái mũ miện kéo
dài tới gò má, trên mũ miện đính vô số kim sa hạt lựu trang sức.
Hắn là người bị Vân Chính Thiên chú ý đầu tiên, bởi vì hồn lực ba động trên
người hắn truyền ra so với mấy tên còn lại khác hẳn. Loại mãnh liệt ba động
này, đích xác đến từ Phong Hào đấu la tầng thứ, thậm chí còn có chút siêu việt
Hình Lâm Phong cường giả chín mươi tư cấp.
Người này, chắc hẳn vừa đột phá vào Siêu Cấp đấu la bình cảnh, hắn cũng là kẻ
đã ra tay tập kích bất ngờ Vân Chính Thiên.
Ngoại trừ vị này Siêu Cấp đấu la, mấy tên đi theo đều ăn mặc giống nhau như
đúc. Bạch y trường bào, thêu dệt kim sắc hoa văn, trên ngực đều có chung một
cái biểu tượng. Đó chính là hình một đôi cánh chim màu trắng.
Dựa theo thần thánh khí tức khi nãy, Vân Chính Thiên trăm phần trăm xác định,
đám người này là đến từ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc.
Tóc vàng trung niên nam tử dẫn đầu nhìn thấy Vân Chính Thiên, tức giận nói:
“Tiểu bằng hữu! Mau thả Ám Ngân Lôi Lang Vương ra, nó đã bị chúng ta nhắm
trúng từ trước.”
Là vì đòi hồn hoàn mà tới sao?
Vân Chính Thiên hơi ngẩn người ra, sau đó bất chợt nhoẻn miệng cười nhạt.
“Ngươi cười cái gì?” Đứng ngay sau lưng tóc vàng trung niên nam tử, cũng là
một tên tóc vàng thiếu niên nghe vậy, tức giận quát lên.
Thế nhưng Vân Chính Thiên không thèm để ý tới hắn, thả nhiên nói với tên trung
niên cầm đầu:
“Ám Ngân Lôi Lang Vương này lúc ta phát hiện, cơ hồ cũng không nhìn thấy bất
cứ tên nào trong các ngươi đuổi theo. Vậy thì làm sao lại nói nó là của các
ngươi được chứ? Ta thấy các ngươi hay là muốn ỷ đông chiếm đoạt chiến lợi phẩm
của ta.”
Hắn nói thật? Đương nhiên không phải.
Ám Ngân Lôi Lang Vương có một loại đặc thù che giấu khí tức rất cường đại, có
thể vượt cấp che giấu mà không thành vấn đề. Chính vì vậy Vân Chính Thiên hoàn
toàn không hay biết bản thân đang tiếp cận Ám Ngân Lôi Lang Vương vị trí ẩn
nấp. Cho đến khi hắn đánh hơi được phía trước có một loại quen thuộc hơi thở.
Chính là thần thánh hơi thở.
Thần thánh hơi thở này tỏa ra trên người Ám Ngân Lôi Lang Vương, mà cái này
hơi thở tự nhiên không phải của bản thân nó, mà là đến từ một vết thương có
sẵn từ trước.
Không sai! Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đúng là đã gặp Ám Ngân Lôi Lang Vương
trước, thậm chí còn có người đả thương được nó nữa. Cho nên mới có thần thánh
hơi thở lưu lại trên người Ám Ngân Lôi Lang Vương.
Vân Chính Thiên mục đích hiện tại, đó là càng sớm càng tốt đi đến Thần Thánh
Thiên Sứ gia tộc, cho nên trên đường đi đặc biệt cân nhắc những nơi nào phát
ra thần thánh hơi thở.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, bây giờ đã được toại nguyện. Chỉ có
điều bọn hắn tìm đến, là vì Ám Ngân Lôi Lang Vương đang muốn bị kẻ khác chiếm
đoạt, chứ không phải vì đi tìm tung tích Thánh Khiên kia.
Hoặc có thể nói, bọn hắn còn chưa hay biết Vân Chính Thiên chính là kẻ mà mình
tìm kiếm.
Vân Chính Thiên mỉm cười, chính là vì điều này.
Đi đến Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc là vì muốn giải quyết mâu thuẫn kia, thứ
hai là muốn tham gia rửa tội nghi thức của bọn họ. Cho nên Vân Chính Thiên đã
bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
“Ngươi nói con mẹ gì?” Đông đảo hồn sư phía sau vì thái độ xấc láo của Vân
Chính Thiên mà tức giận lên tiếng chửi bới.
“Im hết cho ta.” Trung niên nam tử cầm đầu bất thình lình quát lên, tức thì cả
đám đều im thin thít. Hắn lại hướng Vân Chính Thiên nói:
“Tiểu tử, ngươi đừng hiểu lầm. Ám Ngân Lôi Lang Vương đích thật chúng ta nhắm
trúng, chỉ có điều cách đây khoảng độ vài ba ngày. Chúng ta có đệ tử chuẩn bị
đột phá bình cảnh, mà đầu hồn thú này vừa vặn thích hợp với hắn. Bất quá trong
lúc giao chiến, hắn bất cẩn để nó đào tẩu, mãi đến hôm nay mới tìm ra được.”
Vân Chính Thiên giả bộ trầm tư, một lát sau lại nói:
“Đệ tử ngươi bất cẩn để Ám Ngân Lôi Lang Vương thoát, là do hắn vô năng vi
lực. Bây giờ muốn đòi lại từ trong tay ta, đây là cái gì đạo lý?”
Chẳng hiểu sao mỗi lời Vân Chính Thiên nói đều rất khó lọt lỗ tai, lệnh cho
nguyên một đám đệ tử trong đoàn giận đến đỏ mặt tía tai.
“Ngươi nói ai vô năng vi lực.” Một tên nam tính thiếu niên bất chợt từ bên
trong đoàn đội lao vút ra, trên mặt tràn ngập phẫn nộ chi sắc.
Còn giải thích cái gì nữa, hắn chính là tên đệ tử đạt tới bình cảnh, mấy ngày
trước chiến đấu với Ám Ngân Lôi Lang Vương thì để nó đào tẩu và vừa bị Vân
Chính Thiên mắng là vô năng vi lực.
Vân Chính Thiên cười nói:
“Ta là nói ngươi đó. Còn không phải sao? Ngươi có đánh bại được Ám Ngân Lôi
Lang Vương hay là để nó đào tẩu? Còn nữa, nhắc cho ngươi nhớ, nó đúng là vừa
bị ta đánh bại, còn đang nằm ngoan ngoãn bên dưới kia.”
Tên đệ tử đỏ mặt tía tai, phẫn nộ đã tới cực điểm. Vân Chính Thiên lời trêu
chọc đã khiến hắn muốn không khống chế được nữa, dự định động thủ.
“Diệp Mặc! Ngươi lui xuống cho ta.” Trung niên nam tử cầm đầu lại lần nữa quát
lên.
Tên đệ tử gọi Diệp Mặc kia bất đắc dĩ phải nén giận lui xuống, trong lòng hắn
chỉ hận không thể đập cho tên đẹp trai kia một trận nhớ đời.
Vân Chính Thiên nói: “Ngươi đệ tử hình như không được kỷ luật cho lắm. Làm
người dẫn đầu chắc mệt mỏi lắm nhỉ.”
Trung niên nam tử gằn giọng: “Bớt giỡn đi. Tập trung vấn đề chính.”
“Vấn đề chính?” Vân Chính Thiên lại nói ngây ngô.
“Nói! Phải làm sao ngươi mới nhường ra Ám Ngân Lôi Lang Vương kia?”
Ồ, nói đi nói lại vẫn một vấn đề này.
Ám Ngân Lôi Lang Vương là hiếm gặp lôi hệ hồn thú, không những thế lại là tam
hệ thuộc tính hồn thú. Không cần nói cũng biết hồn hoàn của nó giá trị tuyệt
đối không thể dùng tiền mà đong đếm được. Đây là lý do tại sao bọn hắn nhất
quyết phải thu lại được Ám Ngân Lôi Lang Vương.
Vân Chính Thiên không vội trả lời. Hắn đang cần thời gian suy nghĩ.
Nếu như đem Ám Ngân Lôi Lang Vương giao ra, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đám
người này tự nhiên chịu hắn một phần ân huệ. Đây là cơ hội rất tốt để xây dựng
mối quan hệ với gia tộc này.
Bất quá hiện tại vừa phát sinh một cái vấn đề. Ban nãy Vân Chính Thiên đã nói
với Ám Ngân Lôi Lang Vương, hôm nay sẽ không phải là ngày nó chết.
Đối với người khác, có lẽ sẽ không quan tâm một câu nói này, thế nhưng Vân
Chính Thiên tại trong tình huống phóng thích Nguyên Tố lĩnh vực mà làm Ám Ngân
Lôi Lang Vương qui phục thì lại là một cái hoàn toàn khác sự tình.
Tại thời điểm Ám Ngân Lôi Lang Vương chấp nhận qui phục, một sợi dây liên kết
vô hình giữa nó và Vân Chính Thiên đã được tạo ra. Liên kết này được xây dựng
dựa trên tín ngưỡng của nguyên tố phần tử có trong cơ thể sinh vật đối với Vân
Chính Thiên.
Hắn hiện tại chính là nguyên tố chi chúa tể giả, là người nắm giữ nguyên tố
chia lực có địa vị cao nhất. Bọn chúng đều sẵn sàng đối với hắn qui phục nếu
như hắn thực lực có đầy đủ lực chấn nhiếp.
Bất quá, Vân Chính Thiên khi nãy đã cam kết Ám Ngân Lôi Lang Vương sẽ không
chết, nếu như tự tay phá vỡ lời nói đó, chỉ sợ sau này nguyên tố phần tử đối
với hắn sẽ không có bao nhiêu hân hoan.
Đây chính là viễn cảnh hắn không mong muốn.
Cho nên, Vân Chính Thiên đã quyết định không giao Ám Ngân Lôi Lang Vương ra
cho Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc.
“Rất tiếc! Ta hôm nay tâm tình không tốt. Không cùng các ngươi thương lượng
bất cứ vấn đề gì.”
Trung niên nam tử hai mắt híp lại, hắn thanh âm trở nên trầm thấp:
“Nếu đã vậy, chúng ta bất đắc dĩ phải dùng vũ lực đoạt lấy.”
Dứt câu, hắn một trảo đã vỗ xuống Ám Ngân Lôi Lang Vương đang bị chế trụ ở bên
dưới. Cuồng bạo hồn lực mênh mông chẳng khác nào hải dương một dạng, từ trên
người hắn bạo phát mà ra, chớp mắt đã hóa thành một cái cự thủ đánh xuống.
Vù, vù ——!
Đối với Siêu Cấp đấu la như hắn, muốn áp chế Ám Ngân Lôi Lang Vương chỉ là
chuyện dễ như trở bàn tay.
Bất quá, bằng vào cấp độ này vẫn chưa thể bắt kịp được tốc độ nếu như Ám Ngân
Lôi Lang Vương có toàn lực đào tẩu.
Vân Chính Thiên vào thời khắc này, đột nhiên giải trừ kiếm ý lồng giam, trực
tiếp trao lại Ám Ngân Lôi Lang Vương sự tự do hành động.
“Chạy mau!” Hắn nhìn Ám Ngân Lôi Lang Vương quát lớn. Sau đó trên người lục
thải hào quang lần nữa nở rộ, Vân Chính Thiên khí tức cũng bạo phát tăng lên.
Một khắc này, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào lục thải hào quang quầng sáng
bao bọc tên thanh niên xấc láo kia. Trong mắt bọn hắn đều không có một tia mảy
may khinh thường nào.
Người này có thể đả bại Ám Ngân Lôi Lang Vương, tự nhiên thực lực cũng sẽ bất
phàm. Nhưng muốn cùng Nhạc trưởng lão đấu cứng, e rằng vẫn là loại không biết
lượng sức.
Trên tay Vân Chính Thiên, Lôi Nguyên Hóa Kiếm đã trở thành Băng Đế Kiếm. Cực
hạn chi băng năng lực đại triển khai ra, băng hàn khí tức nương theo Băng Đế
Kiếm chém xuống, đem trung niên nam tử một trảo kia cản lại.
Oành, oành, oành ——!
Kịch liệt thanh âm chói tai vang lên, chỉ thấy một tầng băng sương vần vũ
không ngừng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán. Trong không khí, nhiệt độ
cấp tốc hạ xuống không phanh, lệnh một đám đệ tử tu vi Hồn Thánh cũng phải run
lên bần bật.
Gia hỏa này, không ngờ lại mạnh đến như thế. Ngay cả Nhạc trưởng lão một trảo
cũng có thể ngang nhiên ngạnh hám.
Xùy, xùy.
Băng phong ngập trời, dưới sự tăng phúc của Nguyên Tố lĩnh vực, cực hạn chi
băng càng tỏa ra không gì sánh được khí thế. Dĩ nhiên chặn lại được một trảo
của Siêu Cấp đấu la cường giả.
Ám Ngân Lôi Lang Vương nhân lúc mọi thứ hỗn loạn, nó khẽ liếc nhìn Vân Chính
Thiên một cái, sau đó không do dự phát động đào tẩu hồn kỹ.
Qui phục Vân Chính Thiên, Ám Ngân Lôi Lang Vương đã sớm nhận lại lôi nguyên
chi chủng của mình. Vào thời khắc này, nó mới bộc lộ ra chân diện mục tốc độ
thật sự của mình. Dù là Vân Chính Thiên nhìn thấy Ám Ngân Lôi Lang Vương tốc
độ đào tẩu nhanh như vậy, trong lòng cũng thầm cảm thán một phen.
Chẳng trách đoàn người Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc kia có Siêu Cấp đấu la dẫn
đội, vẫn như cũ để Ám Ngân Lôi Lang Vương chạy thoát.
Ngắn ngủi mấy hơi thở, Ám Ngân Lôi Lang Vương lóe lên một tia lôi điện, trực
tiếp mất hút trong màn đêm.
“KHÔNG!!!”
Diệp Mặc ở phía sau nhìn thấy hồn hoàn trong mơ của mình lần thứ hai chạy
thoát, hắn cảm xúc thất vọng liền có thể dễ dàng mà hiểu được.
. . . . . . . . . . . . ..
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: Truyencv.com
Banhbaothit